Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi

Chương 29



“Vẫn còn giận sao?” Tịch Yến Thanh cởi giày leo lên giường, định nói thêm hai câu nhưng La Phi đã ngoảnh mặt không thèm để ý tới hắn. Tịch Yến Thanh cười nói: “Thôi, nếu em vẫn tức giận như vậy, xem ra lòng tốt của tôi không có chỗ phát huy rồi.” Bộ dạng cáu kỉnh như cá nóc phồng mang này khiến hắn cảm thấy vợ yêu sắp nổ tung, phỏng chừng y sẽ tuyệt giao với hắn tận vài ngày.

“Ai bảo anh nói dối không chớp mắt!!!” Cứ nghĩ tới việc bị Hàn Húc hiểu lầm, La Phi lại cảm thấy tức nổ phổi.

“Không phải tôi chỉ nói đùa thôi sao, hơn nữa đúng là em đã nói như vậy mà.” Tịch Yến Thanh nói: “Thôi được rồi được rồi, hạ hỏa nào, tối nay chúng ta có món mới.”

“Món gì mới?” Mấy ngày nay cuộc sống đã được cải thiện rõ rệt, kể từ khi có thể cắt rau ngoài vườn, mỗi bữa ăn của bọn họ đều trở nên phong phú hơn, không còn cảnh ăn dưa muối sống qua ngày.

“Em ra ngoài mà xem.”

“Anh nói thẳng đi, còn úp úp mở mở cái gì.” La Phi xuống giường lê giày ra cửa: “Chẳng lẽ anh còn có thể đi mua thịt?”

Sáng sớm ngủ dậy hắn đã nói phải ra đồng, ăn qua loa rồi rời đi ngay, hơn nữa buổi chiều còn về rất sớm. La Phi ra ngoài xem xét, thấy phòng bếp trống không thì chạy ra sân. Lúc này y chợt nghe tiếng quẫy nước tùm tũm.

Tiếng động phát ra từ lu nước ngoài vườn, La Phi lại gần ngó nghiêng, u là trời! Thật là nhiều cá! Có cá trắm, còn cả cá diếc. Cá diếc nhỏ chỉ dài bằng ngón tay, con to thì lớn bằng bàn tay. Mà cá trắm thậm chí còn dài bằng cánh tay y!

Từ sau ngày thành thân y đã không còn cơ hội ăn cá, bởi vậy La Phi cực kỳ hào hứng: “Thanh ca, hôm nay anh đi đánh cá à?”

Tịch Yến Thanh hô lên từ trong nhà: “Ừm, hôm nay tranh thủ xong việc sớm, thửa ruộng cạn lại nằm sát bờ sông nên tôi lội xuống đánh được một mẻ cá.”

La Phi đếm qua đếm lại tổng cộng mười ba con cá cả lớn cả nhỏ, nước miếng chảy đầy miệng.

Tịch Yến Thanh vừa bước ra thì thấy cảnh La Phi bám trên lu nước thèm thuồng nhìn đàn cá như một chú mèo con. Hắn cười cười tới gần: “Lát nữa em mang về nhà mấy con, đưa sang Hàn gia nữa. Còn lại chúng ta nuôi để ăn dần.”

“Không sục khí vẫn sống được sao?” La Phi nhớ rõ trước kia khi đi câu cá, thả vào xô nước mới nửa ngày chúng đã bơi ngửa cả đàn, nếu không sục oxy thì không thể sống lâu.

“Chỉ cần thay nước thường xuyên là được, hơn nữa lấy nước nuôi cá tưới vườn, rau sẽ càng tươi tốt.”

“Hahaha, có phải vì nước ấy có shit cá không?” La Phi cười phá lên: “Vậy về sau tôi sẽ múc nước này đi tưới rau.”

