Ngư trường kiếm trong tay Triệu Hùng vừa đâm vào, anh ta ghé vào tai Phiên Tăng thì thầm: “Đi chết đi!” Nói xong, Triệu Hùng đút thanh Ngư trường kiếm vào bao kiếm gắn vào thân ngay phần ống quần, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Phiên Tăng trương mắt, lồi lên y như cá chết vậy, trong mắt ông ta lộ rõ vẻ không cam lòng với kết cục này, nhưng rồi cũng ngã nhào ra đất.
Cho đến lúc chết, Phiên Tăng vẫn không thể biết được người đã ra tay g iết chết mình là ai.
Cái chết của Phiên Tăng, thu hút sự chú ý của đám đông.
Phiên Tăng là ai nào?
Là một trong những cao thủ Thần bảng, cho dù là đã bị thương, thực lực vẫn cứ là rất mạnh. Vấn đề ở đây là không ai nhìn thấy hung thủ đã g iết chết Phiên Tăng.
Những người bên phía Ngũ Tộc Thôn, và cả những người của Trung Sân đường cũng đều cho rằng Ngũ Tộc Thôn có quỷ thần phù trợ. Nếu không phải là vậy thì sao Phiên Tăng kia lại vô duyên vô cớ vong mạng.
Thấy Phiên Tăng đột nhiên bỏ mạng, Quỷ Y trong lòng muốn tìm đường rút lui.
Đối phương gọi tới viện thủ có thực lực mạnh mẽ, Diêm Bà này công phu quá ghê, dù không phải là người trong Thần bảng, lại có thể giết bọn họ.
Nếu còn không nhanh chân chạy trốn, cái mạng này khó mà giữ được!
Ông ta đường đường là một “Quỷ Y”, nhưng cũng muốn chôn thây nơi này.
Quỷ Y mạnh mẽ tích tụ công lực, vung ra song chưởng hướng về phía Thường Đức và Khổng Côn Bằng bay tới.
Thường Đức và Khổng Côn Bằng toàn lực nghênh chưởng, mỗi người đẩy lui một chưởng.
Liền nghe một tiếng “Bùm!”
Khổng Côn Bằng và Thường Đức bị chấn động của chưởng đánh bay, mà Quỷ Y cũng không khá hơn là bao, thân thể ông ta cũng chao đảo và lui về sau bảy tám mét.
Mượn lực đàn hồi này, ông ta một cước đạp đất, nhanh chóng xoay người, nhảy nhót mấy cái đã biến mất phía sau màn đêm ngoài cánh cửa của Ngũ Tộc Thôn.
Khổng Côn Bằng thấy kế sách của mình có hiệu quả, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cái chết của Phiên Tăng, đối với đối phương mà nói, tuyệt đối là đả kích thực sự rất lớn.
Mặt Nạ, ông Tựu bây giờ cũng muốn chạy trốn.
Nhưng vẫn còn đó ba cao thủ của Hoàng Long, bọn họ vẫn không có dấu hiệu muốn thất bại. Nếu như bọn họ liều lĩnh bỏ chạy, một khi tin này truyền tới Chủ tử của họ, thì khi trở về đó, cuộc sống cũng sẽ không dễ dàng gì.
Mặt Nạ và ông Tựu giấu đi tâm tư, cứ như vậy dán mắt vào trận chiến của Diêm Bà và ba tên chủ xưởng Hoàng Long. Dự định nếu tình thế xấu nhất xảy ra, thì nhanh chóng bỏ chạy. Vũ khí trong tay Diêm Bà, là một cây nạng có hình đầu phượng, cây gậy này không chỉ dùng để chống, mà còn là vật được Lão thái thái này thực thi gia pháp.
Cứ nhìn Thường Đức thì biết, tuy tuổi tác đã cao, nhưng khi nhìn thấy cây nạng hình đầu phượng này, thì mặt cũng biến sắc. Chứng tỏ lúc nhỏ, không ít lần nếm mùi lợi hại rồi.
