Sáng hôm sau , cả 4 đứa trẻ háo hức đi
nhanh tới trường . Bước tới tập hợp thì nghe một tin là cho đại thiếu
gia bang hoàng tâm trí :
-Tất cả các em khối 5 một xe , khối 4 một xe ! Mau lên xe để ta xuất phát nào ! – tiếng thầy tổng phụ trách thông báo
– Uả , sao kì vậy cậu ? Sao phải chia khối ra vậy ? – Thỏ con ngây thơ
– Tao không biết ! Thôi , mau lên xe đi !
Đại thiếu gia quay lưng bỏ đi , Thỏ con nhìn theo mà đôi mắt đã rưng rưng
nước mắt , Gấu con thấy chị mình như thế liền nắm tay cô mỉm cười đi lên xe . Thỏ con ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ , lúc này , người mà tất cả
các bạn nữ chú ý trong 3 chàng trai đẹp nhất khối , ngồi cạnh bên Thỏ
con . Nở nụ cười tỏa nắng :
– Chào , Thỏ con ! Buổi sáng tốt lành ! – Minh Khang nói
– Chào bạn ! – Thỏ con nói buồn
– Sao bạn buồn vậy ? Cậu không thích tớ ngồi cạnh sao ?
– Không … nhưng tớ muốn ngồi cạnh bên đại thiếu gia !
Lúc này , chiếc xe tất cả học sinh đã yên vị riêng mỗi người đều cố gắng
chừa chỗ để cho 3 mĩ nam ngồi cạnh . Gấu con ngó xung quanh định quay
sang nói với nhị thiếu gia điều gì đó thì :
-Tuấn Tú ơi , bạn ngồi với mình nha ! – cô bé Ngọc Huyền chạy tới
– Được ! – lập tức nhị thiếu gia đồng ý
Gấu con nghiến răng tức giận nhưng nén lại , thì
– Ánh Nguyệt , mình ngồi chung với bạn nhé ! – Huy Khánh hỏi
– Cũng được ! – Gấu con ngồi vào ghế dưới nhị thiếu gia
Chiếc xe rốt cuộc cũng khởi bánh lăn đi , Gấu con lấy điện thoại ra gọi thông báo tình hình cho bà Hoàng biết mọi thứ . Lúc này , ngay chỗ của Thỏ
con tiếng chuông điện thoại kéo dài nhưng chả có dấu
hiệu hay biết của Thỏ con , tiếng chuông cứ đổ hoài cô quay sang nhìn
Minh Khang :
– Cái gì kêu thế ?
– Hình ..hình như điện thoại ! – Minh Khang bất ngờ bị nhìn liền đỏ mặt
– Sao không nghe máy đi ?
– Hình như điện thoại của cậu mà !
– Tôi làm gì … à , đúng rồi !
Thỏ con nhớ ra bà chủ đã có cho mình điện thoại mà . Lấy máy ra , có 2 cuộc gọi nhỡ từ số lạ đang phân vâ không biết ai thì số đó gọi lại . Thỏ con quay sang cầu cứu Minh Khang :
– Giúp mình với , mình không biết sài cái này !
– Hì ,bạn bấm nút này qua rồi để vào tai đi ! – Minh Khang nói dịu
Thỏ con làm theo lời cậu , bấm nút nghe rồi để điện thoại ngay tai thì :
– Mày làm gì mà giờ mới chịu bắt máy vậy hả ? – tiếng hét của đại thiếu gia làm cô để điện thoại ra xa vẫn còn nghe
– Đại …đại thiếu gia ! Em nghe thấy tiếng cậu rồi ! – Thỏ con cười tít mắt làm ai đó bên cạnh tim đập nhanh
– Con thỏ điên , điện thoại tất nhiên phải nghe giọng rồi ! Mày đang làm gì đó ?
– Dạ , em đang nói chuyện với cậu này !
– Ăn uống gì chưa ?
– Dạ , chưa !
Thỏ con nói ngây thơ vui vẻ thì nghe có tiếng bên kia :
-Tuấn Kiệt .. cậu có muốn ăn sandwich chung với mình không ?
Là tiếng con gái , vậy là đại thiếu gia đang ngồi chung với con gái sao ?
Thỏ con mỉm cười rốt cuộc cô cũng có thể chứng minh rằng cậu không phải
là bê đê … xúc động quá đi ! Xúc động đến mức cô khóc ra nước mắt :
– Thỏ con , mày khóc sao ? Ai làm mày khóc à ! – tiếng đại thiếu gia hốt hoảng
– Dạ không , tại em đang mừng ! Cậu ơi , có phải cậu đang ngồi chung với con gái không ? – Thỏ con nói
– Ừ , thì sao ?
– Cậu ơi , rốt cuộc em cũng có bằng chứng để chứng minh cậu không bị bê đê rồi !
– CON THỎ ĐIÊN , MÀY ĐI CHẾT ĐI !
Tiếng hét vang lên phía sau là tiếng tút dài , Thỏ con giật mình quay sang
thì thấy Minh Khang đang nhìn mình liền chia sẽ niềm vui :
-Minh Khang ơi ! Cậu chủ của mình không phải bê đê ! Mình mừng quá đi !
– Hả ??
Minh Khang ngớ ra , quả nhiên cô bé này ngốc thật nếu hắn là bê đê thì trên
đời này làm gì còn có đàn ông nữa . Lắc đầu lấy tai phone ra để một bên
vào tai mình , một bên thì cho vào tai Thỏ con . Bấm bấm vào điện thoại , Thỏ con reo lên :
– Có nhạc nè ! Hay quá !
– Ừ ! Bây giờ cậu ngoan ngoãn mau đi ngủ đi ! – Minh Khang nói
Thỏ con mỉm cười dựa vào ghế ngủ ngon lành , Minh Khang mỉm cười đưa tay để đầu cô dựa vào vai mình thật nhẹ nhàng , hành động đó đã bị ai đó nhìn
thấy , trên môi nở nụ cười nửa miệng .
Ngồi phía trên Gấu con , một cặp đôi như vợ chồng mới cưới vậy .
– Tuấn Tú , bạn có lạnh không ? Mình thì lạnh lắm á ! – bạn Ngọc Huyền nói
– Vậy bạn lấy áo của mình khoác đi ! – Nhị thiếu gia nói
– Cám ơn bạn ! – Ngọc Huyền mỉm cười
– Bạn mau ngủ đi , chuyến đi còn dài mà ! – Tuấn Tú nói
– Ừ , cám ơn bạn nha !
Cô bé Ngọc Huyền tự nhiên nghiêng đầu ngã đầu vào vai nhị thiếu gia mà ngủ . Gấu con nhìn rồi liếc thấy cái bản mặt mê gái là không ưa được , tay
siết chặt để kiềm cơn giận của mình .
-Cho Ánh Nguyệt nghe nè , hay không ? – Huy Khánh hỏi để tai phone vào tai Gấu con
Tiếng nhạc du dương nghe thật êm tai , một bài hát về tình yêu . Bài hát này
làm cô thấy mình không còn tức giận nữa , ngã người vào ghế quay sang
nhẹ cười với Huy Khánh như một lời trả lời . Cô nhắm mắt lại tận hưởng
rồi ngủ quên lúc nào không hay .