“Ừm, về sau em cũng không cần mang cơm ra đồng, mỗi ngày tôi sẽ về nhà ăn trưa. Sẽ không để em loay hoay một mình rồi ăn uống thất thường.” Dù sao hiện tại các loại hoa màu cần trồng đều đã gieo cấy xong xuôi, công việc ngoài đồng chỉ còn tỉa cây con, làm cỏ, bắt sâu vân vân… Tịch Yến Thanh nghĩ hắn cần phải chăm sóc La Phi cẩn thận hơn, tên nhóc này một khi bắt tay vào thêu thùa thì luôn xem nhẹ chuyện ăn uống. Có đôi khi Hàn Húc ghé thăm, bọn họ sẽ nấu nướng tử tế, nhưng khi Hàn Húc không tới La Phi cơ bản sẽ nhịn cơm trưa. Không phải y không đói, chỉ là y quá chuyên tâm với kim chỉ trên tay nên quên mất việc ăn cơm, chung quy thói quen này không tốt cho dạ dày.

Sống ở thời đại này, không có gì đáng sợ bằng đổ bệnh. Cho nên tuy rằng Tịch Yến Thanh không nói ra miệng, nhưng trong lòng hắn vẫn rất lo lắng cho sức khỏe của La Phi.

Được người khác quan tâm, La Phi đột nhiên có chút vui vẻ. Y hỏi Tịch Yến Thanh: “Thanh ca, nhiều cá thế này anh định cho bao nhiêu con?”

Tịch Yến Thanh lấy chậu gỗ ra, xắn tay áo rồi vớt hai con trắm cỏ, thêm bốn con cá diếc thả vào chậu: “Chỗ này là đủ.”

Chúng đều là cá đồng nên quẫy rất khỏe, bắt lên khỏi sông rồi thả vào lu nước chúng mới yên phận một chút, nhưng vừa vớt ra chậu gỗ thì lập tức giẫy đành đạch.

Tịch Yến Thanh ra cổng bẻ mấy cành liễu móc cá thành hai xiên: “Đi được không?”

“Đi được, có gì mà không được?” Dù sao cũng không quá xa, cũng chẳng quá nặng. La Phi dùng một tay xách hai xâu cá ra khỏi cổng, chỉ lát sau y lại quay về: “Tôi lấy ít tiền, lát nữa xem có đậu phụ không thì mua một bìa về nấu canh cá giống lần trước. Thuận tiện hỏi Hàn thẩm cách chế biến luôn.” Kỹ năng nấu nướng của y đã được khai sáng, tuy còn chưa đạt tới trình độ của La Như nhưng ít nhất đã không còn cho ra lò mấy món ăn bóng đêm!

“Em thích là được, đi đi.” Tịch Yến Thanh bắt tay vào thu xếp nông cụ, thứ gì cần mài thì mài, thứ gì cần sửa thì sửa.

“Ai u La Nhị Bảo, ở đâu ra nhiều cá vậy?” La Phi còn chưa đi được bao xa đã có người tò mò hỏi thăm.

“Thanh ca nhà ta đánh dưới sông đấy, ta mang một ít về cho nương.” La Phi cười cười, bước đi tung tăng, trong lòng mãn nguyện.

“Tịch tiểu tử này đúng là tài, La Nhị Bảo nhà ngươi sau này có phúc rồi.”

“Haha, chứ sao!” La Phi đi thêm một đoạn, còn chưa tới cổng La gia đã hô lớn: “Cha, nương, con đã về rồi, có ai ở nhà không?”

“Nhị ca! Chỉ có muội ở nhà thôi!” La Như gọi với ra từ trong buồng, lát sau nó mới lóc cóc chạy ra: “Cha nương vẫn ngoài đồng chưa về… Ôi ca ca của muội! Cá ở đâu mà nhiều thế?”

“Tịch ca của muội đánh được đấy, mau mang chậu nước ra đây, đừng để chúng chết ươn.” La Phi chia đôi hai xâu cá: “Tam Bảo muội làm cá nhé, buổi tối cả nhà ăn đi. Ta còn phải đi qua Hàn gia một chuyến.”

