Chẳng Phải Trộm Của Ngươi Một Chiếc Cốc?!

Chương 25: Thánh du



Hầu Ngôn Thanh và những người ở tổ thiết kế tạo hình đã đi xem và tìm hiểu phong cảnh đẹp đẽ của thành phố K, nên so với lịch hẹn đến Thánh Thế thì chậm mất hai ngày.

Nhưng ba người đều là những nhân sỹ nổi
tiếng trong giới trò chơi, không nhiều thì cũng ít nhất một lần đã hợp
tác cùng nhau tạo ra một trò chơi nổi tiếng, nên tất cả đều rất quen
thuộc với nhau.

Vì thế, trong ngày Hầu Ngôn Thanh đến
Thánh Thế, Tỉ Hà Di đã mở tiệc chào đón ba người mới đến ở nhà ăn cao
cấp của Thánh Thế. Người tham gia cũng không nhiều, cũng chỉ có Tỉ Hà
Di, Chu Ba, ba giám đốc của Thánh Du, ngoài ra còn có Bối Bối.

>_

“Steven, tên tiểu tử này đã tới rồi a.
Tôi cùng với Đức Tiền đều chờ mong gặp lại cậu a.” Giám đốc kế hoạch –
Vương Hựu Lập nhìn thấy Hầu Ngôn Thanh từ xa, nhanh chóng tiến tới đánh
một quyền vào bả vai anh: “Ai chà! Nhiều ngày không gặp, thân thể cậu
cũng rắn chắc hơn nhiều nha.”

Hầu Ngôn Thanh ha ha cười, cũng đánh lại anh Vương một quyền: “Chu choa… Vừa đến mà đã đùa giỡn tôi rồi.”

“Ya, tiểu dạng, không muốn bị đùa giỡn
sao?” Giám đốc lập trình – Hác Đức Tiền một thân vừa cao lại vừa gầy đi
tới một bên Hầu Ngôn Thanh không đánh một quyền nào, chỉ đi lên ôm lấy
anh một cái rõ mạnh nói: “Tiểu bạch kiểm là muốn bị ăn đậu hủ nha.”

Hầu Ngôn Thanh dở khóc dở cười, dùng khuỷu tay chọc chọc vào lưng anh ta, cũng chế nhạo nói: “Ghen tỵ với tôi sao?.”

“Ghen tỵ cái lông á. Tôi còn nghĩ, trước đó cậu nói không muốn vào làm việc tại Thánh Thế, thiếu chút nữa ngay
cả tôi cũng rút lui rồi. Sau đó lại nghe Vincent bảo rằng cậu lại đồng ý đến đây, tôi liền la hét bảo hắn phải cho tôi vào với.”

Tỉ Hà Di đứng một bên châm biếm: “Anh có muốn ôm đùi tôi hay không?”

Vương Hựu Lập đứng một bên cười hắc hắc
nói: “Steven à, nói rõ đi a. Vincent cho cậu những ưu việt gì, để cậu
thay đổi ý kiến nhanh như vậy. Tôi cũng đi ôm đùi hắn một cái.”

Hầu Ngôn Thanh hai mắt nhìn chăm chú vào Bối Bối đang đứng ở nơi xa nhất, thanh nhã cười: “Kiêm gia thương
thương , Bạch Lộ vi sương. Sở vị Y Nhân, tại thủy nhất phương.”*

(* là một trích đoạn của 《 Kinh Thi · Quốc Phong · Tần Phong 》 , ý của bốn câu thơ trên : nhân vật trữ tình mặc dù mỏi mắt chờ mong
ngóng tìm hình ảnh “Y nhân” ở bờ bên kia, “Y nhân” là người mà hắn ngày
đêm tưởng nhớ, “tại thủy nhất phương” ý nghĩa là theo đuổi gian nan.
Nhân vật trữ tình mặc dù mỏi mắt chờ mong, cố chấp theo đuổi “Y nhân”
nhưng vẫn phiêu miểu cách trở)

Hai người kia nhìn ra manh mối, đồng loạt hướng ánh mắt nhìn về phía Bối Bối.

Cô đã phải đứng ở chỗ xa nhất, giờ chỉ muốn mình là người vô hình a.

Bối Bối >_

Vương Hựu Lập lại đánh vào vai Hầu Ngôn Thanh một quyền: “Làm trò khoe chữ nữa cơ à.”

“Đúng là, coi trọng người ta nhân tiện
coi trọng luôn chỗ làm của người ta, bọn tôi còn không biết cậu sao?
Thật là thương tâm nha.” Hác Đức Tiền cũng không chịu yếu thế, tiếp tục
bỏ đá xuống giếng.

