“Chủ Thượng, thuộc hạ đã hỏi thăm rõ ràng hỗn loạn lúc nãy, nữ tử tên là Tố Thanh Thanh muốn chạy trốn, sau đó. . . . . .” Trên mặt Nhung Thiên đột nhiên trở nên rất quái dị.
“Là hắn sao?” Kim Huy xoay người lại, vẻ mặt nặng nề.
“Dạ, Chủ Thượng, ít nhất đây là một triệu chứng tốt, xem ra nữ tử tên gọi là Thanh Thanh đó đúng là cứu tinh của Kim Lang Vương triều chúng ta!” Nhung Thiên nhỏ giọng nói.
“Nhung Thiên, chuyện không nên nói chớ nói lung tung, cẩn thận họa từ miệng mà ra!” Trên mặt Kim Huy đột nhiên trở nên mập mờ không rõ.
“Dạ!” Vẻ mặt Nhung Thiên đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Giám thị chặt chẽ, bảo vệ thật kỹ!” Kim Huy hừ lạnh, đợi sau khi Nhung Thiên đi, một mình đứng ở phía trước cửa sổ, trên mặt đột nhiên lộ ra mệt mỏi. “Mười một năm rồi, ngươi rốt cuộc còn xuất hiện sao?”
*****
Nha Nha cả đêm chưa chợp mắt, vừa nhắm mắt, liền mơ thấy Hoàng thượng biến thái cầm một bàn con ngươi đuổi theo nàng, cho đến rạng sáng, giằng co cả đêm rốt cuộc mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm mùa thu luôn tĩnh lặng, không có chim mùa xuân động dục hót, không có côn trùng hưng phấn kêu to, canh giờ còn sớm, mặt trời trên đường chân trời, muốn nhảy ra, ánh bình minh rơi xuống đất không tiếng động, gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua khắp nơi đầy mùi hoa quế, từ từ rơi xuống đường bàn đá xanh hơi ẩm ướt, cho đến khi một đôi ủng rồng màu đen đạp ở trên hoa quế đêm qua bị thổi rơi, mới phá vỡ không gian yên tĩnh này.
Tố Tạp Na, Tố Mỹ Na kinh hồn bạt vía quỳ trên mặt đất, cúi đầu thật sâu, từ trong dư quang của khóe mắt nhìn vạt áo màu vàng từ từ tiến vào tẩm điện.
Ở trong tẩm điện, rèm cửa màu đỏ thẫm nửa rủ xuống, ánh đèn sắp tắt mà còn chưa tắt, sắc trời ảm đạm, mơ hồ, ga giường màu hồng có hoa văn thêu tinh xảo xốc xếch rũ xuống đất, một đôi chân trắng nõn không khách khí phơi bày ra, tiếng ngáy đều đều vang dội ở trong tẩm điện yên tĩnh, cực kỳ rõ ràng.
Nam tử lạnh lùng đứng ở trước giường, khóe môi xinh đẹp lạnh lùng mím lại, mặt nạ hoàng kim che phủ gương mặt tuấn tú u ám, cả người tản ra hơi thở tràn đầy tà ác làm người ta run sợ.
Ngoài cửa, Tố Mỹ Na cùng Tố Tạp Na liếc mắt nhìn nhau, bầu không khí ngột ngạt làm cho các nàng câm như hến, không dám nói câu nào, ngay cả hô hấp cũng cẩn thận.
Nha Nha ngủ rất say, cánh tay mềm mại chìa ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ngoài, tóc đen hơi xốc xếch rơi tại trên gối đầu màu hồng, tạo thành một bức tranh lẳng lơ mỹ lệ.
Nam tử lạnh lùng vươn tay, từ từ siết chặt ga giường rủ thấp xuống, khẽ dùng lực, rầm một tiếng, Nha Nha chỉ mặc áo ngực, quần lót bay một vòng trên không trung, bộp một tiếng rơi phủ lên trên thảm ngũ thải miên hoa.
“Ách. . . . . . Người nào tìm lão nương. . . . . .” Liễu Nha rên lên một tiếng, thở phì phò bò dậy, lời nói như nguyền rủa, liền chống lại cặp mắt xanh quỷ dị, nửa câu cắm ở trong cổ họng, ngay sau đó hắc hắc cười gượng.
“Xin chào!” Gật đầu một cái, cười hô hố, kéo y phục bên mép giường màu xanh dương che kín nửa thân trần, Liễu Nha cười vô cùng hồn nhiên.