“A? Được thôi.” Tâm tình La Như đã khá hơn nhiều so với lúc trước, tuy không vui tươi hớn hở nhưng bộ dạng đã không còn sầu não, dù sao cô nhóc cũng là người vô tư, nỗi buồn đến nhanh mà đi cũng nhanh: “Nhị ca, huynh biết làm cá không? Nếu không huynh mang cá sang Hàn gia trước đi, rồi gọi Tịch ca về nhà mình ăn tối?”

“Ừm… Cũng được đấy. Lát nữa ta về hỏi hắn.” Kể từ lễ lại mặt bọn họ đã lâu không về La gia dùng bữa, đông vui một chút có vẻ cũng tốt. Y cùng Tịch Yến Thanh không vì khoảng cách thời đại mà bất hòa với La gia, suy cho cùng nếu muốn sống tốt trong xã hội kiểu này, điều quan trọng nhất là phải đoàn kết đùm bọc lẫn nhau.

La Phi đưa cá sang Hàn gia, mẹ Hàn Húc liên tục nói cảm ơn, còn nói La Phi khách khí quá khiến bà ngại.

Hàn Húc cắn hạt dưa nói: “Ôi nương à, người khách khí với y làm gì? Chẳng bằng trực tiếp bỏ cá vào nồi ninh đi!”

“Đúng vậy đúng vậy.” La Phi cười cười: “Hàn thẩm người nhận đi nhé, con về trước. Hôm nay con và Thanh ca về La gia ăn cơm, con tạt qua nhà gọi hắn một tiếng.”

“Chẹp chẹp chẹp, dính nhau như sam, đi nhanh đi.” Hàn Húc vừa cười trêu vừa đẩy nhẹ La Phi ra cổng: “Không tiễn nữa.”

La Phi khoát tay, vừa ra khỏi cổng thì bắt gặp Trương Dương Phàm đỡ Giang Bạch Ninh bước ra từ viện. Giang Bạch Ninh tay đỡ hông, thoạt nhìn được nâng niu như một bà hoàng, thấy La Phi đứng đó, gã ra vẻ yếu ớt nói với Trương Dương Phàm: “Dương Phàm, ta buồn nôn, muốn ăn mứt mơ.”

Trương Dương Phàm thu hồi ánh mắt có chút mất tự nhiên đang dán trên người La Phi: “Được, vậy ngươi chờ một lát, ta đi mua cho ngươi.”

La Phi không buồn nghe lén, trực tiếp bước qua bọn họ. Không phải lảng tránh mà y thực sự không đặt hai kẻ này vào mắt. Ngẫm lại lời Tịch Yến Thanh nói cũng đúng, không nên lãng phí tâm tư cho những kẻ như vậy, bọn họ là thứ cặn bã từ trong xương, không nên chú ý tới đám khốn nạn ấy. Loài người nên học tập cây cỏ, luôn hướng về mặt trời mới là điều đúng đắn!

Giang Bạch Ninh còn muốn khích La Phi thêm một hai câu, không ngờ La Phi lại coi gã như không khí, khiến gã không cam lòng!?

“La Phi!” Giang Bạch Ninh gọi với từ sau lưng: “Ngươi đi chậm chút, đừng để động thai khí.”

“Thai khí con mẹ nhà ngươi!” La Phi rủa một câu, thậm chí còn không buồn quay đầu. Bởi vì không nên phí nước bọt với kẻ thiểu năng!

“Y có thai?” Trương Dương Phàm cầm mứt mơ bước ra, nghe được câu nói của Giang Bạch Ninh thì buột miệng hỏi.

“Nói bừa thôi. Ngươi quan tâm y có hay không làm gì?” Giang Bạch Ninh hơi mất hứng.

“Không phải quan tâm y, chẳng qua nghe ngươi nói thì thuận miệng hỏi một câu mà thôi.” Trương Dương Phàm bỗng cảm thấy vui vui trong lòng, không biết vì sao gã không hy vọng La Phi sẽ hoài thai đứa con của Tịch Yến Thanh, hoặc của bất kỳ người đàn ông nào khác.

