Lúc họ đi ra khỏi nhà hàng, trời đã tối đen, chạy từ nội thành về nhà chính của nhà họ Thẩm quá xa, Tô Ý Tiện đề xuất về nhà họ Tô ở hai ngày, ngày mai tra điểm thi đại học, ngày kia về trường tham gia lễ tốt nghiệp luôn.
Lúc đến dưới tầng nhà họ Tô, Tô Ý Tiện thấy cả tòa nhà tối đen tưởng trong nhà không có ai, cô xuống xe ấn chuông cửa, tầng một mới sáng đèn.
Chú Vương khoác áo ngủ đi ra, thấy người tới là Tô Ý Tiện thì vội vàng chạy ra đón cô.
Chú Vương theo ông cụ Tô đã hơn hai mươi năm, bây giờ tuổi tác chú ấy không còn nhỏ nữa, nếu mất việc ở nhà họ Tô, chú ấy chỉ có thể đi tìm việc làm bảo vệ. Tô Ý Tiện không đành lòng thấy chú ấy vất vả, bèn bảo chú ấy đón cả vợ về nhà chính của nhà họ Tô ở, tiện cho căn nhà thêm chút hơi người.
“Chú Vương, cháu về ở hai ngày.”
“Được, được… Ngày nào chú cũng sai người quét dọn phòng của cháu, hôm qua thời tiết đẹp, giường chiếu vừa được phơi nắng.” Chú Vương đi trước, bật hết đèn trong sân lên.
Tô Ý Tiện sợ tối, trước kia ở nhà cô luôn thích để đèn điện sáng trưng.
Tất cả đèn trong sân nhà đều được bật sáng, Tô Ý Tiện bỗng thấy tóc chú Vương bạc hơn phân nửa, tinh thần cũng không tốt như hồi trước.
Cô nhớ lúc ông nội còn sống, chú Vương luôn nhuộm đầu đen nhánh, ngày nào cũng mặc áo Tôn Trung Sơn được ủi phẳng phiu, phong thái sấm rền gió cuốn, luôn sắp xếp công việc trong nhà thỏa đáng.
“Lâu rồi chú không nhuộm tóc nhỉ?” Mũi Tô Ý Tiện cay cay.
Chú Vương cười xua tay: “Bây giờ không cần đến công ty nữa, hằng ngày cũng chỉ đi dạo rồi cắt tỉa hoa cỏ, không cần nhuộm.”
“Ở nhà họ Thẩm có quen không?” Chú Vương cảm thấy trên mặt cô có chút da chút thịt, người cũng không hốc hác như trước.
Vốn dĩ chú ấy cảm thấy Tô Ý Tiện thi đại học xong ở lại nhà họ Tô cũng được, chú ấy nhìn cô trưởng thành, biết cô thích gì và không thích gì.
Nhưng cho đến khi chú ấy ở một mình trong căn nhà trống vắng này hơn một tuần, chú ấy mới hiểu tại sao lúc trước ông cụ Tô lại kiên quyết bảo Tô Ý Tiện tới nhà họ Thẩm.
Tức cảnh sinh tình, đối với Tô Ý Tiện mà nói, hồi ức ở mỗi một góc trong căn nhà này đều như dao cùn cắt lên da thịt, cách xa nó cũng tốt.
“Quen ạ, mọi người đều rất tốt với cháu.” Tô Ý Tiện nhìn thấy bột protein mà ông nội chưa uống hết ở trên kệ trong phòng bếp thì có chút nghẹn ngào.
“Tính cách tổng giám đốc Thẩm không tệ, chu đáo hiếm thấy. Trước đó cậu ấy nghe nói ông nội cháu đặt hoa cho cháu trước kỳ thi đại học nhưng không thể tự mình tặng cho cháu được, cậu ấy còn hỏi chú cháu thích hoa gì.”
Tô Ý Tiện hơi ngẩn người.