Nam tử không nói gì, chỉ trực tiếp dùng cặp mắt xanh yêu mị nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt cũng không hung cũng không lạnh, nhưng không biết vì sao làm cho trong lòng người ta bốc lên hơi lạnh.
Nụ cười cứng ở trên mặt, mặt nóng dán lên mông lạnh, Liễu Nha cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, Hoàng đế biến thái ác độc này không biết sẽ ra chiêu gì trừng trị nàng!
Nam tử kinh ngạc nhìn nàng, thời gian trôi qua từng khắc, gió mát im lặng thổi qua điện, vốn nên l rong sáng mát mẽ, lúc này lại trở nên mê ly, quỷ dị.
Không biết đã trải qua bao lâu, nam tử rốt cuộc từ từ xoay người, áo bào màu vàng biến mất ở tẩm điện, giây phút kia, Liễu Nha giống như là bị rút khô hơi sức, hai chân mềm nhũn, chán nản té xuống đất.
Hắn cứ thế đi? Hung hăng bấm bấm cánh tay trắng nõn, hiện ra vết đỏ thẫm, đau đớn nói cho nàng biết tất cả đều là sự thật, nhưng. . . . . . Liễu Nha lắc đầu một cái, người đàn ông này cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy, phía sau nhất định có âm mưu, không sai, nhất định là còn âm mưu ghê tởm biến thái hơn so với tròng mắt đen trắng!
Hồi lâu sau Tố Mỹ Na cùng Tố Tạp Na liền xông tới, nhìn thấy Liễu Nha hoàn hảo không chút tổn hại, cũng đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà sau đó, hai người liếc nhau một cái, đều dâng lên lo lắng trong lòng.
Có lúc, không có hành động còn đáng sợ hơn so với có hành động.
Bởi vì không biết lúc nào thì, xung đột mãnh liệt bén nhọn này sẽ cuồn cuộn mà đến! Bão táp trước bình minh!
******
Kim Loan điện tráng lệ, ánh mặt trời mới lên không ngừng phát ra những lốm đốm vụn vặt. Kim Minh lười biếng nằm ngửa ở trên giường rồng, híp tròng mắt xanh tà mị, nhìn Đại sĩ phu – Mộ Dung Dẫn không ngừng khép khép mở mở môi.
“Hoàng thượng, bây giờ thiên hạ chia ra làm ba, Nam Cương – Đại Hách, Bắc Cương – Tiên Nô, cùng ta nắm trong tay hai bộ Đông Tây Kim Lang Vương triều gộp lại tạo thế chân vạc, trăm ngàn năm qua, Đại Hách cùng Tiên Nô luôn đối chọi gay gắt, mà giao hảo cùng Kim Lang ta, nhưng những năm gần đây, bởi vì Nam Bắc buôn bán thường xuyên, ngưng chiến đạt hơn năm năm Nam Bắc cương giống như là cố ý giao hảo, huống chi hiện nay công chúa Tiên Nô đã mười sáu tuổi, đã đến tuổi gả cưới, Thái tử Đại Hách – Hách Diệp đã ngoài 20, chính là tài tử giai nhân, nếu như hai nước kết thân, tình thế thật sự rất bất lợi đối với ta, Hoàng thượng, nên sớm có đối sách mới được!”
Ngón tay trắng noãn từ từ đè ở trên trán, Kim Minh từ từ mím môi đỏ mọng cười lạnh, mắt xanh yêu mị biến hóa nhỏ nhẹ.
“Thật sao? Vậy hãy để cho bọn họ kết thân là được!”
Mộ Dung Dẫn cả kinh, lập tức quỳ trên mặt đất: “Hoàng thượng, vạn lần không được, trăm ngàn năm qua, quốc gia chúng ta chính là lợi dụng hai nước phân tranh mà ngư ông đắc lợi, ngày càng lớn mạnh, nếu như hai nước kết thân, đối với quốc gia chúng ta, có trăm hại mà không có một lợi!”
Kim Minh từ từ nghiêng thân thể về phía trước, bàn tay phủ ở trên đầu ghế rồng, hai mắt ẩm ướt như cỏ xỉ rêu lóe ra màu xanh ác ma: “Ý của ngươi là, Kim Lang Vương triều của chúng ta phải dựa vào hai nước phân tranh mới có thể tồn tại trên đời này sao? Mộ Dung Dẫn, ngươi là Đại sĩ phu, nói ra lời như vậy, có phải có tà thuyết mê hoặc người khác hay không?”