Lại nói La Phi bên này, y quả thật có ý định về nhà mẹ cọ cơm, nhưng nghĩ tới hai chữ “thai khí” y lại hơi chần chừ. Về tới nhà, y kể chuyện này cho Tịch Yến Thanh, chỉ thấy hắn cười nói: “Có gì đâu? Trưởng bối quan tâm là lẽ thường tình, không thể chỉ vì chuyện này mà tránh mặt bọn họ. Hơn nữa cuộc sống của chúng ta như thế nào, trong lòng chúng ta tự biết là được.”

La Phi thấy cũng có lý: “Vậy chúng ta mang thêm hai con cá sang nhé?”

Cộng thêm hai bọn họ mâm cơm sẽ có tới bảy miệng ăn, ba con cá e là hơi ít.

Tịch Yến Thanh lại nói: “Thôi không vớt nữa, hôm nay ăn ở nhà đi.”

“Hả?” La Phi ngẩn người: “Vậy anh trình bày dài dòng thế làm gì?”

“Nói để em biết đừng quan tâm mấy việc kia. Còn không đi là vì tôi biết em thích ăn cơm với cá hơn là cháo ninh cá.” Rõ ràng chỉ có hai người nhưng Tịch Yến Thanh vẫn làm bộ lén lút mà ghé xuống nói thầm: “Hôm nay chúng ta ăn cơm.”

“A a a a! Thật không thật không?” La Phi sung sướng nhảy cẫng lên: “Có cơm trắng à?”

“Lừa em làm gì? Đi mau đi, sang báo Tam Bảo một tiếng để cô nhóc khỏi đợi cơm. Bây giờ tôi đi nấu cơm và làm cá, em về chế biến sau.”

“Được được được! Tôi lập tức trở về!” La Phi gần như lao ra khỏi cổng, nhưng chỉ chốc lát y đã vòng về. Y đứng đối diện Tịch Yến Thanh, không chỉ hai gò má đỏ bừng mà bên môi còn treo ý cười thẹn thùng.

“Sao thế?” Tịch Yến Thanh hỏi y.

“Thanh ca là số một!” Nói xong La Phi kiễng mũi chân, ôm cổ Tịch Yến Thanh rồi hôn chụt một cái lên má hắn. Giây tiếp theo y đã biến mất!

Tịch Yến Thanh: “…”

“Khụ…” Tịch Yến Thanh nắm tay che miệng ho nhẹ một tiếng, sau đó sờ lên nơi vừa được hôn, nhịn không được mà nở nụ cười ấm áp.

Chỉ lát sau, trong sân nhà họ Tịch truyền ra tiếng lẩm bẩm kỳ quái…

“Chậc chậc chậc, này thì phởn này, suýt thì chọc vỡ túi mật nhé…”

– ——–

“Tam Bảo, tối nay ta và Thanh ca không ăn cơm nhé, cả nhà đừng chờ.” La Phi tiến vào La gia, thấy vẫn chưa có người về thì thở phào một hơi, tủm tỉm cười nói.

“Hả? Sao vậy nhị ca?” La Như đang định cho thêm một nắm miến vào món canh cá.

“Ôi, ta sợ gặp nương lại bị hỏi chuyện chửa đẻ. Hơn nữa khó có hôm Thanh ca về sớm, ta muốn dành thời gian nói chuyện với hắn, trước đây lúc nào cũng tối om hắn mới về.” Lời này La Phi nói là sự thật.

“Vậy được rồi, dù sao cũng sắp đến Tết đoan ngọ, khi đó hai huynh nhất định phải về nhé.” La Như cười: “Đến lúc đó chúng ta sẽ gói thật nhiều bánh ú.”

“Được, gói bánh ú nhân thịt nhé!”

“Nhân thịt? Vậy cũng được sao?” La Như chưa từng nghe qua loại bánh ú này, bánh ú mà nó biết được làm từ gạo nếp, bên trong gói thêm hai quả táo tàu, bên ngoài bọc lá tre.

“Thì là… Lấy thịt thay cho táo tàu đó, lúc hấp lên phần nhân thịt sẽ có vị như thịt kho tàu, nói chung là rất ngon!”

“Vậy nhị ca có biết làm không?”

