Tuy rằng đã tìm được người mang số 7 rồi, đồng thời cũng đã trừ khử được ả ta, thế nhưng Diệp Thu vẫn không thấy yên lòng một chút nào cả. Cái tổ chức kia thực giống như một mảng mây đen trên đỉnh đầu mình, thế nên Diệp Thu không có lúc nào lơ là sơ suất, hành động hết sức cẩn thận kín kẽ.
Cái gã vừa rồi nhận điện thoại xong lại nói hẹn gặp lại, mà hẹn gặp lại là như thế nào nhỉ? Không nhẽ lại là hai bên chạm mặt nhau sao?
Phí Tường đi điều tra số điện thoại kia cũng làm Diệp Thu lo lắng một phen, dãy số kia là của vùng Yến Kinh, nhưng mà bọn chúng lại vô cùng cẩn thận, chỉ dùng liên hệ một chiều, với lại một số điện thoại chỉ được phép liên hệ với một thành viên nhất định. Chỉ sợ rằng chỉ có Nghiêm Hi kia mới biết được dãy số đó là của ai thôi.
Nhưng mà Nghiêm Hi này hai năm nay mới nổi lên thành sao, như thế nào lại là số 7 được nhỉ?
Cũng có thể cái công ty giải trí Bách Đại này chính là tổ chức của Nghiêm Hi, tận lực lăng xê Nghiêm Hi lên thành sao rồi sau đó lợi dụng danh tiếng của nàng ta làm một số chuyện mờ ám? Hoặc giả như là có người lợi dụng công ty giải trí Bách Đại lăng xê cho Nghiêm Hi thành sao, sau đó bản thân hắn sử dụng nàng ta?
Cả một đám bòng bong nghi vấn cứ quẩn quanh trong đầu Diệp Thu, khiến hắn càng nghĩ càng thấy đau đầu, cũng chẳng nghĩ ra được kết quả gì cả. Nhưng mà Diệp Thu lại có thói quen của ông chủ lớn, chẳng thèm động não suy nghĩ gì nữa có bao nhiêu cứ quăng hết cho Phí Tường, còn hắn chỉ việc quan tâm đến sự an toàn của Đường Quả. Về phần Đường Bố Y bên kia cũng gọi điện qua nhắc nhở, cũng để lại mấy người này bên mình để tăng thêm độ an toàn.
Buổi tối cuối tuần chủ nhật, vốn những học sinh về thăm nhà thì cũng đều phải quay lại trường để chuẩn bị năm học mới, toàn bộ vườn trường đều giăng đèn kết hoa, đoàn người nối đuôi nhau không dứt. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
Ngày hôm nay đại học Thủy Mộc có buổi tiệc đêm mừng những sinh viên mới nhập học. Những sinh viên năm 3 năm 4 thì không có mấy hứng thú tới mấy tiết mục này, thế nhưng những sinh viên năm 2 lại cực kỳ vui vẻ tích cực tham gia. Mà hứng khởi háo hức nhất vẫn là những sinh viên năm nay mới nhập học, trời còn chưa tối mà đã rất đông sinh viên năm nhất tay cầm bánh bao với cốc sữa chạy tới trường chiếm chỗ từ sớm.
Còn chưa có mở màn, thế nhưng hội trường mấy nghìn chỗ ngồi đã chật kín người là người. Không ít người vì chậm chân mà phải đứng từ xa xa mà xem, mà những người ở trong hội trường vì quá đông người chen chúc nhau nên cũng không có thể đi tới đi lui dễ dàng được.
Những học sinh bên đội công tác đang nỗ lực cố gắng duy trì trật tự, mở một lối đi từ ngoài vào trong hội trường cho những nhà phóng viên cùng những thầy cô giáo đi. Ở phía bên trong hội trường sân khấu, nhà trường cũng đã chuẩn bị sẵn những chỗ ngồi riêng cho họ, những người chủ trì hội nghị cũng cùng theo mấy người phóng viên cùng thầy cô giáo đi vào.