Cô thích hoa hồng trắng, có lẽ Thẩm Tri Hành cảm thấy tặng hoa hồng cho cô không hay cho lắm nên đổi sang cẩm tú cầu với ngụ ý tốt.
Hoa cẩm tú cầu xanh lam ấy sắp tàn rồi, mấy ngày trước hoa nở rộ, Tô Ý Tiện lấy một cành, ngắt cánh hoa ra rồi cùng Nhan Nghiên làm thành móc khóa, cô vẫn treo ở bệ cửa sổ.
“Sau đó cậu ấy còn gửi tin nhắn tới hỏi chú cháu có dị ứng với đồ ăn hay thuốc gì không, còn hỏi cả cháu thích và không thích ăn gì.”
Chẳng trách…
Gần như bữa cơm nào ở nhà họ Thẩm cũng có món cô thích ăn, những món cô không thích ăn đều được đặt ở vị trí khá xa cô.
Tô Ý Tiện thơ thẩn đi về phòng, cô dựa vào đầu giường, mở khung chat với Thẩm Tri Hành ra.
Nhìn thoáng qua còn tưởng ảnh đại diện Wechat của anh là màu đen nhưng phóng to lên nhìn kỹ có thể nhìn thấy cành cây trên nền tối, còn có mấy ngôi sao không sáng lắm.
Do dự một lúc lâu, gõ rồi xóa một hồi, cuối cùng Tô Ý Tiện chỉ nhắn hai chữ cảm ơn.
Qua một lúc rất lâu bên kia mới trả lời, cũng là hai chữ…
Không cần.
Tô Ý Tiện bỏ điện thoại sang một bên, chuẩn bị rửa mặt đánh răng đi ngủ.
Lúc kéo rèm cửa sổ, cô bỗng nhìn thấy ở bụi cỏ phía xa có ánh đèn lóe lên. Nguồn sáng vừa khéo đối diện với hướng nhà họ Tô, hơn nữa tốc độ chuyển động không đều, hơi rung rung, có thể đoán nó được con người điều khiển.
Suy nghĩ không hay bỗng lóe lên trong đầu, cô định xuống tầng gọi chú Vương nhưng giờ đã mười rưỡi rồi…
Tô Ý Tiện đi vào phòng giám sát mở hết đèn ở sân, sau đó mở tất cả camera trong nhà lên. Trước và sau nhà họ Tô có mười mấy cái camera, lúc này có hai cái đen thui, đều ở cửa sau.
Đêm đã khuya, cô tạm thời dằn nỗi nghi ngờ trong lòng xuống, xuống tầng kiểm tra toàn bộ cửa sổ rồi rón rén quay lại phòng ngủ trên tầng.
Cô đi ngủ mà cứ chập chờn, nửa đêm còn thức dậy mấy lần.
Mỗi lần tỉnh lại cô đều vén một góc rèm cửa lên nhìn bụi cỏ phía xa, không thấy nguồn sáng đáng ngờ đâu nữa.
Sáng sớm, trong lúc mơ màng, Tô Ý Tiện nghe thấy tiếng đồ vật gì đó gõ vào cổng sắt.
Cô bỗng bừng tỉnh, vươn người xuống giường đi tới bên cửa sổ xem tình hình.
Có chừng mười ngây vây ngoài cổng, nam nữ già trẻ đều có.
Tô Ý Tiện từng gặp người cầm đầu ở tang lễ của ông nội, đó là người đàn ông cứ khăng khăng nói mình là bác cả của cô.
Tô Ý Tiện khoác áo đi ra ngoài, đúng lúc gặp được chú Vương đang vội vàng lên tầng.
“Đừng ra ngoài, chú báo cảnh sát rồi.”
Chú Vương hơi khó chịu: “Trông bọn họ thế kia có vẻ vội vàng chạy tới đây trong đêm, chắc chắn có người canh ở đây thấy cháu về.”
Ngày nào chú ấy cũng ở đây vậy mà không phát hiện ra điều gì bất thường.