“Ta? Ta cũng… Ờm, để lát về ta hỏi lại Thanh ca, ta cũng chỉ nghe hắn kể mà thôi.”

“Vậy đến lúc đó chúng ta làm thử xem sao.” La Như hơi nhíu mày: “Nhưng có ngon không nhỉ?” Bánh ú nhân thịt? Nghe có vẻ lạ lạ…

“Thôi đợi Đoan ngọ rồi tính. Tam Bảo muội dạy ta chế biến cá đi.” La Phi rót chén nước uống, sau đó bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.

Chờ sau khi La Phi tốt nghiệp khóa học nấu cá, Tịch Yến Thanh cũng đã xử lý xong xuôi mọi việc. Hắn vo gạo đổ sẵn vào nồi, ngay cả cá cũng đã làm sạch. La Phi thấy hắn một tay xách cá một tay dùng gáo múc nước dội rửa thì vội tiến lên nhận gáo hỗ trợ, như vậy Tịch Yến Thanh rất nhanh đã rửa xong cá.

Chỉ có hai bọn họ ăn cơm tối, không cần nấu quá nhiều cho nên Tịch Yến Thanh chỉ làm một con cá trắm. La Phi cảm thấy cá gì cũng được, dù sao cũng là bỏ vào mồm. Y mang cá vào bếp ướp muối rồi đợi ngấm, sau đó tranh thủ ngâm ít miến, lại ra vườn hái mấy cây cải thìa đem rửa. Y thích ninh cá cùng đậu phụ nhưng nấu với miến và rau xanh cũng rất ngon. Hôm nay y sẽ thử trổ tài.

Tịch Yến Thanh giúp La Phi nhóm lửa, La Phi đứng bên cạnh nêm gia vị nấu nướng.

Tầm mắt bọn họ chạm nhau, không khí tựa hồ cũng trở nên ngọt ngào.

Rốt cuộc La Phi cũng hiểu vì sao mấy kẻ yêu nhau thường hay ngẩn ngơ, có lẽ là vì bọn họ quá hạnh phúc, đôi lúc sẽ tự vui vẻ trong lòng.

Ăn cơm với cá quả nhiên là chân ái, La Phi ăn nhiều hơn hẳn so với ngày thường, đặc biệt là Tịch Yến Thanh còn giúp y nhặt xương cá, gắp cho y những phần thịt cá ngon nhất, cuối bữa cái bụng La Phi đã tròn xoe, thiếu chút nữa không thể đứng dậy thu dọn bát đũa.

“Hai bát cơm, hơn nửa chỗ canh cá và rau, hình như trừ hôm thành thân, đây là lần đầu tiên tôi ăn no thế này kể từ khi xuyên tới đây.” La Phi ngồi thở trên giường, no đến mức không còn tâm trạng thêu thùa.

“Về sau tôi sẽ tranh thủ làm cơm để em có thể ăn nhiều như hôm nay.” Tịch Yến Thanh xo.a nắn vành tai La Phi: “Tôi đi rửa ráy một chút, em đi không?”

“Không đi đâu, lười chẳng muốn nhúc nhích.” La Phi ngồi tựa đầu giường ngắm đàn gà con đang ngủ trong ổ, y cũng cảm thấy hơi buồn ngủ.

“Vậy tôi đi đây, em lấy giúp tôi bộ đồ sạch với.”

Tìm xong quần áo cho Tịch Yến Thanh, thấy hắn đã ra khỏi buồng La Phi lập tức lấy lại tinh thần, y nhanh chóng mở chiếc tủ đựng đồ thêu của mình.

Một lát sau nghe tiếng bước chân quay về của Tịch Yến Thanh, La Phi lại vội vàng đóng cửa tủ.

Tịch Yến Thanh còn cho rằng khi hắn rửa ráy xong quay về phòng, tám phần là La Phi đã say giấc. Nếu tử tế y sẽ trải chăn đệm rồi mới ngủ, còn không hẳn là đã nằm thẳng xuống giường. Vậy mà không ngờ, khi hắn bước vào phòng tên nhóc kia trông rất tỉnh táo, cũng không biết đang vụng trộm làm gì, vừa thấy hắn tiến vào y lập tức đóng sập tủ.