Mộ Dung Dẫn ngẩn ra, lập tức cúi đầu, cũng không dám nói ra nửa câu. Hoàng thượng ác độc, từ trước đến giờ làm việc luôn quái đản, tâm tình bất định, hắn hiểu, chỉ là thân là Đại sĩ phu, trung quân góp lời, đó là chức trách.
“Kim Lang Vương triều chúng ta có diện tích lãnh thổ bát ngát, đất rộng của nhiều, sợ gì Đại Hách, Tiên Nô? Bất quá chỗ hậu cung của trẫm có rất nhiều người ngồi, ngược lại lại thiếu một vị công chúa Tiên Nô!” Môi đỏ nhấp nhẹ, nam tử cười lạnh, một câu nói khiến Mộ Dung Dẫn yên tâm.
Hoàng thượng tâm tình bất định, nhưng vẫn vì nước suy nghĩ, tổ tông che chở!
“Hoàng thượng có thể nghĩ như vậy, chính là phúc của Kim Lang Vương ta, theo tin tức đáng tin, Thái tử Đại Hách – Hách Diệp đã xuất phát đi Tiên Nô cầu hôn, không biết Hoàng thượng. . . . . .” Mộ Dung Dẫn nhìn tấu nói.
“Kêu Huy đi đi!” Kim Minh mím môi cười tà mị, một câu nói ra, người trước mắt Kim Minh khẽ biến sắc.
Hoàng cung, một ngày không có hắn chỉ sợ thiên hạ sẽ đại loạn!
“Hoàng thượng, chuyện này sợ rằng Huy vương gia không phải người được lựa chọn thích hợp nhất, vi thần nguyện ý đi!” Nam nhân thân mặc tướng sĩ khôi giáp đi ra khỏi hàng, hạ con mắt cất cao giọng nói.
Nam tử bộ dạng anh tuấn, khí vũ hiên ngang, một thân khôi giáp màu bạc tôn lên không ít.
“Hả? U Tướng quân, ngược lại rảnh rỗi có nhã hứng như thế sao?” Kim Minh cười lạnh, trong giọng nói tràn ngập châm chọc.
U gia, đời thứ ba làm quan, là người thừa kế Đại Tướng quân, được Thái thượng hoàng ban hành lệnh đặc xá, địa vị ở trong triều không giống kẻ khác, không thể khinh thường.
“Gần đây Tiên Nô lớn mạnh, nếu như không xảy ra ngoài ý muốn, nước ta cùng Sứ giả nước láng giềng cùng đi, Hoàng đế Tiên Nô nhất định dùng võ thuật luận anh hùng, vi thần không dám nói võ công hạng nhất trong triều, nhưng so sánh với Huy vương gia, không thua gì nhiều!” U Dạ La nhỏ giọng nói.
Lời vừa nói ra, cả triều đều xôn xao, văn võ đại thần không khỏi bàn luận xôn xao, từ trước đến giờ U Tướng quân đều hiểu lễ tiết, biết tiến lùi, không biết vì sao đang trong triều đình lại nói ra lời không biết lớn nhỏ như vậy, ngược lại Huy vương gia gật đầu cười khẽ, cũng không tức giận.
Kim Minh lạnh lùng nhìn hai người Kim Huy cùng U Dạ La, trong mắt xanh như có điều suy nghĩ.
“Hoàng thượng, U Tướng quân nói rất đúng, ở Kim Lang Vương triều ta, có vị đại thần nào là đối thủ của U Tướng quân, bàn về văn thao võ lược, tất cả đều là đối tượng thích hợp nhất!” Kim Huy nhỏ giọng nói.
“Được rồi, vậy thì cực khổ cho U Tướng quân rồi!” Kim Minh cười lạnh, mặt mũi có chút không vui.
Tan triều, Kim Huy đi ra khỏi Kim Loan điện, lúc sắp xoay người, từ từ gật đầu cùng U Dạ La.
Khúc quanh, Nhung Thiên cúi đầu hộ giá, thấy Kim Huy tiến đến, liền tiến lên rỉ tai.
“Cũng chỉ có như vậy?” Ở trên mặt Kim Huy thoáng qua hoài nghi.
“Dạ, chỉ có như vậy!” Nhung Thiên gật đầu.
“Chuyện này giống như không phải tính tình hoàng huynh!” Kim Huy rủ con mắt trầm tư.
“Có lẽ. . . . . .” Nhung Thiên suy đoán.
“Không có có lẽ, chuyện mãnh liệt hơn ở phía sau, hoàng huynh nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, Nhung Thiên, tiếp tục giám thị, nhớ, Thanh Thanh không thể có bất kỳ sơ suất nào!”