“Camera ở cửa sau bị hỏng từ bao giờ vậy chú?” Tô Ý Tiện hỏi chú ấy.
“Chắc là hai ngày trước khi cháu đến nhà họ Thẩm, lúc đó vừa mới lo thất đầu của ông nội cháu xong, bận quá quên mất, đến bây giờ vẫn chưa sửa.”
Liên hệ với chuyện hôm nay, chú Vương chạy ra cửa sau kiểm tra tình hình ngay lập tức, thấy camera bị ai đó dùng đồ đập hỏng.
Tô Ý Tiện ngồi ở nhà ăn tầng một ăn yến mạch với sữa bò, nghe người bên ngoài kêu gào.
Ăn hết non nửa bát yến mạch ấm nóng, đầu óc cô dần tỉnh táo hơn, bỗng cảm thấy có điều không đúng.
“Chú Vương, sao bên quản lý bất động sản vẫn chưa có ai tới?”
Năm đó ông cụ Tô chọn khu biệt thự này, một là vì thích đoạn đường khu này, hai là vừa ý ban quản lý và đảm bảo an ninh ở đây.
Bình thường ai ra vào đều bị nhân viên bảo vệ kiểm tra thân phận kỹ càng, mấy người kia làm thế nào đập phá camera trong nhà mà thần không biết quỷ không hay, lại còn kéo mười mấy người hùng hổ vây quanh cổng lớn la hét?
Chú Vương lắc đầu, chú ấy sầm mặt cầm điện thoại gửi tin nhắn, qua hồi lâu vẫn không nói gì.
Một lúc sau, tiếng kêu la bên ngoài bỗng im bặt, sau đó cảnh sát nhấn chuông cửa.
Tô Ý Tiện đẩy cửa đi ra ngoài, mười mấy người ngoài cổng nhìn thấy cô thì ào ào thò tay vào trong cổng, chỉ về phía cô mà to tiếng chỉ trích.
“Giàu có rồi là không thèm nhận đám người thân nghèo khó bọn tôi nữa, đồng chí cảnh sát nói thử xem, nào có cái lý như thế?”
“Ông trẻ của nó lớn từng tuổi này rồi còn tới thành phố E thăm nó, nó không mời vào uống chén trà ăn bữa cơm thì thôi, lại còn chẳng thèm ra gặp.”
“Tài sản nhà họ Tô chúng tôi đâu thể đưa hết cho một nhóc con như nó được? Sau này nó kết hôn, chẳng phải là cho người họ khác hết sao?”
…
“Được rồi, được rồi, đừng làm ầm nữa!” Cảnh sát chỉ Tô Ý Tiện bên trong, “Cô là chủ nhà sao?”
“Đúng vậy.”
“Cô quen họ không?”
“Không quen.”
“Vào trong rồi nói! Trời nóng thế này, mở cửa ra!” Một người đàn ông không mặc áo đập ầm ầm lên cổng.
Nghe thấy hai chữ mở cửa, những người bên ngoài ai nấy đều bắt đầu gây rối, nhao nhao tới ven đường lấy vali.
Lúc này Tô Ý Tiện mới thấy bọn họ có chuẩn bị mà đến, túi lớn túi nhỏ xách đầy tay, thậm chí còn có người khiêng cả chiếu tới.
“Tôi sẽ không mở cửa đâu, anh cảnh sát, anh xem nếu ở đây không tiện thì tôi có thể theo anh về đồn.”
Mời thần đến thì dễ chứ tiễn thần đi thì khó.
Mười mấy người bọn họ mà xông vào lì lợm không chịu đi thì rất phiền phức, nhất là trong số họ còn có người già, chẳng may va đầu vào đâu ngã lăn ra đất giở trò thì lúc đấy khó nói rõ được.
“Đều dẫn hết đi.”
…
Nửa tiếng sau, phòng hòa giải trong đồn cứ người này một câu người kia một câu làm cho nóc nhà như sắp bị tốc mái đến nơi.