Hai ngày nay La Phi thực sự rất vất vả, trừ nấu ăn, tưới rau, giặt đồ còn phải thêu thùa may vá, nhưng có một thứ y không muốn để Tịch Yến Thanh phát hiện quá sớm.

Tịch Yến Thanh cũng biết điều, thấy con lừa nhỏ cố ý giấu giếm thì tự giác trải chăn đệm, vỗ vỗ nửa giường nói: “Đi ngủ thôi.”

La Phi nói: “Tôi còn chưa rửa mặt, anh ngủ trước đi.”

Tịch Yến Thanh cũng không nói gì, nằm im trong ổ chăn chờ La Phi.

Sau khi rửa mặt quay về, La Phi thổi tắt đèn, dè dặt chui vào chăn, lần đầu tiên y chủ động gối lên cánh tay Tịch Yến Thanh. Họ Tịch nhất thời như bay! lên! thiên! đàng…

Đây là một bước tiến vĩ đại! Một cú nhảy vọt không gian!!!

Tịch Yến Thanh nhanh chóng ôm chầm con lừa nhỏ của mình, cúi đầu tìm kiếm môi y.

Phản ứng của La Phi hơi ngốc nghếch nhưng y rất phối hợp mở miệng, điều này khiến Tịch Yến Thanh như phát điên. Hắn vươn đầu lưỡi thăm dò rồi khuấy đả.o khoang miệng La Phi, sau đó trở mình nằm sấp đè lên y, thỉnh thoảng lại cọ chóp mũi, thỉnh thoảng lại hôn hôn chỗ này gặm gặm chỗ kia, cảm tưởng như không bao giờ là đủ.

Nếu không phải thời điểm bàn tay hắn mò đến mông La Phi, toàn thân y lập tức căng cứng, Tịch Yến Thanh khẳng định sẽ giải thoát con thú trong lòng.

“Em, em có thể lấy tay giúp anh…” Có lẽ La Phi rất thẹn thùng, khi nói ra câu này giọng y lí nhí như muỗi kêu.

“Ừm…” Tịch Yến Thanh nhẹ nhàng dẫn dắt bàn tay của y… Thật quá sức tưởng tượng, trước kia đều là hắn giúp La Phi, La Phi luôn tiếp nhận một cách bị động, cũng chưa từng…

Thế nào gọi là chờ mây tan sẽ thấy ánh trăng*? Có lẽ chính là cảm giác này đây.

*raw: 守得云开见月明 chỉ sự lạc quan kiên trì, không từ bỏ khi gặp khó khăn, cuối cùng sẽ gặt hái thành công.

Không khí nóng bỏng tràn ngập căn phòng.

Ngày hôm sau Tịch Yến Thanh vậy mà thức dậy muộn hơn La Phi— chủ yếu là vì quá hưng phấn nên mất ngủ. Khi hắn mở mắt La Phi đã rời giường, thế nhưng nửa giường bên cạnh lại xuất hiện một bộ quần áo màu xám mới tinh được gấp gọn gàng.

Tịch Yến Thanh ướm thử lên người phát hiện vừa như in, phù hợp với vóc người hắn. Độ dài tay áo rất lý tưởng để hắn làm việc, không thể chê điểm nào.

Nghĩ đến hành động vội vàng đóng tủ đêm qua của La Phi, Tịch Yến Thanh thực muốn phì cười.

Trình độ quanh co lấp lửng này của y, sợ là không ai bì nổi!

Trời chưa sáng hẳn La Phi đã tỉnh ngủ, y thắp đèn trong bếp rồi thêu nốt mấy chiếc túi thơm cuối cùng. Cầm hà bao thêu hình hổ trên tay, La Phi có chút ngẩn người.

Không biết nghĩ đến cái gì, vành tai La Phi bỗng đỏ lên.

Tịch Yến Thanh vén rèm bước ra, thấy La Phi ngồi ngẩn ngơ trên ghế thì lẳng lặng bước lại gần rồi ôm lấy y từ phía sau: “Sao thần người ra thế?”

