Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 164: Đạo diễn



“Diệp Thu, đây là thịt bò xào hành tôi tự tay làm, anh nếm thử đi!”

“A, canh cá này thực sự rất ngon, là chị Mạc Nùng tự đi mua cá về đó, lúc giết nó mà nó cứ nhảy tới nhảy lui làm tôi sợ chết khiếp đi được.”

“Thử món rau này xem tay nghề thế nào? Sẽ không có mặn chứ? Vốn là có thêm món trứng tráng cà chua nữa, thế nhưng cà chua bị đầu heo tham ăn Bảo Nhi này ăn hết trơn mất rồi.”

Lúc Đường Quả đang luyên thuyên cũng không có ngơi tay, gắp cho bát của Diệp Thu đầy ngập thức ăn. Trầm Mạc Nùng thấy hành động này của Đường Quả chỉ nhẹ nhàng thở dài, xem ra quả thật Đường Quả này thích Diệp Thu rồi.

Đường gia cùng Lâm gia đều đem hai cô gái này giao cho mình, vốn là có ý muốn mình chiếu cố tới hai nàng ta, thế nhưng việc này phải làm như thế nào mới cho tốt được? Cũng không biết được là có nên hay không đem thông tin này nói cho Đường Bố Y nữa.

Thấy ánh mắt dò xét của Trầm Mạc Nùng đang đảo quanh cứ nhìn qua nhìn lại mình cùng Diệp Thu, Đường Quả lập tức hiểu rằng biểu hiện của mình vừa rồi có phần hơi rõ ràng, đã khiến cho chị Mạc Nùng hoài nghi rồi. Thấy vậy Đường Quả liền nhanh tay gắp chút đồ ăn bỏ vào bát Trầm Mạc Nùng, cười cười lấy lòng nói: “Chị Mạc Nùng, cũng nên ăn nhiều một chút đi chứ. Gần đây chị làm việc cũng bận rộn như vậy, cũng tiều tụy đi ít nhiều rồi đó.”

Lâm Bảo Nhi bị bỏ mặc một bên tủi thân nói: “Chị Đường Đường, vì sao chỉ gắp thức ăn cho Diệp Thu cùng chị Mạc Nùng, mà cũng không có đoái hoài gì tới em vậy?

“Em ăn nhiều cà chua như vậy còn chưa có no sao?” Đường Quả trừng mắt nhìn Lâm Bảo Nhi.

Diệp Thu cũng có để ý phát hiện được chút ít, cái loại tình cảm giữa hai bên như thế này cũng khá tế nhị, người ta không có nói ra thì chính mình cũng không có thể chạy tới hỏi người ta là có hay không có thích mình được. Nhưng mà được hưởng thụ cái tư vị được người đẹp hết lòng chăm sóc như vậy cũng thật thích.

Trước kia thì Đường Quả thực rất đanh đá, lúc nào cũng chực giơ nanh múa vuốt, vậy mà bây giờ lại thành ra vẻ ngoan ngoãn hiền lành thục nữ như vầy, thực là chuyển biến quá to lớn, nhất thời khiến cho người khác không tiếp nhận ngay được.

Ăn cơm xong, Lâm Bảo Nhi tùy tiện ngoắc ngoắc tay về phía Diệp Thu nói: “Đi theo tôi.”

Diệp Thu biết là nàng ta muốn giúp mình mở mật khẩu điện thoại, để lại đám chè xanh cho Đường Quả pha nước còn mình theo Lâm Bảo Nhi lên lầu. Đường Quả nhìn thấy thành quả lao động khổ cực của mình không được Diệp Thu coi trọng, ở phía sau tức giận đấm đấm mấy cái vào lưng hắn.

Lâm Bảo Nhi trực tiếp đi vào giữa phòng, Diệp Thu cũng theo sau tiến vào theo. Lâm Bảo Nhi mở máy tính lên, hướng về Diệp Thu nói: “Cầm điện thoại di động đến đây.”

Điện thoại di động Diệp Thu vốn vẫn để trong bao, nghe thấy Diệp Thu nói mới mở ra lấy đưa tới cho nàng ta.

