Quách gia ở bên ngoài Hồng gia trang dưới Thập Tự pha, vị trí trong góc vắng. Triệu Hỷ Tài dẫn bọn Tần Lâm tới đó tìm hiểu, trên đường gặp phải hương thân hỏi bèn nói là thân thích trong thành, tới Nam Sơn bên ngoài trang du ngoạn.
Hai tháng trước Mi Mi về thăm nhà, tiểu viện Quách gia rất là náo nhiệt, giống như quý phi về quê. Nhưng bây giờ tòa tiểu viện này lộ ra vẻ nguội lạnh tiêu điều không còn sinh khí, một chon chó ghẻ lười biếng ngủ ở cửa, ba bốn con gà thờ ơ đi tìm ổ, phân gà phân chó vương vãi khắp nơi không ai quét dọn, trên đầu tường treo đầy mạng nhện, khắp nơi toàn là mùi ẩm mốc.
Tần Lâm không chút phô trương, mọi người né tránh phân gà chó dưới đất, hết sức cẩn thận đi vào trong viện.
Triệu Hỷ Tài thẳng tiến lên đẩy cửa nhà ra, đưa cha mẹ của Quách Mi Mi ra ngoài, lại dời mấy cái băng ghế mời bọn Tần Lâm ngồi xuống.
Quách phụ có vẻ ngoài trung thực chất phác, Quách mẫu là hoàn toàn ngược lại, gương mặt gầy gò, cằm nhọn, ánh mắt lưu chuyển liên hồi, nhìn từ người này sang người khác không chút dừng lại.
Tần Lâm lấy ra yêu bài Thí Bá Hộ Cẩm Y Vệ, mới vừa nói vài câu tỏ ý tới, Quách mẫu chợt lăn từ trên băng ghế xuống đất, lăn lộn kêu gào:
– Trời ơi, chỉ có một nữ nhi đã bị các ngươi mưu hại, còn tới đây hỏi han gì nữa?! Chúng ta đã tạo ra tội nghiệt gì chứ, là khổ chủ bị hại chứ không phải là hung phạm, các ngươi không đi bắt hung phạm lại tới ép khổ chủ…
Tần Lâm cau mày, hắn kém cỏi trong việc giao tiếp với loại phụ nhân chanh chua lắm lời như vậy.
Ngược lại Giáp Ất Bính Đinh ở Nam Kinh đi theo Từ đại tiểu thư đập qua thanh lâu, đánh nhau ở kỹ viện, đã có kinh nghiệm đối phó phụ nhân như vậy. Vì vậy tiểu Đinh ngăn Quách phụ lại, hai vị Ất, Bính nhấc bà từ dưới đất lên, nữ binh Giáp không cho giải thích, vung tay lên tát bôm bốp liên hồi vào mặt.
Quả nhiên ngang ngược sợ lỗ mãng, tuy rằng Quách phụ giỏi trò kêu khóc ăn vạ, nhưng không chịu nổi hành động dứt khoát của Giáp Ất Bính Đinh. Sau khi đánh cho bà choáng váng mặt mày, lúc buông ra cũng không kêu khóc nữa, chỉ sờ mặt ngây người.
Tần Lâm đưa mắt ra hiệu cho Triệu Hỷ Tài khuyên nhủ phu thê Quách gia.
Sau khi khuyên nhủ một hồi, Triệu Hỷ Tài xoay người lộ vẻ bất đắc dĩ:
– Quách gia nói Tông Nhân phủ tới đây tra hỏi, sau đó cho hai mươi lượng bạc tiền tử tuất, dặn bọn họ không được nói với người khác về cái chết của nữ nhi…
Tần Lâm thật muốn bạt tai phu thê Quách gia này, quả thật nhìn đâu cũng thấy tiền, lão tử tới minh oan cho con các ngươi, các ngươi lại còn đòi tiền, đâu phải lão tử bức tử nàng?! Thật là có kỳ mẫu phải có kỳ nữ, cữu mẫu Thanh Đại nói Quách gia yêu tài như mạng, tính tình bạc bẽo quả thật không sai.