Bảy giờ đúng, tiệc tối chính thức bắt đầu. Một nam chủ trì mặc Veston màu đen cùng cô gái chủ trì mặc bộ váy lễ hội mầu hồng đang tiến ra sân khấu. Nam thì khôi ngô tuấn tú, nữ thì quyến rũ thướt tha, chỉ là một đôi kim đồng ngọc nữ đó vừa bước ra thì cả đại sảnh một tràng la ó tán hét vang tán thưởng.
Nam chủ trì: “Các vị lãnh đạo, các thầy cô đáng kính.”
Nữ chủ trì: “Chào mừng những vị khách mời, các sinh viên đại học Thủy Mộc.”
Hai người hợp thanh: “Tất cả mọi người buổi tối tốt lành.”
Lúc hợp thanh, hai người nam nữ chủ trì đều khom người cúi chào tất cả mọi người trong ngoài hội trường, một lần nữa cả hội trường lại rợp vang tiếng vỗ tay. Nam thì điển trai, nữ thì lại càng xinh đẹp, hai người chủ trì này cũng được trường đại học Thủy Mộc chọn lựa khá kỹ càng, bất kể là hình dáng bộ dạng bên ngoài hay khí chất đều có thể xếp vào nhất trường, hơn nữa giọng nói cũng thập phần hòa ái dễ nghe, dễ dàng chiếm được cảm tình của phóng viên, các vị khách mời, thầy cô trong trường cũng như toàn thể học sinh trong hội trương.
Dựa theo thông lệ thường của những buổi hội họp, hai người chủ trì đầu tiên là giới thiệu các vị lãnh đạo cùng những vị khách quý. Xong xuôi hết thì các tiết mục mới chính thức được bắt đầu.
Đầu tiên là ca khúc “vườn hoa cúc” của một trong thập đại ca sĩ của trường năm ngoái. Ca khúc tuy mang âm hưởng của quê hương đất nước nhưng cũng hết sức vui tươi trẻ trung xâm nhập vào lòng người nghe. Những nam nữ sinh tuy vẫn còn ngại ngùng thế nhưng cũng đứng hết lên cùng hát chung vui.
Cả hội trường giờ cũng cùng hát, một bầu không khí sôi trào, còn có những nữ sinh bất chấp ngại ngùng hô to những khẩu hiệu “Vương Chinh, Vương Chinh, em yêu anh” , ” Vương Chinh, I Love You” … Có người nói Vương Chinh bằng ca khúc “vườn hoa cúc” này đã làm biết bao cô gái phải ôm mộng đẹp. Mà trước kia cũng có một ca sĩ của trường này tên là Nghiêm Minh, hằng năm hắn cũng có tham gia biểu diễn ca khúc “băng vũ” của Lưu Nhất Hoa, từ đó trong bốn năm học, thẳng tới nhiều năm sau cũng còn có rất nhiều người nhắc đến tên ca ngợi hắn. Bởi vì diện mạo, giọng hát, dáng điệu biểu diễn cũng gần như giống hệt minh tinh Lưu Đức Hòa.
Ngay tiết mục đầu tiên của tiệc tối hôm nay đã bị Vương Chinh đẩy đến cao trào, đến lúc hắn hát xong rồi mà hội trường vẫn còn phấn khích hô to khẩu hiệu hắn không ngừng. Vương Chinh rất có phong độ, hướng đến khán giả phía dưới cúi người chào như biểu hiện ý xin lỗi, sau đó mới đi xuống sân khấu, làm cho rất đông nữ học sinh hét lên chói tai.
Tiết mục thứ hai là múa vũ đạo của hệ máy tính công nghệ thông tin, điệu múa cũng thập phần cuốn hút, kỹ năng cũng điêu luyện chuyên nghiệp. Nhưng mà mọi người với thể loại nghệ thuật này cũng không có mấy hứng thú lắm, hơn nữa vừa có hiệu ứng cao trào, thì những tiết mục sau mà không thể làm hơn được màn mở đầu thì chỉ làm cho tiết mục kém đi rất nhiều.