“Mấy người đừng nói gì nữa, cử một đại diện nói thôi.”
“Đồng chí cảnh sát, tôi là Tô Minh Đạt, theo gia phả có thể xem là bác cả của con bé. Chuyện là thế này, sau khi ông nội con bé qua đời, tiền bạc, nhà cửa, công ty đều ở trong tay con bé, bọn tôi một cắc cũng không thấy. Bây giờ gia đình chúng tôi có chút khó khăn, tôi muốn tìm cháu gái nhỏ của tôi giúp đỡ, đều là thân thích với nhau cả, giúp một tay là điều nên làm đúng không?”
“Đúng vậy, mọi người đều là người thân, có tiền như thế mà không chịu giúp gì cả.”
“Nhà bọn tôi nghèo, không sánh bằng nhà cao cửa rộng của người ta.”
“Khi còn bé, ông nội nó từng ăn cơm nhà bọn tôi đấy, đồ ăn cháo đá bát!”
…
“Im miệng hết đi! Ầm ĩ gì hả?” Cảnh sát đập bàn, “Anh nói tiếp.”
“Hôm tang lễ, con bé này muốn cắt đứt quan hệ với bọn tôi, sau đó mất liên lạc. Hôm qua tôi biết con bé đã về nhà, hôm nay bèn dẫn người thân họ hàng của con bé tới cho con bé gặp mặt. Ông nội con bé mất rồi, chung quy những chuyện này vẫn phải để bậc cha chú nhà họ Tô bọn tôi làm chủ, đâu thể để một con nhóc ranh quyết định được?”
Tô Ý Tiện lạnh lùng nhìn những kẻ được gọi là họ hàng này, trong lòng cảm thấy vô cùng chán ghét.
“Rồi, tôi biết rồi.” Mấy ngày trước tin tức địa phương đều đưa tin về chuyện nhà họ Tô, cảnh sát cũng nghe qua một chút.
“Cô bé, vừa nãy cháu nói không quen bọn họ đúng không?”
“Không quen ạ, bố cháu là con một, cháu không có bác, từ nhỏ cháu chưa từng gặp bọn họ.”
Tô Ý Tiện quay đầu sang, cầm một quyển giấy kraft ố vàng từ tay chú Vương: “Nhưng trong đồ ông nội cháu để lại có ghi chép một vài việc liên quan tới bọn họ…”
Cảnh sát gật đầu, ra hiệu cho cô nói tiếp.
“Tô Xương, năm 1981 vay ba vạn tệ, năm 2001 vay ba mươi hai vạn tệ, đều có giấy vay nợ, đều chưa trả.” Tô Ý Tiện ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một vòng, “Tô Xương là vị nào vậy?”
Không ai đáp lời nhưng Tô Minh Đạt và mấy người khác đều dồn dập nhìn về phía người đàn ông chừng sáu mươi tuổi ở trong góc, chắc đó là ông trẻ mà bọn họ nói.
“Tô Kiến Công, năm 1999 vay hai mươi vạn tệ mua nhà, người bảo đảm là Tô Minh Đạt, có giấy vay nợ ấn vân tay, đến nay vẫn chưa trả.”
“Tô Minh Đạt, năm 2003 vay tám vạn tệ cho con trai đi học, có giấy vay nợ, chưa trả.”
“Tô Liễu Phương, năm 2003 vay mười hai vạn tệ để chữa bệnh cho cụ già, có giấy vay nợ, chưa trả.”
…
Mỗi một trang trong quyển sổ đều ghi rõ thời gian địa điểm vay và phương thức thanh toán, giấy vay nợ cũng nguyên vẹn không chút hư hại đính kèm trên đó.
Từ năm 1981 đến năm 2003, ông cụ Tô lần lượt cho vay mượn hơn năm mươi khoản vay, số tiền được trả lại chưa tới mười khoản.