Vũ khí của Hắc Bào Diện Tráo Nhân sử dụng đó chính là một thanh trường kiếm.
Triệu Hùng vừa nhìn qua thanh kiếm này, sắc mặt không khỏi kinh hãi. Bởi vì thanh kiếm trong tay Hắc Bào Diện Tráo Nhân là một thanh bảo kiếm có tên “Thừa ảnh kiếm”, được làm ra cùng chỗ với Ngư trường kiếm, cũng là một trong mười đại bảo kiếm, kiếm danh “Xích tiêu!”.
Nhìn thấy thanh kiếm này, Triệu Hùng liền nghĩ ngay tới Hà đại sư. Nhưng tiếc rằng, cho dù có đang khoác “Áo choàng tàng hình”, Triệu Hùng cũng không dám liều lĩnh tiến đến gần ba người, có thể sẽ bị nhìn thấu.
Lại nhìn hai Chủ xưởng Điền Thiên Khôi cùng Tam Chủ xưởng Yến Đều mỗi người trong tay đều cầm một thanh bảo kiếm. Lần lượt là “Long Tuyền Kiếm” và “Thái A Kiếm”.
Ba người dựa vào sự sắc bén của bảo kiếm trong tay, trong thời gian ngắn đấu với Diêm Bà đến khó phân thắng bại.
Có điều, tinh mắt vẫn có thể nhận ra Diêm Bà đang chiếm thế thượng phong,
Vũ khí trong tay ba người bọn họ quá sức sắc bén khiến Diêm Bà ra có phần kiêng dè. Bảo kiếm này là thứ không thể đùa giỡn được, một khi bị chém trúng, không cần nói cũng biết kết quả.
Diêm Bà dùng cây nạng trong tay, khua đi bảo kiếm của ba người bọn họ. Liếc mắt thêm một cái, cây gậy trong tay bà đã bị cắt một chút chỉ còn lại kích thước như cây măng.
“Đón lấy!” Bên tai Diêm Bà truyền tới một giọng nói. Chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng bay tới.
Trước mắt bà ấy là một thanh bảo kiếm chỉ dài hơn thanh đoạn kiếm một chút, đưa tay lên không trung với lấy. Ngư trường kiếm mà Triệu Hùng ném qua, đã nằm trong tay của Diêm Bà.
Diêm Bà thấy Ngư trường kiếm hàn quang lấp lánh, toàn thân tỏa ra hàn khí, buột miệng một câu: “Kiếm tốt!”
Hắc Bào Diện Tráo Nhân và hai tên đàn em của ông ta, tất cả đều có khả năng nhận biết bảo kiếm. Một cái liếc mắt đã biết được thanh đoản kiếm trong tay Diêm Bà là một trong mười đại bảo kiếm, chính là Ngư trường kiếm.
Sở trường của Diêm Bà không phải là dùng kiếm, nhưng bà ấy nội lực thâm hậu, cho dù chỉ là một cây gậy thông thường thì trong tay bà cũng có thể từ mục nát trở nên thần kỳ.
Sau khi có trong tay Ngư trường kiếm, Diêm Bà hướng về phía Hắc Bào Diện Tráo Nhân ba người mà xông tới phản kích.
Ba người cùng lúc chém tới, Diêm Bà dùng đoản kiếm trong tay hất văng ra.
Thấy thanh Ngư trường kiếm trong tay vẫn còn nguyên vẹn, Diêm Bà vui mừng.
Diêm Bà liếc mắt nhìn về phía Triệu Hùng đang ẩn nấp, nơi đó hoang hoang vu vu.
Chỉ nghe thấy tiếng không thấy người, cũng thật là quái lạ.
Có bảo kiếm trong tay, Diêm Bà vung tay, một luồng kiếm khí hướng về phía Tam Chủ xưởng Yến Đều lao tới.
Yến Đều dùng nội lực của mình yểm vào thanh kiếm, thi triển một luồng kiếm khí y hệt ra nghênh chiêu.