Hầu Ngôn Thanh thật ra lại cảm thấy rất
thoải mái, trước mặt mọi người tỏ ra rất hòa nhã hỏi Bối Bối: “Em đã
nhận được hoa chưa? Em có thích không?”

Cô chỉ có thể gật gật đầu, hận không thể trước mắt mọi người đem chín trăm chín mươi chín bông hoa kia chuyển
sang cho người khác.

Bối Bối: >_

Ngao ngao ngao ngao…

Hai người đàn ông đứng một bên giả bộ kêu tiếng sói kêu, đem toàn bộ chú ý chuyển tới trên người Bối Bối.

Vương Hựu Lập cười nhạo Bối Bối: “Lynnnày, lúc vừa gặp mặt cô cũng không nói với chúng tôi nha…”

Bối Bối: >_

Hác Đức Tiền lại đứng ở một bên, vươn tay xua xua trước mặt cô: “Lynn, cô không ngoan nha…”

Bối Bối: >_

Cô không muốn ở trước mặt nhiều người
bàn luận việc riêng tư nên chỉ có thể cúi đầu, co quắp xê dịch ra xa,
cách càng xa bọn họ càng tốt.

Tỉ Hà Di ung dung thản nhiên nhìn cô
lặng lẽ di chuyển tới đằng sau mình, đáy mắt nổi lên một tầng ý cười. Cô gái này ở tại thời khắc khó khăn nhất luôn dùng phương thức đó hướng
anh cầu cứu.

Lại đảo mắt qua, gặp ánh mắt nóng bỏng
của Hầu Ngôn Thanh thì mặt anh tối sầm lại, chậm rãi nói: “Đừng đứng hết ở cửa nữa, chúng ta ngồi vào bàn thôi.”

Một cái bàn năm người ngồi thực sự rất
rộng nha, tất nhiên Tỉ Hà Di ở ghế chủ vị, bên trái anh theo thứ tự là
Hác Đức Tiền, Vương Hựu Lập, Hầu Ngôn Thanh, Chu Ba thì ngồi ở bên phải
anh, Bối Bối ngồi ở bên cạnh Chu Ba, ngồi đối diện cô là Hầu Ngôn Thanh.

Bối Bối sau khi ngồi xuống đã tự dặn dò, nhắc nhở chính mình: “Biện Bối Bối, mày cứ coi như là tới ăn cơm của
Quỷ Hồn. Mọi người không nhìn thấy mày, không nhìn thấy mày đâu, không
nhìn thấy mày đâu…”

Tiếp theo đó, mọi người cùng thảo luận một đề tài thú vị.

“Nếu chúng ta muốn làm một trò chơi 3D vượt qua những trò chơi ma thú của thế giới, thì đương nhiên phải dùng đề tài Ma huyễn [chủ đề về ma quỷ, ma giiớ, ma giáo, ma pháp, nhân vật là ma, mọi thứ trong trò chơi chỉ liên quan đến ma quỷ] có vẻ tốt hơn.” Vương Hựu Lập một tay vung đũa, một tay nắm lại, đôi mắt nhỏ cố gằng trừng lớn.

Hầu Ngôn Thanh trở lại bộ dáng ôn nhã,
giúp Bối Bối gắp mấy món ăn ở đằng xa, đáp lời: “Ma huyễn sao? Hiện tại
đề tài này trong nước rất phổ biến. Trung Quốc chúng ta đã tồn tại hơn
năm ngàn năm, lịch sử văn hóa rất thâm sâu, rộng lớn, với lại chuyện xưa lại vô cùng nhiều. Hơn nữa thị trường trước mắt, mọi người đều thích võ hiệp, vì vậy chủ đề Võ hiệp phải được đặt lên hàng đầu.”

“Nói bậy nào. Chúng ta làm sao có thể đuổi theo trào lưu được, như vậy không hề ý nghĩa chút nào.”

“Tôi chọn đề tài võ hiệp, nhân vật có nhiều tính năng biến hóa hơn, trang bị nhiều hơn các trò khác, hình ảnh cực đẹp.”

Hác Đức Tiền múc một bát canh vây cá ở
trước mặt, từ từ uống một ngụm rồi nói xen vào: “Ma huyễn cũng được, võ
hiệp cũng được, chức năng đều giống nhau cả thôi.”

Bối Bối: 囧!!! tại sao chỉ cắm đầu vào ăn thế này?

Cô quay sang nhìn Tỉ Hà Di và Chu Ba,
hai người này sắc mặt không đổi tâm không động chỉ chú tâm ăn, cô chỉ có thể lại một lần nữa tự thôi miên chính mình: “Mọi người không nhìn thấy mình, nhìn không thấy mình, nhìn không thầy mình,….”