Sau năm 2003, ông cụ Tô quyết định cắt đứt quan hệ với tất cả bọn họ, từ đó về sau tới một người đuổi một người, không quan tâm tình cảm thể diện họ hàng gì nữa.
“Cháu nhớ không cần cố đòi mấy khoản vay này, như thế đã tận tình tận nghĩa lắm rồi, sau này không qua lại gì nữa. Đây là lời ông nội cháu để lại vào năm ngoái.”
Vành mắt Tô Ý Tiện ửng hồng, tay cầm sổ ghi chép hơi run lên.
Cô hít sâu một hơi, tay phải siết chặt lại, cố gắng đè nén tiếng nghẹn ngào xuống.
“Tôi từng hỏi ý kiến luật sư, tất cả những người đang ngồi ở đây đều không có quyền thừa kế tài sản của ông nội tôi, nếu không tin các vị có thể khởi kiện.”
“Về phần gia phả gì đó, ông trẻ gì đó mà mấy người nói… Ông nội tôi không nhận, tôi cũng không nhận. Đại Thanh đã không còn hơn một trăm năm rồi, bớt lôi mấy thứ phong kiến ra kiếm chuyện.”
“Tóm lại là các vị đừng mơ lấy được một cắc tiền nào ở chỗ tôi.” Tô Ý Tiện nói từng câu từng chữ, thái độ rất kiên quyết.
“Đồng chí cảnh sát, cháu còn chút việc bận, chú xem…”
“Cháu ký tên là có thể đi.” Cảnh sát đưa bút qua.
Trước khi ký tên Tô Ý Tiện bỗng nhớ ra gì đó: “À cửa sau nhà cháu có hai cái camera bị ai đó đập hỏng.”
Trước khi đến đồn cô đã bảo chú Vương mang thẻ nhớ theo.
Chú Vương ở lại giải quyết chuyện camera, Tô Ý Tiện và luật sư đi trước.
Vừa ra khỏi cổng đồn cảnh sát, nước mắt Tô Ý Tiện không chịu khống chế rưng rưng ở hốc mắt.
Cô nghiêng đầu qua một bên, hít sâu mấy hơi điều chỉnh giọng nói: “Luật sư Viên, anh đi trước đi, tôi tự về được.”
“Cô Tô, chắc bọn họ sẽ không hòa giải đâu.” Luật sư Viên chuyên giải quyết các vụ tranh chấp dân sự, cực kỳ có kinh nghiệm với mấy vụ kiểu này, cũng từng gặp rất nhiều loại người.
Lúc trước ông cụ Tô chi giá cao mời anh ấy về nhà họ Tô, nói trắng ra cũng chỉ vì ngày hôm nay.
“Tốt nhất cô không nên về nhà họ Tô nữa, xem hành động tiếp theo của bọn họ.”
Tô Ý Tiện gật đầu: “Vâng, cảm ơn anh, về sau có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với anh.”
Sau khi luật sư Viên đi xa, Tô Ý Tiện giơ tay lau nước mắt nhưng không kiềm chế được.
Cô không phải người cứng cỏi, ngược lại cô là một người cứ hễ sốt ruột là dễ khóc.
Nhưng cô không thể sợ trường hợp vừa rồi được, một khi cô bị những kẻ kia dọa sợ, bọn họ sẽ càng quá đáng hơn, càng trắng trợn không kiêng nể hơn.
Tô Ý Tiện cúi đầu, vừa bình tĩnh lại vừa chậm rãi đi ra ngoài.
Mới ra khỏi cổng lớn của đồn cảnh sát, đột nhiên một người đàn ông nhảy ra từ bụi cỏ bên phải.
“Tao đệt con mẹ mày…” Người đàn ông mặc áo cộc tay màu xanh lục bỗng giơ nắm đấm về phía Tô Ý Tiện, miệng mắng chửi những lời thô tục khó nghe.
Tô Ý Tiện sợ đến mức ngây ra hai giây, nhanh chóng lấy lại tinh thần chạy tới chỗ gác cổng.