Suy nghĩ một chút không biết làm sao được, thấy Quách gia là người bị hại cũng thật đáng thương, Tần Lâm cầm năm lượng bạc bảo Triệu Hỷ Tài giao cho Quách mẫu, nói cho bà biết:
– Năm lượng bạc này coi như là giúp hai vị dưỡng già, nếu như các ngươi cung cấp đầu mối hữu dụng, có thể cho thêm mười lăm lượng nữa.
Quách mẫu nhận lấy bạc từ trong tay Triệu Hỷ Tài, trong mắt toát ra tinh quang sáng chói, cho vào trong miệng cắn cắn, lại đưa ra ánh sáng quan sát một hồi, lúc này mới thu vào trong ngực, bỗng nhiên lại thở dài:
– Ôi, nếu như con gái ngoan của ta còn sống, không thèm năm lượng bạc của ngươi làm gì. Bao nhiêu viên ngoại, phú hộ muốn kết thân cùng nhà ta, con ta đều coi thường, đạo sĩ bảo là số nó sẽ làm Vương phi…
Tần Lâm cố gắng kiên nhẫn chờ bà kể lể xong, mới hỏi xem rốt cục lần trước Mi Mi về thăm nhà đã nói những gì.
Nói đến thăm nhà, Quách mẫu lập tức trở nên tươi tỉnh mặt mày, đắm chìm trong ký ức phong quang vô hạn:
– Đó quả thật là chuyện vui mừng, là ngồi quan thuyền vương phủ trở về, hai vị công công đi trước dẫn đường, bốn tên trưởng quan Hiệu Úy hộ trì phía sau, lúc về đến nhà người đến trang xem đều đứng bên ngoài viện, người đông tấp nập…
Vốn Tần Lâm vẫn lo không biết Quách Mi Mi có tư thông với người nào bên ngoài vương phủ hay không, nếu là như vậy phạm vi điều tra sẽ rất rộng. Lúc này nghe nói về quê cũng có an bài hoạn quan, Hiệu Úy đi theo, khả năng này coi như không đáng kể.
Lại phải nghe Quách mẫu kể lể dài dòng một lúc, Mi Mi từng nói Kinh Vương phủ có một vị quý nhân thưởng thức nàng, không lâu sau sẽ được leo lên cao… Nghe tới đây Tần Lâm vội vàng hỏi:
– Mi Mi có đề cập tới thân phận cụ thể của quý nhân kia không?
Quách mẫu vỗ tay một cái, ủ rũ nói:
– Hỏi nó thế nào nó cũng không chịu nói.
Sau đó bà nhìn hai bên một chút, thấp giọng thần thần bí bí nói:
– Ta đoán là thế tử, Vương gia tương lai, nếu không tại sao đạo sĩ nói con ta là Vương phi? Mặc dù trên dương thế không có danh phận, nhưng đã hoài thai con của y, đến âm phủ cũng là kết nghĩa phu thê!
Mọi người tại đây nghe lời này đều rùng mình một lượt, nữ nhi đã chết vẫn còn mê muội trong giấc mộng ôm chân quyền quý, Quách Mi Mi chết như vậy sợ rằng Quách mẫu phải chịu trách nhiệm không nhỏ.
Tần Lâm cũng không trông cậy có thể lấy được câu trả lời trực tiếp từ trong miệng Quách mẫu, dù sao thời này cũng là đời Minh, loại chuyện vi phạm lễ giáo thậm chí có thể coi là thương phong bại tục như vậy, khả năng Quách Mi Mi nói tỉ mỉ với cha mẹ không lớn lắm.
– Như vậy, Mi Mi có mang về từ vương phủ thứ gì hay không?
– À, vị lão gia Tông Nhân phủ kia cũng hỏi qua, sợ con gái ta lấy trộm đồ vương phủ sao?