La Phi khẩn trương giấu đi chiếc túi thơm không cho Tịch Yến Thanh nhìn thấy. Y xoay người nhìn Tịch Yến Thanh một cái: “Anh mặc quần áo mới vừa không?”

Tịch Yến Thanh gật gật: “Rất thoải mái, cảm ơn em.”

La Phi đánh giá lại một lượt, quả là không tồi. Tịch Yến Thanh có dáng người như ma nơ canh, ngay cả khi khoác lên một bộ đồ bình thường đến không thể bình thường hơn thì hắn vẫn toát lên vẻ đẹp trai ngời ngời. Chủ yếu là vì khuôn mặt người ta rất thu hút. La Phi đột nhiên không hiểu, vì sao trước đây y luôn cho rằng người này xấu như ma cấu, chẳng lẽ là vì ghen tị!?

Tịch Yến Thanh ôm La Phi không nỡ buông, nhưng trời đã sáng trưng, hắn còn chưa bổ củi.

La Phi cũng phải nấu bữa sáng, y đứng dậy mở nắp nồi hỏi: “Sáng nay em hấp bánh bao nhé?”

Tịch Yến Thanh nói: “Tùy em đi, tôi thế nào cũng được.”

La Phi cười cười: “Thanh ca, ngày mai em muốn lên trấn một chuyến.”

Chỉ còn năm ngày nữa là tới Tết Đoan ngọ, y muốn thử mang sản phẩm của mình đi chào hàng. Nếu có người đồng y thu mua, y có thể tranh thủ trước Tết làm thêm vài cái.

Hôm nay Tịch Yến Thanh cũng muốn lên núi tìm dược liệu, nếu may mắn có thể mang ra tiệm thuốc bán, nghe vậy bèn đáp ứng: “Được thôi, ngày mai chúng ta cùng đi.”

Nếu không hắn thực sự không yên tâm để La Phi đi một mình.

Nơi này trị an không được tốt như thời hiện đại, tuy rằng về cơ bản xã hội vẫn yên bình nhưng nếu gặp phải chuyện gì xui xẻo thì rất phiền toái.

Bọn họ ăn sáng với bánh bao và cá, La Phi rán giòn mấy miếng cơm cháy đêm qua để Tịch Yến Thanh mang theo ăn trưa, không quên rót một bầu nước cho chồng. Tịch Yến Thanh khởi hành lên núi với tình yêu ngọt ngào của vợ bé nhỏ.

Tranh thủ vẫn còn sớm, La Phi kiểm tra lại tất cả số túi thơm và số ít hà bao đã hoàn thành, xác định không có vấn đề gì mới đóng vào bao bố gọn gàng.

Ăn trưa xong y chạy qua Hàn gia hỏi Hàn Húc ngày mai có muốn đi cùng hay không. Hàn Húc vừa nghe y sẽ đi cùng Tịch Yến Thanh thì cười cười: “Ta còn nghĩ ngươi sẽ đi một mình thì không yên tâm. Nhưng có đại lão hổ nhà ngươi đi cùng thì ta không lo nữa. Nương ta nói trước khi thành thân không được ra ngoài chạy loạn.”

La Phi nhớ lại quãng thời gian trước khi thành thân, y cũng phải ở trong nhà cả ngày. Y vỗ vỗ bả vai Hàn Húc: “Vậy ngày mai ta không qua tìm ngươi nữa, chờ ta quay về sẽ kể chuyện bán hà bao cho ngươi.”

Hàn Húc cười nói: “Được, nếu bán được nhớ mua đồ ăn cho ta.”

La Phi đáp ứng, trên đường trở về cứ luôn suy nghĩ nếu bán được sẽ mua gì về nhà…

Kỳ thật y cũng thích ăn vặt, có lẽ do ở chung lâu ngày nên học thói quen của Hàn Húc.