Phía trước vẫn là một màn ca múa hát được sắp xếp lên chương trình sẵn từ trước. Thì những người chủ trì hậu trường phía sau lại đang lo sốt vó một phen. Hệ khảo cổ rõ ràng báo lên một tiết mục, thế nhưng đến tận bây giờ cũng chưa thấy diễn viên trình diễn. Gọi mãi mà cũng không thấy ai trả lời, bọn họ rốt cục là có chịu diễn hay không đây?
Nếu như muốn hủy thì ít nhất cũng phải gọi điện báo lại cho chủ trì một tiếng, chứ nếu không lúc ra sân khấu giới thiệu tiết mục rồi mà không có người diễn, thì thật là xấu hổ trước toàn trường. Mà Trần Hải Lượng cũng sốt ruột, gọi điện cho Diệp Thu liên tục rồi cũng đều không thấy ai trả lời, kể cả Dương Nhạc cũng thế, thế nào mà lúc khẩn cấp như vầy lại tắt máy được.
Lẽ nào tiết mục lại xảy ra vấn đề? Thế nhưng chẳng phải hai ngày trước vẫn còn thấy luyện tập sao?
Đúng lúc này, chỗ đông người nhất hội trường là phía cửa ra vào lại đột nhiên có tiếng động lớn, mọi người bắt đầu nhốn nháo đứng lên.
“Trời, đó là cái gì vậy?”
“Trời ạ, thế nào lại có một đám quái thú lao tới trường học thế này.”
“Ha ha, chẳng nhẽ đó cũng là một tiết mục của tiệc tối ngày hôm nay sao? Thật là đặc biệt. Đều giả trang thành dã thú hết sao. Không phải quần áo là là cây xếp thành đó chứ?”
“Ha ha, tên kia thật là thích cổ quái, trên đầu cắm đầy lông chim …”
Lý Đại Tráng vừa nghe được những lời này của đối phương, nhỏ giọng mắng: “MK, trên đầu mày mới cắm đầy lông chim.”
Đám dã thú vừa đến chính là sinh viên hệ khảo cổ học giả trang thành. Bọn họ vừa rời mới ở chỗ Nhiễm Đông Dạ, cùng nàng ta với mấy người trợ giúp nữa hóa trang cho bọn họ, do gấp rút quá nên họ cũng chỉ đành phải để nguyên y phục như vậy một mạch chạy thẳng tới hội trường. Nghe thanh âm thì dường như tiệc tối cũng đã phải bắt đầu từ lâu rồi, chẳng qua là không nghĩ tới cái phần hóa trang này lại mất thời gian đến như vậy. Từ 3 giờ chiều ngày hôm nay mà đến tận bây giờ mới hoàn thành. Nhưng mà Nhiễm Đông Dạ nàng ta vẫn chưa có hài lòng, cứ luôn miệng trách cứ thiếu thời gian, chứ không chỉ muốn hoàn thiện hơn phần hóa trang này rồi.
Diệp Thu cũng thấy hối hận trong lòng, nếu như mà biết được Nhiễm Đông Dạ thích hóa trang thành dã thú như vậy thì có đánh chết hắn cũng không có đăng ký tiết mục này nữa.
Diệp Thu trên dưới cũng chỉ có mỗi chiếc quần con, bên hông là là cây plastic bện thành váy, nửa thân trên thì để trân, đi chân đất, mà trên mặt mũi thì lại bị Nhiễm Đông Dạ dùng thuốc màu xanh biếc bôi đi quyệt lại các loại hình thù quái dị gì gì đó. Trên đầu lại cắm mấy cái lông chim, trên đùi cũng là rua rem sợi xanh, trên lưng bắt đeo một cái trống to. Diệp Thu như thế nào bây giờ lại trở thành tổng chỉ cái bầy đàn dã thú đánh trống này rồi.
Trên mặt cũng vẽ chằng chịt những hình khó hiểu, cứ như là tộc trưởng dị nhân rồi không bằng. Diệp Thu len lén chạy đi soi gương một chút, lập tức sợ hãi nhảy dựng lên, còn tưởng mình gặp quỷ nữa rồi chứ.
