Phương Húc bước vào nhà rất tự nhiên mà ngồi xuống sôpha ở phòng khách. Nhìn
bóng dáng mảnh mai của người con gái hắn yêu đang bận rộn trong bếp thì
không biết sao hắn cứ cảm thấy như đã quay về 7 năm trước. Cô vẫn vậy,
vẫn lạnh nhạt nhưng đôi khi rất dịu dàng chăm sóc hắn, bây giờ Phương
Húc thật sự hối hận khi đó lại buông tay cô ra. Nếu không thì bây giờ
người ở trong căn hộ này cùng cô là hắn chứ không phải người đàn ông
ngoài kia. Chỉ có trời mới biết khi hắn nhìn thấy người đàn ông tuấn tú
kia ra mở cửa thì trái tim hắn như bị rạch một nhát. Hắn biết, một người lạnh nhạt như cô nếu chấp nhận sống cùng người nào thì chắc chắn người
kia rất có tầm quan trọng trong lòng cô.
Nhưng thì sao chứ. Hắn rất tự tin rằng chỉ cần trong lòng cô còn có hắn thì nhất định cô sẽ quay trở về bên cạnh Phương Húc hắn.
Du Linh từ phòng bếp bưng ra ba ly nước ép cam, khi thấy Phương Húc đang
đánh giá nhìn xung quanh căn hộ của mình thì nhẹ nhíu mày nhưng cũng
không nói gì. Đặt xuống bàn cho hắn một ly, cô một ly và Phùng Nhạc một
ly.
“Uống nhanh đi rồi về. Tôi không tiếp khách muộn.”
Lời ngắn, ý gọn thể hiện tất cả ý cô muốn nói. Nhưng Phương Húc hình như lờ đi sự đuổi thẳng của cô mà cằm ly nước lên hớp nhẹ một hớp rồi mỉm cười nói.
“Căn hộ rất đẹp. Đều do em bầy trí hết hay sao?”
“Đúng vậy.”
“Ừm rất ấm áp. Em cũng biết anh không quan tâm đến mấy cái này cho lắm nên
cũng chả biết trang trí nhà cửa như thế nào. Hay là dù sao chúng ta cũng là hàng sớm với lại em lại hiểu tính cách của anh nên có thể giúp anh
bài trí sơ căn hộ kế bên được không.”
Nhưng đối với sự hăng hái mời mộc của Phương Húc thì Du Linh chỉ nhàn nhạt đáp.
“Phương công tử hình như đã quên. Bây giờ chúng ta dường như chả có quan hệ gì
cả. Với lại tôi bây giờ bận rất nhiều việc, nếu anh muốn trang trí căn
hộ thì nên đi tìm mấy người kĩ sư nội thất thì hơn. Đến đây tìm tôi có
ích gì.”
Trong khi hai người nói chuyện thì Phùng Nhạc chậm rì rì từng bước một tiến vào. Du Linh ngồi quay lưng về phía cậu nên không
nhìn rõ nhưng Phương Húc lại thấy rất rõ. Sự ghen gét hiện rõ lên đáy
mắt của Phùng Nhạc khi hắn nhìn Phương Húc. Hắn không chịu được khi có
một người đàn ông đi vào thế giới hai người của hắn và Du Linh. Tâm
trạng vốn nặng nề lại càng thêm bùng nổ khi nghe Phương Húc nói chuyện
thân mật với cô. Cả người Phùng Nhạc gần như bốc lên làn khí lạnh lẻo
ngồi xuống cạnh Du Linh.
Đột nhiên cảm nhận kế bên có người ngồi
xuống Du Linh hết hồn nhưng nhìn Phùng Nhạc vẫn cuối gằm mặt thì cô liền không biết vì sao hắn lại bị như vậy. Trong thời gian này cô rất hiểu
rõ tính cách của Phùng Nhạc. Nếu hắn cúi mặt xuống như bây giờ thì biểu
hiện là hắn không vui. Tại sao lại không vui thì Du Linh không biết.
Nhưng vì một tháng này quen dỗ dành cậu nên bây giờ cũng vậy. Bưng ly
nước cam trên bàn lên đưa đến bên miệng Phùng Nhạc dụ dỗ.
“Sao nửa rồi? Ai chọc anh mất hứng? Mau uống miếng nước cam bớt giận đi.”
Nhưng ngưòi nào đó gần như là lửa giận đốt toàn thân khiến tính tình bướng
bỉnh của hắn bùng phát. Tránh né ly nước đang kề bên miệng mình quay đi
chỗ khác.