Hầu Ngôn Thanh nho nhã là vậy nhưng mồm
miệng cũng rất lanh lợi: “Đề tài võ hiệp có thể làm được bản đồ rất tốt, Trung Quốc lại nhiều phong cảnh xinh đẹp như vậy ta có thể dựa trên
nguyên mẫu đó. Ví dụ như lần này tôi đi công tác ở thành phố K thấy
phong cảnh tuyệt đẹp như từ trong tranh vẽ ra. Nếu dùng ma huyễn thì sẽ
phải dùng cảnh sắc nước ngoài, còn phải sang nước ngoài lấy cảnh. Phí
dụng rất lớn, hơn nữa tôi nghĩ không nên hoang phí.”

Vương Lại Lập ném đũa “Ba” một cái,
hướng Hầu Ngôn Thanh rống to: “Tiền thì việc quái gì phải tính toán chứ? Thánh Thế của chúng ta to như vậy mà phải thiếu tiền chi trả phí công
tác cho cậu sao?”

Bối Bối: 囧 TL, trước mặt yêu nghiệt mà nói thẳng vậy sao? Thật mạnh mẽ!

Cô lại quay sang nhìn yêu nghiệt đại nhân, lại thấy bộ dạng không cho là đúng, thật sự là một người cực cực cường mạnh mà!

Hầu Ngôn Thanh lại tiếp tục gắp vào bát
Bối Bối một con tôm to, ném ra một câu kinh thiên động địa, quỷ thần
phải khiếp: “Ra nước ngoài công tác rất phiền, chậm trễ thời gian yêu
đương của tôi.”

Phốc… Bối Bối hỗn loạn, mắt mở to nhìn Hầu Ngôn Thanh. Trên gương mặt anh tuấn của hắn là nụ cười tinh nghịch, nháy mắt với cô.

⊙. ⊙

Hác Đức Tiền lại bưng bát canh vây cá
lên uống, từ từ ngăn chặn tầm mắt thâm tình của Hầu Ngôn Thanh: “Tôi
chấp nhận. Chỉ cần khi các cậu đi tán gái đều mang tôi theo thì tôi đều
chấp nhận.”

>_

Bối Bối không nói gì, trong lòng thầm mắng: “Ba người các ngươi cùng một loại người!”

“Lynn, cô nói xem! Cô chọn cái nào? Ma huyễn hay võ hiệp?” Vương Hựu Lập không cam lòng ở thế hạ phong, thở hồng hộc hỏi.

= =

Bối Bối không phải trong suốt sao? Hỏi cô chuyện này làm gì chứ?

Nhìn hai con mắt sáng ngời, trong suốt
chăm chú nhìn mình, Bối Bối chỉ có thể sợ hãi hỏi: “Ma huyễn và võ hiệp
có gì khác nhau sao?”

Hầu Ngôn Thanh dịu dàng trả lời: “Là thế này, em muốn là nữ kỵ sĩ hay là muốn làm hiệp nữ?”

Bối Bối suy nghĩ, quyết định vẫn là
không chọn, liền cười ha ha nói: “Tôi cũng không nghĩ là khác nhau, đều
không bằng làm nữ thần.”

Hầu Ngôn Thanh hai mắt sàng ngời, chăm
chú đánh giá Bối Bối, cuối cùng nắm lấy tay cô nói: “Tốt, làm nữ thần!
Tôi cho rằng em rất hợp với một bộ quần áo lụa mỏng phiêu sa, giống như
tung bay trong gió, trên đầu sẽ kết hợp thêm dây lụa… Bối Bối, không
biết em mặc quần áo cổ trang sẽ như thế nào nhỉ?”

>_

“Đề tài này để lần sau thảo luận tiếp.”
Tỉ Hà Di nhìn cảnh hai người kia đang nắm tay, ánh mắt lại càng thêm
thâm trầm, rồi lại như nghĩ đến cái gì đó, bổ sung thêm: “Nhưng cá nhân
tôi thật ra cũng rất muốn nhìn xemLynnmặc quần áo cổ trang sẽ trông như
thế nào…”

Yêu nghiệt đại nhân ánh mắt sáng quắc rất dọa người! Cô có làm sai cái gì đâu…

Bối Bối đang ở thế khó xử, trên trán
xuất hiện mấy giọt mồ hôi. Cô tự hỏi một hồi rồi quyết định phá vỡ cục
diện bế tắc, cố gắng tự cứu mình.

“Edison, nhóm người mới này anh cảm thấy như thế nào?” Cô hỏi Hác Đức Tiền.

“Cũng được, đặc biệt người tên Ryan là một nhân tài, nhưng mà có một số khả năng không thích hợp.”

