Bị lạnh làm cho tỉnh. Sáng sớm, sương vẫn rơi. Cây đèn cầy sắp tắt phản chiếu ảnh bức mành nghiêng người tĩnh lặng trong ánh trăng. Liễu Nha nôn khan cả một ngày nên không còn hơi sức nằm ở trên giường, ngắm nhìn ngoài cửa sổ, trăng đã mờ, sao ẩn hiện.
“Liễu cô nương, uống chút nước đi!” Tố Tạp Na cùng Tố Mỹ Na tiến lên, một đỡ nàng một đút nàng nước uống, hầu hạ chu đáo.
Lại nói thật đúng là buồn cười, người Thanh Huy viên thoáng cái đến Duẫn Thiên cung, chỉ thiếu Lục Ánh thần chí không rõ mà thôi.
Uống một chút nước, cảm giác trong lòng thư thái rất nhiều, Liễu Nha phất tay một cái ý bảo Tố Mỹ Na cùng Tố Tạp Na lui xuống, mặc dù tay chân vẫn hơi nhũn ra, vẫn kiên trì xuống giường.
Xuyên qua cửa sổ chạm trỗ, Liễu Nha trầm ngâm nhìn ngoài cửa, trừ hai thị vệ ra, không có người nào khác, tính toán bản lĩnh của nàng, có thể đánh ngã bọn họ.
Tỉnh lần nữa, trên người Liễu Nha bị đổi thành cung trang màu vàng, tóc đen phân tán, thuận thế rũ xuống trên bả vai. Cung trang hơi vướng víu, váy quá dài, không thích hợp chạy trốn, Liễu Nha quay một vòng ở trong phòng, rốt cuộc tìm được một cây kéo trong hộp may vá trong góc, từ từ cắt bớt cung trang, sau đó đem vạt áo trước thắt chếch ở trên đùi, thành hình nơ con bướm xinh đẹp, cặp đùi dài trắng noãn liền phơi bày ra ngoài, biến thành một bộ váy cổ trang cực ngắn.
Tìm một đôi giày nhỏ màu vàng đi vào, lại thuận tay tìm vài món đồ cổ đặt ở trong bao y phục, nắm chặt cây kéo, Liễu Nha đeo trước người, từ từ mở cửa phòng ra, chuẩn bị công cuộc chạy trốn.
“Thanh cô. . . . . .” Hai người thị vệ xoay người, lời còn chưa nói hết, chỉ thấy trong không trung nâng lên hai cặp đùi trắng đẹp, ngây người một lúc, rầm, đánh vừa vặn, rầm một tiếng, song song ngã xuống đất ngất đi.
Mất sức chín trâu hai hổ lôi hai người vào gian phòng, Liễu Nha mượn đèn cung đình chập chờn ở trước cửa, nhìn rõ quang cảnh trước cửa.
Trước mặt là một vườn hoa thật to, loáng thoáng có thể thấy cửa nách, cửa nách là lối ra duy nhất của ngôi viện này!
Rón rén dọc theo hành lang thật dài đi tới, ánh trăng lạnh lẽo đánh vào trên mặt của nàng, tạo thành bóng râm sâu cạn. Bởi vì giữa ban ngày có trận mưa to, trên đường còn hơi ướt, có ánh sáng không ngừng chiếu xuống mặt đất. Rất nhanh, Liễu Nha lần tới cửa nách.
Bên ngoài cửa nách, chính là một thế giới khác, không ngừng có thị vệ ra ra vào vào tuần tra, hồng anh thương* bóng loáng khiến Liễu Nha nhớ lại trận đại chiến con ngươi thảm thiết ban ngày, đem nàng lấy thân thể nằm rạp thấp hơn, dọc theo góc tường từng bước một đi tới, muốn tìm được xuất khẩu.
*hồng anh thương: súng có dây tua đỏ
Bóng cây chồng chất, gió nhẹ hiu hiu, giống như dài một thế kỷ vậy, rốt cuộc Liễu Nha đến gần lối ra, là cửa hình bát giác, thừa dịp thị vệ xoay người, nàng keng một tiếng lăn đi, đôi tay đỡ trên tấm đá xanh ẩm ướt, một mảnh lạnh lẽo.
“Âm thanh gì?” Một thị vệ cất cao giọng nói, cả đám thị vệ lập tức tuôn ra, Liễu Nha cả kinh trong lòng, thế nhưng quên mất cây kéo giấu kỹ, rơi xuống trên đất phát ra âm thanh thanh thúy. Nàng nhanh chóng lẩn trốn ở một buội cây hoa quế, nhưng không có nghĩ đến, con mắt vừa nhìn, dưới cây hoa quế như mọc thành phiến lại là một hồ nước, ánh trăng chiếu rọi trên mặt hồ, sóng gợn lăn tăn.