Quách mẫu lấy trong nhà ra một ít thứ linh tinh:
– Chỉ có bấy nhiêu thôi, toàn là do chủ nhân ban thưởng, cũng không phải là tự mình mang về.
Tần Lâm kiểm tra một phen, bất quá là mấy thỏi vàng thỏi bạc, một ít đàn hương, tô mộc, băng phiến, hai khúc gấm vóc, giá trị cũng không nhỏ, nhưng toàn là đồ hết sức tầm thường trong vương phủ, cũng không có tín vật đính ước như quạt lụa, lược chải đầu, hộp đựng gì đó… thuận tiện tra tìm manh mối.
truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Nguồn gốc của số vàng thỏi bạc thỏi này cực kỳ rộng lớn, thời gian lâu dài tất nhiên bị không ít người sờ qua, cũng không cách nào tra ra vân tay. Có lẽ manh mối có ích duy nhất giúp cho phá án, chính là xác nhận Quách Mi Mi ở Kinh Vương phủ quả thật rất được cưng chiều, được ban thưởng không ít.
Dưới tình huống không còn manh mối bên ngoài, nghiệm thi là lựa chọn tất nhiên.
Không ngoài dự liệu của Tần Lâm, mới vừa nhắc tới yêu cầu khai quan nghiệm thi, Quách mẫu lại bày ra dáng vẻ lăn lộn khóc kể, nhưng nhìn thấy Giáp Ất Bính Đinh đang nhìn mình chằm chằm, rốt cục bà cũng không dám.
– Quan gia ôi, chỉ mới vừa nhập thổ không tới mười ngày, đáng thương con ta chết không nhắm mắt…
Quách mẫu mắt ráo hoảnh nhìn chằm chằm Tần Lâm.
Mọi người đồng loạt thở dài, phu thê nhà này quả thật là hết thuốc chữa.
Tần Lâm lại lấy hai mươi lượng bạc cho bà, thầm nhủ trong lòng Quách Mi Mi có mẫu thân như vậy, quả thật chết không oan uổng.
Quách mẫu lập tức thay đổi sắc mặt:
– Quan gia, ta dẫn các ngươi đi… Thật ra thì ta cũng muốn các ngươi tìm được hung thủ, không biết tên trời đánh nào làm hại Mi Mi thê thảm như vậy…
– Mi Mi đã nhập thổ, khai quan như vậy e không tiện…
Quách phụ chợt kéo lão bà mình lại.
Đang lúc mọi người cho là y muốn phản đối, suy nghĩ xem nên tìm cái gì giải thích, là hù dọa cứng rắn hay là dụ dỗ mềm mỏng.
Ai ngờ Quách phụ cười vài tiếng, lại nói:
– Ban ngày ban mặt, không phải là để cho người khác lời ra tiếng vào sao, chờ đến tối hãy đi.
Tần Lâm chỉ biết kêu trời.
Đêm tối dễ giết người, ban ngày dễ phóng hỏa.
Trên núi vắng phía sau Hồng gia thôn, ban ngày có rất ít khách qua đường, ban đêm lại càng tịch mịch thê lương. Cỏ hoang cao tới ngang hông, thỉnh thoảng trong đó có con gì chạy qua nhanh như chớp. Trong bóng tối chỉ có đôi mắt cú vọ trên cây phát ra ánh sáng âm u, thỉnh thoảng vỗ cánh một cái.
Bọn Tần Lâm đốt đuốc, men theo sơn đạo đi lên nơi này. Bởi vì Quách Mi Mi chưa gả mà thất thân, bại hoại cương thường, không vào được tổ phần, cho nên phu thê Quách gia đành phải chôn nàng ở nơi hoang sơn dã lãnh.
Tuy là đêm hè, buổi tối trong núi lại rất lạnh. Gió núi thổi qua ào ào, Thanh Đại chỉ cảm thấy trong bóng tối tựa hồ có cái gì nhìn mình chằm chằm, tim đập thình thịch không ngừng.