“Anh có thể nói cho tôi xem khả năng nào không?”

Hác Đức Tiền có chút do dự.

Bối Bối cười: “Không sao đâu, bởi vì
nhóm người mới này vừa mới tốt nghiệp nên còn ở vị trí nhân tài dự trữ,
đều là những nhân tài tốt nhất của khóa này. Nếu như anh thấy nơi này
không phù hợp, thì nhất định phải an bài thật tốt cho cậu ta. Bộ phận HR chúng tôi có trách nhiệm tìm ra và bồi dưỡng nhân tài, bình thường sẽ
không sa thải ai khi mà chưa là nhân viên chính thức.”

Hác Đức Tiền yên tâm gật đầu: “Được. Trở về tôi sẽ nói cho cô.”

Bối Bối lại nhìn qua Vương Hựu Lập cùng
Hầu Ngôn Thanh, chậm rãi nói: “Ba vị đều đưa đội làm việc của chính mình đến đi, mặc dù Thánh Du hiện nay cần có thời gian để phân bố công việc
nhất định. Với cả hiện giờ cả đoàn đội cần phải có thời gian sắp xếp
công việc, cho nên tôi có ý kiến thế này. Tuần sau mọi nhân viên của
“Thánh Du” đều phải tham gia tiến hành mở rộng huấn luyện nâng cao. Các
vị có ý kiến gì không?”

“Mở rộng à? Như vậy không phải sẽ làm người huấn luyện mệt chết sao?”

“Huấn luyện bên ngoài chỉ trong thời
gian là một ngày, còn lại hai ngày sẽ là ra ngoài du ngoạn và thực hành, tận lực làm cho mọi người cảm giác đây không phải gọi là huấn luyện.
Hơn nữa ở thành phố H có một danh lam thắng cảnh cũng rất đẹp, chúng ta
cũng có thể tới đó quan sát và tìm hiểu.” Bối Bối giấu diếm thanh sắc
giải quyết chướng ngại vật trước mắt.

“Tôi thì không thành vấn đề, chỉ cần em đi là được…” Hầu Ngôn Thanh tự nhiên không khác gì bình thường.

-.-|||

“Đưa mắt nhìn lại đều là một màu xanh, không có gì đẹp hơn bông hoa ở trong mắt….” Hác Đức Tiền buông ra một câu.

Người này…….!

Bối Bối trả lời: “Toàn bộ những người
huấn luyện đều đi theo, hơn nữa có thêm hai trợ lý cao cấp, ngoại trừ
tôi, dường như còn có 5 đóa hoa đặc sắc hơn.Edison, anh còn có gì không
hài lòng với địa phương này không?”

Hác Đức Tiền hôm nay đã ăn tới bát canh vây cá thứ tám, từ từ phun ra hai chữ: “Không có.”

“Mở rộng huấn luyện?” Tỉ Hà Di mở miệng.

Bối Bối nhìn anh, có chút hoang mang
nói: “Đúng vậy, lần mở rộng huần luyện này không phải tầng 38 đã thông
qua rồi sao? Hôm kia tôi đã gửi mail tới văn phòng CEO rồi mà.”

Tỉ Hà Di không hề lên tiếng, mắt đen thâm trầm, ánh mắt sắc bén đảo qua Chu Ba.

Chu Ba giật mình một cái, trong lòng
thầm kêu thảm, đáp lời: “Việc này là một hạng mục ở trong mục huấn luyện Thánh Du, nên theo thường lệ là do tôi cùng Linda xem xét và phê duyệt. Hơn nữa trong thời gian đó vừa lúc…”

“Vừa lúc cái gì?” Tỉ Hà Di lạnh lùng hỏi.

“Vừa lúc… Vừa lúc sếp có một cuộc hẹn
quan trọng!” Chu Ba mạo hiểm nói, lựa chọn từ ngữ cẩn thận tiếp lời:
“Buổi chiều thứ tư tuần sau xuất phát, đến tận tối thứ bảy mới trở về.”

Tỉ Hà Di nhớ lại trong đầu hành trình tuần sau của mình, chậm rãi mở miệng: “Cuộc hẹn đó không quan trọng, đẩy đi.”

Chu Ba nghẹn ngào rơi lệ.

Hợp đồng mấy vạn USD không quan trọng thì cái gì mới là quan trọng?

Không nhìn tới bộ dạng đau khổ của Chu
Ba, Tỉ Hà Di mắt ngọc khẽ đảo qua Bối Bối đang vô cùng kinh nhạc, bạc
thần khẽ nhúc nhích: “Tôi là người phụ trách Thánh Du thì làm sao có thể không tham gia mở rộng huấn luyện được?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.