Lâm Bảo Nhi cầm cái điện thoại di động, ngắm nghía một chút. Rồi mới đem cái lỗ nhỏ phía dưới điện thoại đến bộ phận kết nối bằng tia hồng của máy tính.

“Không vần vật gì để kết nối sao?” Diệp Thu mù tịt chẳng biết chút gì về máy tính mà hỏi thăm.

“Hiện nay bản ghi chép kiểu mới của máy tính cùng điện thoại di động đều dùng thiết bị tiếp nhận kết nối bằng tia hồng ngoại, bởi vậy cũng không cần gì dùng phần cứng cả, chỉ cần kết nối được điện thoại với bản ghi chép của máy bằng thiết bị kết nối bằng ti hồng ngoại này là có thể tải lên mạng rồi. Nhưng mà, cự li của nó xa nhất cũng chỉ khoảng được 1m thôi, tốc độ cao nhất là 2Kbps, nhưng mà lại bị hạn chế về hướng của tia hồng ngoại, nói cách khác anh phải để hai bộ phận hồng ngoại đối diện thẳng nhau, không được sai lệch một chút nào, lúc đó dữ liệu mới có thể truyền qua được. Bằng không đường truyền sẽ bị thất bại.” Lâm Bảo Nhi toàn dùng những từ ngữ chuyên môn tin học, làm cho Diệp Thu nghe mà cứ mơ mơ màng màng gật gật đầu rồi lại lắc.

“Ừ, tôi hiểu rồi.” Diệp Thu gật đầu nói rằng: “Giao cho cô thì tốt rồi. Cho dù không có mở được mật mã thì cô giúp tôi đưa số liệu bên trong điện thoại ra ngoài cũng được.”

“Mật mã không mở được, thì làm sao mà lấy số liệu được?” Lâm Bảo nhi cười giảo hoạt hỏi lại Diệp Thu.

“Chuyện này dù sao cũng giao hết cho cô rồi, cô xem nên làm thế nào thì làm đi.” Diệp Thu xấu hổ sờ sờ mũi mình nói. Nha đầu này thật đúng là không để cho mình chút mặt mũi nào, biết là mình mù tịt cái này rồi, vậy mà vẫn còn hỏi cái kiểu đó nữa.

Lâm Bảo Nhi mỉm cười gật đầu, làm việc cũng trở nên nghiêm túc hơn, đôi tay nhỏ bé trên bàn phím máy vi tính lướt đi lướt lại gõ gõ liên hồi. Sau đó toàn bộ màn hình máy vi tính đột nhiên lại đen ngòm, lúc Diệp Thu còn đang thấy lạ lùng, thì màn hình lại chuyển đổi hệ thống làm việc. Vừa nãy là WINDOS thì lại biến mất thành khoảng đen, rồi bỗng nhiên lại thành hệ thống IINUX.

“Đây là hệ thống thao tác của điện thoại di động.” Lâm Bảo Nhi giải thích nói.

Diệp Thu cũng vô cùng kinh ngạc, nha đầu này cũng thật là khéo tay. Tuy trông vậy thôi nhưng những thao tác này thì lại rất là bình thường với người trong nghề, còn như với người không hiểu chút ít gì về công nghệ thông tin như Diệp Thu thì đó lại là những thứ rất cao siêu rồi.

“Đừng có hoài nghi khả năng của tôi chứ.” Lâm Bảo Nhi đáng yêu giọng nói hờn dỗi mà nói, đôi bàn tay nhỏ bé lại gõ gõ liên tục trên bàn phím, đôi mắt to tròn xinh xắn không có nháy mắt mà nhìn chăm chú vào màn hình, vẻ mặt cũng thập phần nghiêm túc. “Có hay không có.” Diệp Thu vội vã bác bỏ.

Ánh mắt Diệp Thu vẫn chăm chú nhìn vào màn hình bản ghi chép của Lâm Bảo Nhi, đợi một hồi lâu mới hiện lên khung nhập mật mã.