La Phi về nhà cho gà ăn, thấy Chu đại nương cách vách thả gà con ra phơi nắng, y cũng bê cả ổ ra ngoài sân. Kỳ thật y không ngại chen chúc cùng Tịch Yến Thanh nếu kê thêm ổ gà trên giường, nhưng gà con thường ăn rơi vãi khiến phòng bốc mùi, hiện tại cần phải thanh lọc không khí khẩn cấp.

La Phi quây gà vào chuồng ngoài sân, bắt đầu chuẩn bị cơm tối.

Tịch Yến Thanh còn chưa trở về, có lẽ phải tối muộn hắn mới xuống núi.

Lúc này Tịch Yến Thanh đang chuẩn bị xuống núi, nhưng đường về có chút gian nan. Khi lên núi hắn định tìm chút thảo dược, tính toán dù là loại tốt hay loại trung bình, dù nhiều dù ít, chỉ cần nhìn thấy hắn sẽ hái, nhưng hắn không ngờ mình lại thu hoạch được nhiều như vậy. Tuy rằng chưa may mắn đến mức đào được nhân sâm hay linh chi gì đó, nhưng hắn lại gặp không ít và! Hai loại dược liệu này không coi là đáng tiền, có lẽ chưa chắc đã có người thu mua, đặc biệt là loại thứ hai. Nhưng mang về chế biến thành món ăn cũng được!

Tịch Yến Thanh đào về rất nhiều sa sâm, hắn còn đánh mấy gốc bạch chỉ về trồng trong vườn, có lẽ sang năm chúng sẽ sinh trưởng tốt. Còn có một ít thảo dược linh tinh như phụ tử, long đởm thảo, vân vân,… hắn cũng không nỡ bỏ qua mà đào tất cả lên. Kết quả chính là, hắn phải mất rất nhiều công sức mới khuân được về, những thứ khác không nói nhưng gốc bạch chỉ lại có rất nhiều gai!

La Phi đứng trước cổng hồi lâu mới thấy bóng người bước tới: “Thanh ca à?”

Tịch Yến Thanh hô: “Tôi đây!”

Đây là lần đầu tiên vợ bé nhỏ ra tận cửa đón, Tịch Yến Thanh cảm thấy trong nháy mắt đã hồi full mana! Hắn rảo bước vào sân: “Chờ lâu sốt ruột sao?”

La Phi cười nói: “Có chút chút. Còn tưởng anh bị tên mù nào câu mất rồi. Au!” La Phi đột nhiên hô lên: “Cái gì vậy?”

Tịch Yến Thanh quá vui mừng nên quên khuấy mấy gốc bạch chỉ trong giỏ, hắn vội ngậm ngón tay La Phi vào miệng: “Không sao chứ? Tôi đánh mấy cây bạch chỉ về, lát nữa cho em xem.”

La Phi vẩy vẩy tay: “Bạch chỉ là cái gì?”

Tịch Yến Thanh vừa hạ đồ vừa lần lượt thuyết minh cho La Phi, đây là cái gì, kia là cái gì. Nhưng La Phi chẳng chú ý gì khác ngoài hai chữ “ăn được”.

Tịch Yến Thanh miêu tả sa sâm và đọt bạch chỉ: “Vị của chúng khá lạ, em có ăn được không?”

La Phi rất thích khám phá của ngon vật lạ: “Có chứ, vừa vặn nước trong nồi đang sôi, em luộc lên rồi chúng ta ăn thử nhé! Để ngày mai héo mất!”

Tịch Yến Thanh cũng có ý này. Vì thế hắn ra ngoài rửa mặt, La Phi đứng bếp nấu nướng. Bọn họ ăn xong cơm tối thì bắt tay vào xử lý đống chiến lợi phẩm mà Tịch Yến Thanh mang về.

Sáng sớm hôm sau, La Phi chuẩn bị lương khô đi đường, Tịch Yến Thanh cho gà con ăn. Sau đó bọn họ xách theo một chiếc bao bố đựng mấy chiếc túi thơm và hà bao, một chiếc bao bố đựng các loại dược liệu tươi đã được sơ chế sạch sẽ, cả hai khởi hành lên trấn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.