Gì đây? Không uống à?
Du Linh thật sự không biết mình lại chọc giận đại thiếu gia này cái gì mà bây giờ lại chơi trò
giận dỗi rồi. Hừ mũi một cái cô đặt ly nước xuống bàn không để ý tới
Phùng Nhạc nửa.
Nhưng cô lại không biết hành động sơ ý này của
mình lại càng kích thích thần kinh của Phùng Nhạc hơn. Hắn nghe tiếng
“cạch” khi ly nước bị đặt xuống trong lòng liền rối loạn.
Linh
Linh sao lại không dỗ hắn. Không phải mọi lần nếu hắn giận thì cô sẽ
theo dỗ dành hắn hay sao. Sao bây giờ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn
đến hắn nửa? Tại sao??? A. Hay tại người đàn ông này? Tại người đàn ông
này ở đây nên cô không còn chú ý đến hắn. Lúc nảy thì la trách hắn,
không ngó ngàng đến hắn, bây giờ lại không để ý đến hắn. Đau ! Nơi bên
ngực trái của hắn thật đau ! Nghĩ đến cô sẽ cùng người đàn ông này quan
hệ mà mặc kệ hắn khiến tâm trí Phùng Nhạc hoang mang. Cả người hắn gần
như có ảo giác chìm vào bóng tối. Nắm tay lại đặt lên phía ngực trái,
hơi thở của Phùng Nhạc ngày một nhanh. Cả gương mặt gần như trắng bệt
nhưng ánh mắt vẫn thủy chung nhìn người con gái bên cạnh mình.
Du
Linh không biết người bên cạnh mình khác lạ nên cũng không để ý cho lắm. Cô nhìn người đàn ông trước sau vẫn mang bộ mặt nhã nhặn nói.
“Rốt cuộc anh muốn gì?” Tại sao ba lần bảy lượt muốn gặp cô. Bây giờ còn
chuyển đến kế bên nhà cô ở. Hắn muốn gì không phải 7 năm trước cô đã nói hết rồi sao.
Nhưng dường như Du Linh xem nhẹ độ mặt dày của
Phương Húc rồi. Đối với sự lạnh nhạt của cô hắn vẫn bình thường mà nở nụ cười ấm áp cho cô biết đáp án.
“Anh muốn gì? Không phải em là
người rõ nhất hay sao. Linh Linh. Chúng ta có thể bắt đầu lại hay không. Anh biết em cùng Phùng gia có giao dịch nên mới đồng ý chăm sóc người
đàn ông này.” Nói rồi anh nhìn qua phía Phùng Nhạc một cái rồi tiếp tục
nhìn cô chăm chú nói tiếp. “Anh biết mình đã sai. Anh không mong em tha
thứ nhưng…. Linh Linh. Em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp lại lỗi
lầm năm xưa hay không.”
Lời nói chân thành, Phương Húc cũng không ngại khi có mặt Phùng Nhạc bên cạnh mà thẳng thắng nói với Du Linh.
“Anh điều tra tôi.”
Cô nghe ra được sự bất thường trong lời nói của Phương Húc. Chuyện cô cùng Phùng đại lão gia giao dịch rất ít người biết, nên khi nghe Phương Húc
nói cô liền lạnh lùng nhìn anh. Không ngờ anh lại cho người điều tra cô.
“Đúng.” Phương Húc không do dự mà nhận.
Nghe đến chính miệng hắn thừa nhận Du Linh rất tức giận. Cô không khách khí nửa mà đứng dậy lên tiếng tiễn khách.
“Tôi thật sự không ngờ Phương công tử lại là kẻ lắm chuyện như vậy. Thật
thất trách khi không tiếp được anh nửa. Xin mời về cho.”
“Linh Linh.”
Phương Húc biết cô tức giận liền đứng dậy theo cô rồi chộp lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Bùm. Bùng nổ. Phùng Nhạc vẫn một mực ngồi im lặng khống chế cơn giận một bên cho đến khi nhìn bàn tay to lớn của người đàn ông kia nắm lấy bàn tay
nhỏ nhắn vốn thuộc về hắn thì sự đè nén của Phùng Nhạc từ nảy giờ liền
phun trào. Hắn không chịu được nửa. Ánh mắt hằng lên tia đỏ. Cả người
mất khống chế bật dậy khỏi chỗ ngồi.