Cảnh sát trực ban thấy cảnh đó thì lập tức ấn bộ đàm gọi người rồi chạy tới đè người kia xuống.
Tô Ý Tiện lại vào làm bản tường trình một lần nữa, người mặc áo xanh lá là con trai của Tô Minh Đạt, vừa nãy nhân lúc rối loạn ở nhà họ Tô cậu ta chạy mất, không lên xe cảnh sát theo về đồn.
Vốn dĩ cuối tháng này con trai Tô Minh Đạt sẽ kết hôn, nhưng Tô Minh Đạt không đòi được nhà tân hôn ở chỗ Tô Ý Tiện nên việc kết hôn cũng tan thành mây khói.
Cậu ta ôm hận trong lòng, hơn nữa người lớn trong nhà đều nói Tô Ý Tiện là một cô gái dễ ức hiếp, cậu ta bèn quyết chí phải đòi ít đồ ở chỗ Tô Ý Tiện cho bằng được. Vào thất đầu ông cụ Tô, cậu ta nhân lúc đông đúc trà trộn vào khu nhà, nén dùng cái ná bắn vỡ hai camera, sau đó vẫn luôn ngồi canh gần nhà họ Tô để tìm thời cơ.
Lần thứ hai Tô Ý Tiện đi ra khỏi cổng lớn đồn cảnh sát đã là giữa trưa, cô dùng điện thoại đặt xe, sau đó vẫn còn sợ vì chuyện vừa nãy nên đứng bên cạnh trạm gác nhìn xung quanh, thấy quanh đó không có ai mới đi ra ngoài.
Giữa tháng sáu nhiệt độ đã gần ba mươi lăm độ, Tô Ý Tiện nóng tới mức hơi choáng váng, đứng dưới bóng cây ngây người.
Năm phút sau, cô nhìn thấy xe taxi xanh lục dừng cách chỗ mình không xa, sau khi xác nhận biển số xe đang định đi tới thì một giây sau nhìn thấy một chiếc xe ở phía xa tăng tốc chạy về phía mình.
Cô đứng sững tại chỗ, nhìn chiếc xe không thể tìm thấy chiếc thứ hai ở Giang Thành đang tới gần.
“Cô gái, cô gì ơi, cô đặt xe hả?” Tài xế taxi vẫy tay với cô, sốt ruột nói, “Cô gái lên xe đi, ở đây không được dừng quá lâu.”
Mấy giây sau, tài xế taxi không nóng vội gọi Tô Ý Tiện lên xe nữa.
Anh ta rút điện thoại ra chụp cái xe vừa dừng hẳn, phấn khích quay video: “Các anh em, Giang A năm số tám! Con này đáng giá một căn nhà luôn đấy nhỉ?”
Thẩm Tri Hành mở cửa, xuống xe, đi thẳng tới chỗ Tô Ý Tiện đang đứng ở ven đường.
Tâm trạng vốn đã bình thường bỗng như đập nước mở cửa, nước mắt trào dâng lên vành mắt Tô Ý Tiện ngay tức khắc, tầm mắt bỗng nhòe đi.
Cô cúi đầu, lau nước mắt một cách hỗn loạn, không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ này của mình.
Thẩm Tri Hành đi tới trước mặt cô rồi dừng lại, giơ tay vỗ nhẹ đỉnh đầu cô.
“Không sao rồi, để tôi xử lý.”
Trên người anh có chút mát mẻ, kèm theo cả hương tuyết tùng nhàn nhạt hòa với mùi hoắc hương.
Mùi thơm thoang thoảng bao lấy Tô Ý Tiện, giây phút nhìn thấy Thẩm Tri Hành, trái tim cô bình tĩnh lại, nhưng rất nhanh sau đó, nó lại đập loạn liên hồi vì lời anh nói.
“Về nhà trước đã, hôm nay ở chỗ tôi.”