Một cánh tay hữu lực kéo nàng lại, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Tần Lâm, thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng nhịp tim của hắn, Thanh Đại chợt cảm thấy không lạnh như vậy, không sợ như vậy nữa.
Bốn nàng Giáp Ất Bính Đinh lại ngẩng đầu ưỡn ngực không thèm để ý, vốn là Lục mập lòng tràn đầy mong đợi một mỹ nữ có thể mềm nhũn ngã vào ngực y, thế nhưng toàn thân y đang nổi da gà, mà bốn mỹ nữ ý chí bừng bừng sôi sục.
Tưởng chúng ta sợ sao? Giáp Ất Bính Đinh khẽ nhếch môi, lúc ở Nam Kinh, Từ đại tiểu thư dẫn dắt đại đội nhân mã đóng trại cắm trại ở dã ngoại qua đêm, các nàng đã sớm quen thuộc như thường.
Rốt cục Quách mẫu dẫn bọn họ tới nghĩa địa Mi Mi, làm những chuyện này Giáp Ất Bính Đinh cũng không sợ chút nào, sau khi cắm đuốc xuống đất bèn cầm cuốc lên đào.
Lục Viễn Chí cũng muốn biểu hiện một chút, cầm cuốc lên đào một hồi, tốc độ chậm hơn bốn nữ binh không ít, đầy cổ đầy mặt toàn là mồ hôi, ở bên cạnh thở hào hển liên hồi. Nhìn sang bốn nàng vẫn đang hưng phấn bừng bừng, tên mập chỉ có thể ỷ vào mặt mình thịt nhiều, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Rốt cục cuốc nữ binh Giáp chạm được nắp quan tài, phát ra một tiếng kịch liền biết đã đào được quan tài.
Rốt cục Quách mẫu không đành lòng nhìn nữ nhi đã chết, lặng lẽ đi sang mọt bên.
Giáp Ất Bính Đinh đào đất lên, vòng dây qua quan tài, bốn người đồng loạt dùng sức kéo nó lên, sau đó nhất nhất cạy đinh đóng nắp quan ra, cùng hô một tiếng đồng thời cạy nắp quan ra.
Tần Lâm giơ đuốc tiến lên, vén vải liệm sang bên, chỉ thấy dung nhan như hoa như ngọc ngày xưa đã trở nên đen sạm xấu xí. Khí trời rất nóng, thi thể đã bắt đầu thối rữa, toát ra từng trận mùi hôi thối, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đáng sợ, hoàn toàn không có cách nào khiến cho hắn liên tưởng tới Quách Mi Mi đã từng gặp mặt một lần ngày trước, mắt hoa đào ở bên cạnh thế tử Chu Do Phiền.
Thi thể bởi vì thối rữa mà bành trướng, vóc người yểu điệu thon thả khi còn sống cũng trở nên sưng phù. Tần Lâm không thể không bội phục Quách mẫu thấy trước, là thân nhân vẫn không nên nhìn dáng vẻ này, như vậy có thể lưu lại ấn tượng xinh đẹp khi còn sống, chứ không phải là cảnh tượng đáng sợ như hiện tại.
Tần Lâm nhìn qua mặt ngoài thi thể, không có phát hiện vết thương rõ ràng, bèn tiếp tục vén vải liệm ra.
Thi thể bành trướng đã khiến cho y phục liệm phồng lên, Tần Lâm phát hiện giữa hai chân thi thể tựa hồ có thứ gì, bèn dùng dao rạch quần thi thể ra.
Thanh Đại đã sớm trốn ra xa không dám nhìn, Lục mập cùng bốn nữ binh thần kinh vững vàng vẫn còn nhịn được ghê tởm thủy chung đứng ở bên cạnh, nhưng lúc này rốt cục bọn họ không nhịn được, đồng thời run giọng kêu lên:
– Má ơi… Quỷ, quỷ mẫu âm thai!
Thì ra sau khi xé quần ra, giữa hai chân thi thể lại là một thai nhi đã chết ước chừng bốn tháng.
