Suốt một đêm mộng mị
không hề có giấc ngủ ngon lành. Hình ảnh khi Phùng Nhạc trở nên điên
cuồng cùng với khi hắn bị đám người áo vest đen đánh ngất đưa đi luôn
xuất hiện trong đầu cô. Những hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại khiến trong
lòng Du Linh nổi lên cảm giác lo lắng.
+××÷÷÷==÷××+×÷÷===÷××++
“Rưng….. Rưng…… Rưng….”
Tiếng điện thoại vang lên. Người nằm trên giường có vẻ mệt mỏi giơ tay bắt máy.
“Alô.”
Giọng nói khàn khàn. Du Linh nhìn đồng hồ treo trên tường đối diện mới chỉ
6h10 sáng. Hôm qua cô không hề ngủ yên mà cứ trằn trọc đến gần sáng mới
chợp mắt được 1 tiếng mấy thì lại bị tiếng điện thoại đánh thức.
Người bên kia dường như cũng nghe ra được giọng nói mệt mỏi của cô nhưng
chuyện hắn muốn nói lại rất quan trọng nên không thể chậm trễ được.
“Du tiểu thư. Cô có thể đến đây nhanh được không.”
“Đến đâu?” Do thiếu ngủ nên đầu óc Du Linh từ khi tỉnh dậy vẫn đình trệ. Không hiểu người bên kia nói gì.
“Phùng gia. Thiếu gia chúng tôi từ khi tỉnh lại tâm tình liền không ổn định đòi gặp cô.”
Phùng gia? Phùng Nhạc! Cô nhớ hôm qua Phùng Nhạc đã về Phùng gia. Nhớ tới lời nói của người đàn ông cô liền ngồi bật dậy. Gấp gáp đáp.
“Được, được. Tôi sẽ đến ngay.”
Phùng Nhạc đã xảy ra chuyện. Nghĩ đến đây cả người cô không khống chế được mà run lên. Vứt điện thoại sang một bên rồi bước xuống giường chạy vào
phòng vệ.
+×÷×××+××÷÷÷×+++×××÷
Dùng tốc độ nhanh nhất.
Không bao lâu Du Linh liền đến được biệt thự trên núi của Phùng gia. Nói tên với người gác cổng cô liền thuận lợi chạy vào tới trước cửa biệt
thự. Mở cửa xe ra cô liền thấy được Lâm quản gia đang đứng trước cửa.
Lâm quản gia cũng vậy. Ông nhìn thấy được Du Linh liền hấp tấp bước nhanh về phía cô.
“Du tiểu thư đi bên này.”
Lâm quản gia có vẻ lo lắng nên không đợi Du Linh mở miệng liền dẫn cô tiến vào biệt thự.
Thật ra tâm trạng Du Linh từ khi nghe được cuộc điện thoại liền rất nặng nề. Cô bước nhanh theo chân Lâm quản gia đi thẳng vào biệt thự rồi đi lên
lầu.
Nhưng chỉ vừa bước lên cầu thang cô liền nghe được một tiếng hét rất thảm thương cùng những tiếng đồ vật vỡ vụn như “keng” , “bụp” , “rầm”.
Hàng loạt tiếng động khiến tâm người không thể không
căng thẳng. Bước chân của cô cùng Lâm quản gia cũng nhanh hơn tiếng về
phía góc cuối tầng hai.
Từ đằng xa cô đã có thể thấy được trước một
cửa phòng có rất nhiều người đứng. Trong đó có người cô biết cũng có
những gương mặt lạ mà cô chưa gặp bao giờ.
“Lão gia. Lão gia. Du tiểu thư đến rồi.”
Phùng đại lão gia cùng con trai ông Phùng Hạo nghe Lâm quản gia nói Du Linh
đến liền lật đật quay đầu nhìn người con gái xinh đẹp nhưng hôm nay lại
có vẻ mệt mỏi, tiều tụy lại gấp gáp.