Kiếm khí mà Diêm Bà tung ra khiến kiếm khí nghênh đón của Yến Đều chém vào không trung, rồi tiếp tục hướng về phía ông ta mà đâm tới. Yến Đều kinh hãi, suýt nữa thì không tránh được chiêu này.
Hắc Bào Diện Tráo Nhân và Nhị Chủ xưởng đồng thời phóng thích kiếm khí, hướng về phía Diêm Bà.
Diêm Bà kích thúc nội lực bên trong thanh kiếm, kiếm khí trong Ngư trường kiếm lập tức tăng vọt.
Kiếm vung một cái, đã khí cho hai luồng kiếm khí đang bay tới bay vào trong không trung mất dạng.
Thân thể khẽ di chuyển, đã tới trước mặt Nhị Chủ xưởng. Hai người lấy bảo kiếm trong tay ra liều mạng mấy chiêu, Diêm Bà một chưởng ấn vào ngực của Nhị Chủ xưởng, khiến ông ta bay tít ra sau.
Hắc Bào Diện Tráo Nhân hết sức tức giận, một chiêu Linh xà thổ tín muốn đâm vào mắt Diêm Bà.
Sau khi né được, Diêm Bà quăng thanh Ngư trường kiếm trong tay xuống.
Chỉ thấy thanh đoản kiếm hóa thành muồn vệt sáng, đoạn bắn vào chiếc mặt nạ trên mặt Hắc Bào Diện Tráo Nhân.
Hắc Bào Diện Tráo Nhân vung kiếm chém mạnh một cái, thế mà lại chém vào hư không.
“Xiu!”
Ngư trường kiếm bay qua, cọ sát với cạnh tai của Hắc Bào Diện Tráo Nhân, không chỉ cắt đứt một ít tóc của hắn mà còn cắt đứt dây đeo mặt nạ.
Chiếc mặt nạ rơi xuống đất, để lộ ra một gương mặt rất ư là k hủng bố.
Hắc Bào Diện Tráo Nhân liền nhanh tay nhanh mắt, việc đầu tiên là tìm chiếc mặt nạ đã rơi lần nữa đeo lại lên mặt.
Trong thời gian ngắn ngủi đó, Triệu Hùng đã nhìn thấy được khuôn mặt thật của Hắc Bào Diện Tráo Nhân. Đó là khuôn mặt mà Triệu Hùng mãi mãi không bao giờ quên được.
Chiếc mũi của Hắc Bào Diện Tráo Nhân, cứ như đã bị gọt qua, chỉ còn dư lại một cái xương mũi trắng bệch, đôi mắt lạnh khiến con người ta phải sợ hãi.
Sau khi đeo lại chiếc mặt nạ, ông ta vô cùng giận dữ, chỉ vào Diêm Bà và hét lên: “Bà già kia, Hoàng Long ta và bà từ giờ về sau không đội trời chung.”
“Hừ! Là lão bà ta đây không thèm động thủ với tiểu bối các người mà thôi. Gọi lão công công nhà các người ra đây đánh với ta một trận.”
Diêm Bà vừa dứt lời thì một bóng đen trong nháy mắt mà đến.
Người này trên mặt đeo một chiếc khăn, vóc dáng của hắn cực kỳ giống với Hắc Bào Diện Tráo Nhân.
Trong tay người này cũng cầm một trong mười thanh đại bảo kiếm là Hiên viên kiếm, một kiếm đâm về phía lão bà.
Sau khi đỡ kiếm, sắc mặt e sợ.
Công phu của người này cực kì cao cường, khác biệt hoàn toàn so với ba tên Chủ xưởng Hoàng Long.
Ông ta ra cử chỉ rút lui cho mấy người kìa, Hắc Bào Diện Tráo Nhân liền hạ lệnh: “Rút lui!”
Nhị Chủ xưởng và Tam Chủ xưởng thấy đại Chủ xưởng đại ca của họ thái độ cung kính với người lạ mặt kia như vậy. Bốn người cùng thi triển kiếm pháp hướng vào Diêm Bà, ép lui bà ấy rồi hỏa tốc rút khỏi Ngũ Tộc Thôn.