“Có thể là âm thanh từ Thiên Điện . . . . . . Hỏng rồi, nữ nhân kia chạy mất!” Trong viện cách vách truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, Liễu Nha cả kinh, nhanh chóng chạy trốn dọc theo cây hoa quế, xa xa, nàng nhìn thấy một tòa cầu hình vòm.
Đột nhiên, trượt chân, tay Liễu Nha vùng vẫy trên không trung mấy giây, bịch một tiếng rơi vào trong hồ. Thì ra là bên hồ kết đầy rêu xanh, hơn nữa trời mưa, vô cùng trơn trượt.
“Ưmh. . . . . .” Liễu Nha ảo não vỗ mặt nước, nàng biết bơi, nhưng bởi vì ngã xuống, thân thể có chút không ổn, tay chân hơi hoảng loạn.
Trong hồ nước xanh biếc, một bóng người thon dài giống như Mỹ Nhân Ngư từ từ từ đáy hồ đến gần nàng, nụ cười đơn thuần ở trên mặt, sau đó đưa bàn tay ra nhẹ nhàng kéo hai chân nữ tử.
“A a a a, quỷ nước!” Liễu Nha mới vừa ổn định thân hình liền bị người nọ kéo, lập tức hoảng loạn tay chân, thân thể vèo trầm xuống, uống vài hớp nước hồ.
“Ở bên kia!” Nghe được âm thanh, thị vệ theo tiếng mà đến, Liễu Nha ảo não nhíu mày, lần này thảm, trên có truy binh, dưới có quỷ nước, không chết cũng khó! Đang suy nghĩ, thân thể đột nhiên giữa bị lôi xuống, Liễu Nha hoảng sợ nhắm mắt lại.
Môi mềm mại nhẹ nhàng dán lên môi nàng, nàng muốn giãy giụa, nhưng đôi tay lại bị người nắm thật chặt, muốn hô to, cái lưỡi trơn mượt lại thừa lúc vắng mà vào.
Thảm, nàng chẳng những gặp phải quỷ nước hơn nữa còn là sắc quỷ!
Liễu Nha không thể hô hấp trong nước, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đến tím bầm, lúc nàng định một cước đá văng “Quỷ nước”, một ngụng không khí trong lành không ngừng từ trong miệng “Quỷ nước” truyền tới, nàng tham lam mút, tay nhỏ bé ôm thật chặt thân thể y, nhất thời quên mất đó là quỷ nước, chỉ hít thở một chút.
Thị vệ đến cầu hình vòm, cúi đầu nhìn xuống: “Có thể là trốn ở trong hồ!”
“Ai cho ngươi tiến vào?” Một âm thanh lạnh lùng truyền tới, trong lòng Liễu Nha khẽ động, cái âm thanh này nàng đã nghe qua, là Mạc Thương!
“Tướng quân!” Thị vệ cung kính hành lễ.
“Nhanh đi ra ngoài, nhanh lên một chút!” Mạc Thương lạnh lùng nói, trong giọng nói thậm chí có kinh hoảng không dễ phát giác.
“Nhưng. . . . . .” Thủ lĩnh Thị vệ còn có chút do dự, bị mất người, mạng của bọn hắn liền không giữ được!
“Không có nhưng nhị gì hết, các ngươi muốn chết phải không?” Mạc Thương lạnh lùng nói, giọng nói chân thật đáng tin.
Thị vệ lập tức hô dạ dạ rồi lui khỏi cầu hình vòm, ra khỏi cửa nách. Mạc Thương đứng ở trên cầu hình vòm do dự một hồi, trên mặt thoáng qua vẻ quái dị, cuối cùng vẫn xuống cầu hình vòm.
Thế giới lập tức an tĩnh, quỷ nước nhẹ nhàng buông môi nàng ra, mang theo Liễu Nha chui ra khỏi mặt nước, kích thích một vòng bọt nước xinh đẹp.
Tiếp xúc với không khí trong lành, Liễu Nha kích động hít một hơi, mở mắt ra, lập tức bị “Quỷ nước” trước mặt hấp dẫn ánh mắt, quỷ nước rất đẹp, có một đôi mắt màu đen hơi nước, đó là một loại đen bóng không hình dung ra được, ẩm ướt, trơn bóng, nước hồ dính trên lông mi như cánh bướm của hắn, lóng lánh giống như kim cương khảm ở cánh quạt lông màu đen, thậm chí quyến rũ ưu nhã không nói ra được. Mái tóc tím dài rũ xuống, nước nhỏ giọt, từ từ chảy xuôi xuống trước ngực trắng nõn của hắn. Hắn rất đẹp, xinh đẹp tà mị tận xương đồng thời lại tươi mới không lý do, nhất là đôi môi đỏ mọng hơi vểnh, lộ ra một vẻ dí dỏm, hồn nhiên.