Quách Mi Mi sớm đã chết đi, tại sao còn sinh hạ thai nhi bên trong quan tài? Dân gian có truyền thuyết nữ tử mang thai sau khi chết, biến thành quỷ mẫu dưỡng dục âm thai, vào nửa đêm có thể dọa người bị sợ đến một thân mồ hôi lạnh tỉnh lại, tất cả mọi người không nghĩ tới hôm nay lại chính mắt thấy quỷ mẫu âm thai thật!
Chẳng lẽ Quách Mi Mi mang thai chết yểu oán khí sâu nặng, đã trở thành lệ quỷ, lấy khí hung lệ nuôi âm thai?
Trong truyền thuyết quỷ mẫu âm thai vô cùng hung lệ ác độc, mỗi đêm âm hồn từ thi thể bay ra, mổ tim người, moi gan người làm thức ăn cho âm thai, người sống thấy được nhất định dâng mạng.
Lục Viễn Chí sinh ra đã có thần kinh vững vàng như thép, bốn nàng Giáp Ất Bính Đinh vốn không biết sợ, nhưng lúc này tưởng tượng quỷ mẫu âm thai trong truyền thuyết dân gian tà ác đáng sợ, cũng không nhịn được hàm răng va vào nhau lách cách, thân thể run lẩy bẩy.
Bầu trời đêm đen như mực, bốn phía chỉ có ánh sáng cây đuốc lúc sáng lúc tối, ánh lửa chập chờn chiếu bóng người bóng cây lúc mờ lúc tỏ, vặn vẹo múa may, giống như ác ma đang giương nanh múa vuốt, tìm cắn người khác.
Một trận gió đêm thổi tới, tựa như âm phong đánh tới, mọi người lập tức rùng mình một cái, kinh hoảng nhìn lấm lét bốn bề, giống như quỷ mẫu âm hồn tà ác đẫm máu đang ẩn núp trong bóng tối, sắp cỡi gió đánh tới, câu hồn nhiếp phách.
– Tần, Tần ca… Vì sao đệ cảm giác trên người lạnh lẽo như vậy…
Thanh âm Lục Viễn Chí run run, sắc mặt trắng nhợt.
Bốn nàng Giáp Ất Bính Đinh ôm nhau thật chặt:
– Thật… thật là lạnh quá…
Chợt trong bụi rậm đen như mực sau lưng truyền tới một thanh âm răng rắc vang lên, giữa ban đêm tịch mịch đáng sợ này trở nên vô cùng nổi bật, quỷ dị vô cùng.
Giáp Ất Bính Đinh nhất thời kêu lên một tiếng má ơi, bỏ chạy tán loạn.
– Các ngươi làm gì vậy?
Thanh Đại tỏ ra ngơ ngác từ phía sau bụi rậm đi ra, thì ra là nàng không dám nhìn tử thi, lúc khai quan vẫn nấp ở ngoài xa, phát giác bên này có động tĩnh khác thường mới đi tới xem thử. Trong lúc vô tình đạp gãy cành khô, phát ra tiếng vang lại trở thành cọng rơm cuối cùng chất lên lưng lạc đà, khiến cho mọi người bị dọa bỏ chạy tán loạn.
– Phù…
Hai nữ binh Ất, Bính từ trong bụi cỏ chui ra, trên đầu dính đầy lá khô, cỏ khô.
Tên mập Lục Viễn Chí tay trái đang ôm một gốc đại thụ, tay phải đang nắm vật gì đó, vật kia còn đang không ngừng giãy giụa.
Trên cây truyền tới tiếng kêu nữ binh Giáp vừa xấu hổ vừa tức giận:
– Mau buông tay ra, tên mập chết bầm, tự mình không leo cây, giữ ta làm gì?
Thì ra lúc nãy tên mập cũng bỏ chạy, thấy nữ binh Giáp phốc một cái leo lên cây, y thử vài cái không leo lên được, dưới tình thế cấp bách bắt được một chân của nữ binh Giáp.