“Mau nói mật mã của anh.” Lâm Bảo Nhi vừa cười vừa nói: “Mật mã điện thoại di động hầu hết là bằng chữ cái tiếng Anh cùng chữ số hỗn hợp với nhau. Nhưng cũng có người lại thích chỉ toàn chữ cái tiếng Anh hay toàn chữ số. Cho dù có là như thế nào đi chăng nữa thì cũng không sao cả, cứ từ từ làm thì cũng được mà. Chúng ta trước hết cứ thử chữ số mở mật mã thử xem, có thể phải mất một lúc lâu nữa đó.”

Lâm Bảo Nhi vừa nói nhưng tay cũng không có dừng, vẫn cứ gõ trên bàn phím liên hồi. Sau đó trong phần khung nhập mật mã những hàng chữ số cứ thế hiện lên rồi lại mất đi liên tục rất nhanh, Diệp Thu chưa có kịp nhìn thấy đâu vào với đâu thì đã bị một hàng chữ số khác thay thế biến đổi rồi. Những hàng chữ số hiện lên rồi lại mất đi với tốc độ cực nhanh, mắt thường cũng không có thể nhìn rõ được.

“Cứ để nó tự do tổ hợp đi. Mất một lúc thì chắc cũng tìm ra được mật khẩu thôi.” Lâm Bảo Nhi từ trên ghế ngoái nhìn Diệp Thu, vẻ mặt cười cười nói.

“Như vậy có thể được không?” Diệp Thu hoài nghi mà hỏi lại. Trời ạ, từ 0 đến 9 mà tổ hợp lại, cần kiểm tra thì biết đến bao giờ mới xong?

“Đương nhiên là có thể được rồi. Nghe tuy có vẻ ngốc nghếch, nhưng mà đây là phương pháp duy nhất rồi, muốn hơn thì cũng không có biết làm như thế nào nữa. Tôi đối với cái gã kia một chút cũng không có biết gì cả. Không biết bao nhiêu tuổi, ngày tháng năm sinh cũng không biết, cũng nhiều người dùng ngày tháng năm sinh mình làm mật mã, nhưng mà tôi không có biết thì cũng đành bó tay thôi. Không có biện pháp tiến hành lựa chọn vòng tròn được.”

Lâm Bảo Nhi nói những lời này Diệp Thu nghe qua cũng chẳng có hiểu lấy một điểm, cũng chỉ đành đứng một bên nhìn Lâm Bảo Nhi thao tác.

“Vẫn chưa có được. Nếu như giải mã được, anh phải hôn chị Đường một cái đó.”

Diệp Thu gật đầu nói: “Được. Cứ như vậy nhé, tôi về phòng ngủ một chút, bao giờ giải mã xong tới gọi tôi dậy.”

Tuy nói là vậy nhưng mà Diệp Thu về phòng cũng không có ngủ được một tẹo nào, vẫn cứ nằm miên man suy nghĩ thì của phòng bị Lâm Bảo Nhi mở toang ra, vẻ mặt kích động gọi hắn: “Diệp Thu, mau mau tới đi, giải mã được rồi.”

Diệp Thu theo sau Lâm Bảo Nhi vào phòng. Lúc nãy vì quá kích động vui sướng mà Lâm Bảo Nhi mở cửa phòng Diệp Thu có phần hơi “thô bạo” làm hai người Đường Quả cùng Trầm Mạc Nùng trong phòng cũng phải thò đầu ra ngoài xem náo nhiệt.

Trên màn hình, cái khung nhập mật mã đã không còn, hiện tại đã có thể đăng nhập được vào hệ thống, đồng thời có thể thao tác bình thường những nội dung bên trong điện thoại.

Nhưng mà điều làm Diệp Thu bên trong tiếc nuối, chính là bên trong điện thoại không có bất cứ hình ảnh hay hay gì khác.

Có điều, cái mật mã này có thể vào được thao tác hệ thống của điện thoại, thì chứng minh được cái mật mã này đúng là chính xác rồi. Như vậy ở trên điện thoại, chỉ cần nhập dãy mật mã này vào, thì phải phải là dùng được sao?

Diệp Thu cầm lấy điện thoại di động, thử nhập vào dãy mật mã mà máy tính vừa tìm ra được. Nhưng mà lại không có biết mở điện thoại như thế nào nữa.

“Anh xem xem mấy cái nút khởi động máy điện thoại có khả năng là phải dùng vân tay mới mở được.” Lâm Bảo Nhi chỉ vào mặt trên một cái nút màu hồng nói.