“Cảm ơn!” Liễu Nha đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, ngón tay chỉ vào nam tử nói không ra lời, nam nhân trước mặt, trừ cặp con ngươi xanh đen cùng mái tóc tím, ngũ quan xinh xắn vậy mà lại giống Kim Lang Vương tàn bạo như hệt, chỉ là ngũ quan nam tử hơi có vẻ hồn nhiên, dịu dàng, làm cho người ta thấy, muốn yêu thương thật nhiều.
“Không cần khách khí!” Nam tử nhẹ nhàng cười, nụ cười kia sáng rỡ giống như trăng, mặc dù chỉ nhàn nhạt nhếch khóe môi, sẽ khiến người ta hít thở không thông, nam tử đẹp không thể tả!
Bàn tay to của hắn còn đặt ở đầu vai Liễu Nha, nhiệt ấm liên tục truyền tới khiến Liễu Nha xác định người trước mặt không phải quỷ nước!
“Ngươi là. . . . . .” Mặc dù nam tử hồn nhiên, nhưng cùng khuôn mặt như Kim Minh khiến Liễu Nha cảm thấy quỷ dị.
“Ta tên là Kim Nhật, ngươi thì sao?” Nam tử vui sướng cười cười, nghịch ngợm quăng mái tóc tím, nước văng lên tới trên người Liễu Nha. Bên hồ, từng cánh hoa quế màu vàng nhạt tung bay, mỗi một cánh đều như có hồn rơi vào đầu vai hắn, giống như thời gian ngưng lại trong nháy mắt không vận chuyển, trong thiên địa mịt mờ trừ cây, hồ, hoa cùng với người hoa rơi, tất cả cái khác đều đã không tồn tại nữa. . . . . . Mà nam tử tắm rửa trong hồ nước, đẹp giống như mộng ảo.
“Liễu. . . . . . Liễu Nha. . . . . .” Liễu Nha ngây dại, ngũ quan giống nhau, một thì tà mị như ác ma, một thì hồn nhiên như thiên sứ! Chẳng lẽ hắn là huynh đệ song sinh của Kim Minh?
“Nha Nha phải không?” Nam tử cười, làm nũng đem đầu tựa tại đầu vai của nàng.
“Ách. . . . . . gọi thân thiết như vậy, ta sẽ ngượng ngùng!” Liễu Nha kinh ngạc, thẹn thùng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, từ từ rũ mắt. “Hỏng bét, bây giờ không phải là lúc ngây ngốc, ta muốn chạy trốn để giữ lấy mạng!” Nàng dùng một tay đẩy nam tử ra, vểnh mông tốn sức bò lên bờ.
Quay đầu lại, chỉ thấy Kim Nhật uất ức chu cái miệng nhỏ nhắn, lông mi dài khẽ cụp, nhấp nháy mê người: “Ta cũng muốn lên, có được không?”
“Nói nhảm, ngươi không đi lên, chẳng lẽ ngươi thật sự là quỷ nước à?” Liễu Nha không kiên nhẫn gầm nhẹ, kẻ siêu cấp mỹ nam này, sao lại hỏi câu hỏi ngu ngốc thế chứ!
“Ngươi chắc chắn chứ?” Kim Nhật giống như có chút chần chừ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ bừng.
“Dĩ nhiên xác định, nhanh lên một chút, ta sợ bọn họ quay lại!” Liễu Nha nhỏ giọng nói, núp ở dưới tàng cây, lộ ra nửa cái đầu nhìn cửa bát giác cách đó không xa.
“Là ngươi bảo ta đi lên!” Kim Nhật uất ức lầm bầm, sau đó chỉ nghe một tiếng tiếng nước chảy, một cái tay khoác lên đầu vai Liễu Nha.
“Ngươi là người nào? Có thể cứu ta ra ngoài hay không?” Liễu Nha nhỏ giọng nói, nửa ngày không thấy hồi âm, chuyển con mắt, bùm, cả kinh đặt mông ngã trên mặt đất.
Một đấng mày râu đứng trần truồng trước mặt, bộ phận trên người trên căn bản lộ toàn bộ, hơn nữa lại đáng chết là hoàn mỹ, da thịt màu mật ong ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng ảm đạm, dẫn dụ người ta phạm tội.