“Phùng Nhạc. Tôi…… Linh Linh đến rồi đây.”
Giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại, có lẻ đây là lần đầu tiên trong suốt hai mươi mấy năm Du Linh mới nói chuyện bằng giọng nói như vậy.
Nhưng người đang ngồi dưới đất kia hình như không hề nghe thấy giọng của cô
mà vẫn ngồi lẩm nhẩm, tự khép kín mình với thế giới bên ngoài.
“Linh Linh không tới…….Linh Linh không tới. Cô ấy không cần Tiểu Nhạc rồi. Không cần Tiểu Nhạc….”
Du Linh nghe câu nói của cậu nước mắt lại rơi đầy mặt. Nhẹ nhàng ngồi
xuống kế bên Phùng Nhạc. Đưa đôi bàn tay ôm lấy mặt anh kéo quay về đối
diện với mình. Nhìn gương mặt gần như trắng xanh, đôi mắt không hề có
tiêu cự mà nhìn xuyên qua cô. Đau lòng, nước mắt cô càng rơi nhiều hơn.
“Phùng Nhạc. Tôi ở đây. Không phải cậu kiếm Linh Linh sao? Linh Linh đang ở trước mặt cậu này, sao cậu lại không nhìn.”
Giọng nói dịu dàng mang theo hơi mũi vì khóc nhưng Du Linh vẫn cố gắng nói
hoàn chỉnh. Đôi mắt xinh đẹp nhìn vào mắt Phùng Nhạc mong anh có thể chú ý đến mình.
“Linh Linh…..” Đôi mắt lúc trước không có tiêu cự
bây giờ lại từ từ đối diện với ánh mắt của cô. Tuy có hơi hoang man
nhưng khi xác định người trước mặt mình chính là cô thì Phùng Nhạc giống như chịu rất nhiều ủy khuất ôm chặt lấy Du Linh khóc nấc lên. “Linh
Linh hư. Linh Linh xấu…. Hức…… Linh Linh không cần Tiểu Nhạc nửa
ư? …… Tiểu Nhạc sợ….. Rất sợ không thấy Linh Linh…. Tiểu Nhạc
biết sai rồi. Tiểu Nhạc sẽ không đập đồ, không đánh người nửa. Linh Linh đừng đủi Tiểu Nhạc đi có được không huhu…. …”
Từng câu từng
chữ như kim châm châm vào tim Du Linh. Cô không ngờ chỉ vì một quyết
định của mình mà lại khiến Phùng Nhạc thương tâm như vậy. Cảm nhận được
cả người cậu đang run lên nhưng vẫn ôm chặt lấy cô không chịu thả lỏng.
Đôi tay mảnh mai cũng nhẹ vòng lấy tấm lưng rộng lớn đang run lên kia
thở dài.
“Cậu không sai. Là tôi sai. Tôi không có đủi cậu, vốn
Linh linh chỉ muốn Tiểu Nhạc về nhà khám bác sĩ thôi. Ngoan nào, đừng
sợ. Có tôi ở đây rồi. ”
Cả đời Du Linh có lẻ đây là người đầu tiên cũng như người cuối cùng khiến cô phải dỗ dành ngon ngọt như vậy.
“Hức… Vậy sau này đừng đủi Tiểu Nhạc đi có được không?” Phùng Nhạc úp mặt vào cổ cô cất giọng ủy khuất.
“Được, được. Không đuổi nửa.” gương mặt hiện sự bất lực đối với Phùng Nhạc
nhưng bàn tay lại nhẹ nhàn vuốt lưng cậu giúp cậu thuận khí.
Không biết ôm qua bao lâu nhưng chân của Du Linh đã bắt đầu tê rần. Người
trong lòng cô đã dần bình tĩnh nhưng cái ôm chặt vẫn không thả lỏng tí
nào.
Lúc này cô mới nhớ đến vết thương ở chân của cậu nên vội vàng kêu người nào đó thả mình ra.
“Phùng Nhạc, cậu có thể buông tôi ra một tí được không?”
“Không Buông.” Giọng nói giận hờn vang lên rồi càng ôm chặt cô hơn.
“Ngoan. Thả tôi ra để tôi coi vết thương ở chân cậu có được không?” Giọng nói
của Du Linh thật sự là biến chất hoàn toàn để dụ dỗ Phùng Nhạc.
‘lắc đầu, lắc đầu’ vẫn không chịu buông cô ra.
Thấy không thuyết phục được Phùng Nhạc nên Du Linh liền lạnh giọng hơn khẽ rít lên.
“Phùng Nhạc. Cậu thật sự không nghe lời. Tôi đếm đến 3 mà cậu còn không buông ra, tôi liền mặc kệ cậu.”