Đúng vậy, thế nào mà lại không có nghĩ tới nhỉ? Đối với loại công nghệ cao này, thì chỉ có Lâm Bảo Nhi mới có thể biết được nhiều như vậy thôi.

Diệp Thu định cầm điện thoại di động ra ngoài, Lâm Bảo Nhi ở phía sau thấy vậy vội vã gọi lại: “Này, anh thế nào lại cứ thế đi như vậy? Chẳng phải anh vừa mới nhận lời tôi là …”

Diệp Thu gật đầu. đi tới trước phòng Đường Quả đứng trước mặt nàng. Đường Quả đang ngỡ ngàng không biết Diệp Thu tới phòng mình làm gì thì đã bị hắn hôn lên mặt một cái.

Đường Quả chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, hình như ngay đến cả hô hấp cũng đều quên sạch rồi. Cứ ngây ngốc đứng tại chỗ, đến khi bóng dáng Diệp Thu mất hút ở cửa phòng rồi, nàng ta mới sực tỉnh hét lên: “Này, anh sao lại hôn tôi?”

Trầm Mạc Nùng đứng ở trước cửa phòng nhìn thấy hết sự việc xảy ra, nhìn bóng dáng Diệp Thu xa dần cũng không có nói gì. Nguồn truyện:

Truyện FULL

Diệp Thu lần thứ hai phi lái xe phi như bay đến quán bar Phí Tường, lên tới lầu hai thì thấy Phí Tường vẫn không có rời đi, cứ đứng ở cửa đợi Diệp Thu quay lại.

“Nghiêm Hi đâu?” Diệp Thu hỏi.

“Tạm thời còn chưa có xử lý. Đang chuẩn bị tiến hành đông lạnh thì nhận được điện thoại của anh nên dừng.”

“Tốt” Diệp Thu gật đầu đi tới bên cạnh thi thể Nghiêm Nhi, cầm tay nàng ta lên, thổi thổi một chút vào một ngón tay, sau đó dùng ngón tay nàng ấn vào nút màu hồng trên máy điện thoại là chỗ mở máy bằng vân tay.

Đinh đương!

Điện thoại di động tự khởi động xong hiện lên một khung nhập mật mã. Diệp Thu vẫn cứ liên tục thổi hơi nóng vào ngón tay của Nghiêm Nhi giữ cho nhiệt độ của ngón tay đó không bị hạ thấp, hắn lại bắt đầu ấn những chữ số mật mã mà lúc nãy máy tính tìm ra được.

Đinh đương!

Một tiếng trong trẻo kêu lên, điện thoại cuối cùng cũng hiện lên mành hình thao tác hệ thống.

Diệp Thu cẩn thận tra xét, bên trong không có lưu bất kì một thông tin gì cả, đến cả một số điện thoại khác cũng không có. Chỉ có một cái Nghiêm Hi hoàn toàn chưa kịp triểm tra.

“Tin nhắn trả lời.” Tin tức chỉ có bốn chữ, nhưng mà cũng số điện thoại của đối phương cũng bị bại lộ.

Diệp Thu nói với Phí Tường rằng: “Nhớ kỹ dãy số điện thoại này, đi thăm dò kiểm tra xem là ai đang dùng nó.”

Phí Tương nhín một lần cái số điện thoại kia, liền gật đầu đi ra ngoài phân phó đàn em.

Diệp Thu suy nghĩ một chút, liền gọi lại cho chủ nhân số điện thoại này.

Ba tiếng kêu qua đi, điện thoại đã có người bắt máy.

Diệp Thu ngừng thở không nói lời nào, người phía đầu dây bên kia cũng không có mở lời hỏi gì. Trong phòng một khoảng tĩnh mịch đáng sợ, Diệp Thu lại cảm thấy trái tim đập dồn dập như muốn nhảy ra.

Một lúc lâu đối phương rốt cục cũng mở miệng nói trước.

“Nếu như ta đoán không sai, con vũ nữ số 7 đã bị giết rồi. Xem ra chúng ta lại thua một ván nữa rồi. Hẹn gặp lại.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.