Dương Nhạc, Lý Đại Tráng hai người bọn họ cũng như nhau, cũng được trang bị một cái váy bằng lá cây plastic, chân đi trần, trên người trên mặt cũng là những hình thù quái dị bằng thuốc nhuộm màu xanh. Nhưng trên đầu bọn họ không có mấy cái lông chim biểu tượng thân phận như của mình, chỉ là bị bắt dùng keo xịt tóc làm đầu tóc dựng ngược lên trông có vẻ hoang dã lại tạp nham. Trên tay lại cầm một loại gậy lớn, chẳng khác nào một đám dã thú cuồng bạo cầm thú thật sự vậy. Giữa một đám dã thú toàn thân xanh biếc như vậy lại có một điểm màu đỏ, là Lam Khả Tâm đang mặc một chiếc áo dài màu đỏ trong suốt, tóc dài xõa tung bay, da thịt trắng nõn ẩn hiện dưới lớp áo. Một người con gái thanh tú như nước, mặt mày rạng ngỡ như tranh vẽ, trông thập phần giống một vị tiên nữ lạc xuống nhân gian giữa một đám dã thú hung dữ.
” Hình như là bắt đầu từ rất lâu rồi thì phải. Tiết mục của chúng ta là thứ 61, không biết là tới kịp hay không nữa.” Diệp Thu sốt ruột mà nói.
Nhiễm Đông Dạ nhẹ nhàng an ủi một tiếng: “Yên tâm đi, sẽ không hỏng việc đâu. Hiện tại tiết mục của chúng ta còn chưa có đến. Aii, sớm biết phiền phức như vậy, chúng ta nên bắt đầu hóa trang từ mấy tiếng trước rồi mới phải.
Hai người của Nhiễm Đông Dạ lúc nãy giúp nàng hóa trang cũng đi theo đoàn người Diệp Thu, cũng muốn đến xem thành quả công sức của mình bỏ ra mấy tiếng làm.
“Như vậy thực sự không có vấn đề gì sao? Có hay không tập luyện vẫn còn hơi ít không?” Diệp Thu có chút lo lắng mà hỏi lại.
“Yên tâm đi. Động tác cũng chỉ đơn giản thôi, không có gì phức tạp khó nhớ cả đâu. Bọn họ chỉ cần theo nhịp trống gõ gõ vài cái rồi sau đó kêu la gào thét vài tiếng là xong mà. Nhưng thật ra cái vai nữ thần mới chính thức là khó khăn.”
Lam Khả Tâm ngày thường thì ăn mặc có chút bảo thủ, ngày hôm nay lại được Nhiễm Đông Dạ cho mặc một bộ áo dài trong suốt khiến nàng trông khác hẳn mọi ngày. Nàng ta cầm cái váy màu bạc bằng lụa tơ tằm chần chờ nửa ngày, mãi mới chịu thay y phục, thế nhưng cứ trốn mãi trong phòng thay đồ xấu hổ không chịu ra. Mọi người ngàn hô vạn gọi mới lôi được nàng ta ra khỏi đó, sau đó mấy gã con trai đứng ở đó không khỏi một trận trợn mắt ngây ngốc đứng nhìn nuốt nước bọt ừng ực. Mặc đồ trông có vẻ quái dị đó vào, lại bị một đống con trai như hổ đói rình mồi nhìn chằm chằm vào người, Lam Khả Tâm có chút không quen được. Vốn trong lòng cũng rất khẩn trương rồi, lại nghe được Nhiễm Đông Dạ nói như vậy chân tay càng cuống cuồng hơn, suốt ruột sợ sệt mà nói: “Làm thế nào bây giờ đây? Mình sợ rằng vừa lên sân khấu hồi hộp quá mà quên hết động tác.”
Nhiễm Đông Dạ vỗ vỗ vai Lam Khả Tâm, vừ cười vừa nói: “Không cần phải sợ. Chủ yếu là múa tay, chỉ có ngón tay là biểu diễn nhiều thôi, những động tác đến thân thể thì không có nhiều lắm. Hơn nữa nữ thần cũng chỉ có một người, không phải là một đám như thế kia thì cho dù bạn có làm sai động tác đi chăng nữa, thì mọi người cũng chỉ cho rằng nguyên bản vốn là như vậy thôi.”