“1”
“… …”
“2”
“… ……”
“Linh Linh.” Trong lúc chuẩn bị đếm ‘3’ thì người nào đó rốt cuộc cũng lưu
luyến buông cô ra. Nhưng thay vào đó bàn tay to lớn liền nhanh nhẹn nắm
lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô giữ thật chặt.
Du Linh nhìn gương mặt nhăn nhó ấm ức kia cũng mặc kệ. Để cậu nắm lấy bàn tay mình, cô dìu
Phùng Nhạc từ từ đi về phía chiếc giường lớn trong phòng.
Tuy
khoảng cách chỗ cô với Phùng Nhạc tới giường chừng 4m,5m nhưng lại sém
té mấy lần vì chân của Phùng Nhạc đã không đi được nên cả sức nặng đều
dồn lên tấm thân mảnh mai của cô khiến cô muốn chúi ngã mấy lần.
Đặt Phùng Nhạc ngồi xuống giường cô liền tính đi ra ngoài lấy hộp cứu
thương vào nhưng đôi tay bị giữ chặt lại càng chặt hơn khiến cô không
bước đi được vì Phùng Nhạc có vẻ phát hiện cô muốn đi nên gương mặt bất
giác căng thẳng đôi tay càng siết chặt hơn.
Hê…… Thở dài.
Nhìn gương mặt kia cô liền biết hắn lo sợ cái gì nên cũng không đi nửa.
Nhớ ra bên ngoài hình như còn có người nên liền dòm ra phía cửa.
“Lâm quản gia.”
“Có tôi.” Lâm quản gia vốn luôn đứng phía ngoài nghe cô gọi liền tiến vào
còn dẫn theo một người mặc áo blouse trắng trên tay xách hộp cứu thương
bước vào.
“Đây là bác sĩ Hạ, là bác sĩ gia đình của Phùng gia. Có lẻ cô cần đến người này.” Ông nhớ lúc trước khi Lão gia đi có dặn ông
và bác sĩ Hạ chờ bên ngoài. Khi nào Du tiểu thư gọi liền đi vào. Nên ông và bác sĩ luôn túc trực chờ đợi bên ngoài.
Vốn bác sĩ Hạ cũng là bác sĩ phụ trách từ nhỏ của Phùng Nhạc nên cậu không có vẻ bài xích ông mà lại ngồi rất ngoan ngoãn cho ông chửa trị. Đôi mắt thâm tình chỉ
nhìn Du Linh chằm chằm, ngay chỗ hai bàn tay của hai người vẫn nắm chặt
không hề thả ra.
Du Linh cũng không để ý đến anh mà nhìn bác sĩ
Hạ đang nâng đôi chân gần như nhầy nhụa của anh lên dùng cây gắp, gắp
từng miếng nhỏ thủy tinh ghim trong lòng bàn chân Phùng Nhạc ra thì
hoảng sợ.
“Bác sĩ, chân cậu ấy không bị gì chứ?”
“Không
sao. Không sao. Chỉ là mảnh nhỏ ghim vào không nghiêm trọng lắm. Còn
chưa tổn thương đén gân mạch. Nhưng có lẻ sẽ phải tĩnh dưỡng trên giường vài ngày không đi đứng được. Tốt nhất là đừng để cho nó dính nước.” Bác sĩ Hạ một bên chăm chú gắp mảnh thủy tinh ra cho Phùng Nhạc, một bên
nói chuyện với Du Linh.
“Vâng, tôi biết rồi.” Tuy nghe ông nói không sao nhưng cô vẫn lo lắng mà chăm chú theo giỏi từng cử chỉ của ông.
Nhìn đôi chân của mình từng vòng từng vòng bị gói thành cái bánh tét khiến Phùng Nhạc nhăn mày khó chịu.
“Tốt rồi.” Bác sĩ Hạ sau khi băng bó cho Phùng Nhac xong liền đứng dậy dặn
dò ít kiến thức tránh cái này, phòng cái nọ với Du Linh rồi ông đi về.
Lúc này Lâm quản gia luôn đứng bên cạnh liền lên tiếng.
“Du tiểu thư, lão gia dặn khi nào băng bó cho thiếu gia xong cô hãy đến thư phòng gặp ông một lát.”
Nghe đến Phùng đại lão gia có chuyện muốn gặp mình cô liền nhanh chóng nhận lời.
“Được. Tôi sẽ qua ngay.”
Nhưng người nào đó vốn tâm trạng chưa được tốt nghe đến cô muốn đi thì liền hoảng loạn hét lên.
“Không cho đi.”
“Ngoan. Tôi qua gặp ông nội cậu tí rồi sẽ trở lại.”
“Vậy Tiểu Nhạc cũng muốn đi.” Nói xong hắn liền muốn đứng lên.
Du Linh thấy hành động của hắn thì gấp gáp đè Phùng Nhạc trở lại giường nhẹ giọng hâm dọa.
“Không được đi. Ở lại đây. Ngoan. Tôi rất nhanh sẽ trở lại.”