Du Linh cũng thấy được. Vốn
đều là những ông lão tuổi đã gần xế chiều đáng ra nên hưởng phúc nhưng
bây giờ trên mỗi gương mặt già nua kia lại mang vài phần lo lắng khiến
trong lòng Du Linh càng bất an về tình hình của Phùng Nhạc.
Sau
khi cô đi đến thì đám người chen chúc trước cửa phòng liền tránh sang
hai bên nhường cho cô một lối đi. Lúc này đập vào mắt cô là cảnh tượng
hoang tàn của một căng phòng đổ bể. Cả căn phòng khắp nơi đều rải rác
các mảnh vụn đổ vỡ. Gần như những thứ trong phòng đều bị chủ nhân của nó phá hoại không một đồ vật còn nguyên vẹn. Căn phòng rộng lớn nhưng lại
chỉ có duy nhất một bóng dáng cao lớn nhưng lại hơi gầy. Đầu tóc rối
bời, gương mặt thì vặn vẹo đến trắng bệt.
Lúc nảy ở xa cô chỉ
nghe được tiếng hét đầy thương tâm nhưng bây giờ đã ở khỏang cách gần cô mới nghe được, không chỉ hét mà miệng anh còn đang lẩm nhẩm: “Linh
Linh. Tôi muốn Linh Linh. Tôi muốn Linh Linh…….” cậu nói như một
thần chú lặp đi lặp lại và cũng hoàn toàn đập vào tận sâu đáy lòng cô.
Anh đang nhớ đến cô. Phùng Nhạc đang gọi cô. Nhìn anh đau khổ, chật vật như vậy khiến Du Linh đau lòng đến rơi nước mắt. Tuy miệng vẫn nói là đang
dần dần chấp nhận Phùng Nhạc nhưng bây giờ nhìn anh như vậy cô mới phát
hiện ra rằng: hình bóng của Phùng Nhạc từ lúc mào đã khắc sâu vào tâm
trí cô. Vắng anh thì nhớ, nhìn anh bị thương lại đau lòng. Đây có lẻ nào là ‘yêu’ mà mọi người vẫn thường nói. Cảm giác Phùng Nhạc mang đến cho
cô không hề giống Phương Húc một tí nào. Có lẻ cô, Du Linh đã thực sự
yêu Phùng Nhạc rồi.
Nhìn người đàn ông ngồi giữa phòng Du Linh không kiềm chế được mà từ từ tiến lại gần anh.
Vốn mọi người trong Phùng gia không ai dám tiếng lại gần Phùng Nhạc là vì
sợ sẽ lại kích động anh nên mọi người luôn đứng bên ngoài lo lắng. Khi
nhìn thấy Du Linh bước vào trong Phùng Hạo liền hoảng sợ tính kéo cô lại nhưng lại bị cha mình ngăn cản, lắc đầu. Có lẻ vì một lý do nào đó mà
Phùng đại lão gia có thể chắc Phùng Nhạc không dám tổn thương đến Du
Linh nên mới có thể để cho cô đi vào.
Lúc này Du Linh đã tránh né các mảnh vỡ rơi dưới đất nhẹ nhàng tiến lại gần người đàn ông kia. Có
lẻ do gốc độ cũng như khoảng cách nên mọi người bên ngoài không thấy
nhưng từ khi đi vào Du Linh lại nhìn rất rõ trên các mảnh vỡ thủy tinh
và gốm sứ lại dính rất nhiều máu nên liền nhìn đến Phùng Nhạc từ trên
xuống dưới liền nhìn thấy bàn chân trần của anh lúc này cũng đang chảy
máu rất nhiều nên cô rất hoảng hốt. Nhưng lại sợ làm kích động đến anh,
không dám la lên. Cô từ từ tiến lại gần Phùng Nhạc, nhẹ nhàng gọi.
“Phùng Nhạc. Tôi…….Linh Linh đến rồi đây.”