Cẩm Dạ Lai Phủ

Chương 40



Cẩm Dạ đã ngủ một
ngày một đêm, không, xác thực mà nói, nàng chỉ bảo trì tư thái nằm úp
sấp mà thôi, vẫn chưa ngủ. Chẳng qua trong mười hai canh giờ này thậm
chí ngay cả động tác xoay người nàng cũng ra mồ hôi, tình trạng âm trầm
đáng buồn.

Không cho tỳ nữ đến gần, cũng không cho người khác
quấy rầy, cảm xúc kháng cự của nàng không ngừng phát sinh, tỉnh lại kiểm tra thật kỹ toàn thân một lần, hôn ngân linh tinh còn chưa tính, đợi
đến khi nhìn thấy vết máu chỗ bắp đùi, thật sự là nàng muốn tự tử……

“Thiếu phu nhân.” Ngoài cửa là tỳ nữ gọi khẽ.

Cẩm Dạ giật giật ngón tay, hữu khí vô lực đáp: “Ta không muốn ăn bữa tối, chớ đến đây nữa.”

Thật lâu sau, không có động tĩnh.

Cẩm Dạ thở dài, nghiêng đầu hung hăng cọ cọ vào gối, nàng thật muốn cứ như
vậy làm mình ngạt chết luôn đi, thứ cảm giác ảo não cùng xấu hổ và giận
dữ nhồi đầy nội tâm, làm nàng không thể an bình dù trong chốc lát.

Vì sao những chuyện xảy ra sau khi gặp gỡ Nghiêm Tử Trạm luôn không thể
tưởng tượng được như vậy, cuộc đời của nàng thật lâu rồi chưa từng thay
đổi nhanh chóng như thế này, tình thế trước mắt phát triển càng ngày
càng vớ vẩn, cư nhiên ngay cả thân thể cũng đền bù vào……

Ông trời, giết nàng đi.

Bên này Cẩm Dạ còn đang khó chịu, tiếng đập cửa lại vang lên.

Rốt cục nàng không còn tốt nết nữa: “Tất cả cút hết đi cho ta!”

“Tiểu thư, là em.”

Cẩm Dạ xoay chiếc cổ cứng ngắc, liếc mắt xà nhà một cái, thật sự không muốn đứng dậy, đành đổi một phương thức đề nghị nói: “Cửa sổ.”

Vừa dứt lời, trong phòng đã hơn một bóng người.

“Em ngồi xuống nói chuyện đi, đừng tới đây.” Cẩm Dạ bao bọc chính mình kín mít, chột dạ nằm nghiêng vào trong.

Sơ Tình nhíu mày, hoài nghi nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Cẩm Dạ ho nhẹ: “Nhiễm phong hàn, sợ truyền cho em, cách ta xa một ít là
được.” Nàng kéo cao chăn đệm, che khuất hôn ngân trên cổ, tay kia thì
bất an ôm chăn, giờ này khắc này thật đúng là sợ bị đối phương nhìn ra
chút kỳ quái.

“Trời nắng to sao lại nhiễm phong hàn?” Sơ Tình tựa vào cạnh bạn, tầm mắt không rời cô gái trên giường dù chỉ một lát, theo như nàng thấy, đối phương thực sự hơi cổ quái, ngày thường tiểu thư
trấn định tự nhiên hào phóng hoàn toàn thay đổi thành người khác.

Đổi lại là ai cũng sẽ không tin khi nàng cố ý che dấu như vậy? Nhất định có quỷ……

Tất nhiên Cẩm Dạ cũng biết nha đầu kia đang hoài nghi cái gì, vì thế cười gượng rời đi đề tài: “Cha ta khỏe không?”

“Không khỏe.” Hai chữ như chém đinh chặt sắt.

Cẩm Dạ ôm chăn lăn lông lốc ngồi dậy, gấp giọng truy vấn: “Em nói cho rõ ràng, cha ta sao lại không khỏe?”

Sơ Tình chưa mở miệng, kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm. Ngay sau đó bước lên trước, dương tay chuẩn bị lột chăn đối phương ra.

Ai ngờ Cẩm Dạ sớm có đề phòng, túm chặt không buông tay, còn liều mạng lui vào trong: “Đừng đừng, ta sợ lạnh.”

“Lộ ra rồi.” Sơ Tình đổi sắc mặt.

Cẩm Dạ phản xạ nâng tay xoa cổ, mặt đầy rặng mây đỏ: “Em nhìn thấy?” Chăn
lơi lỏng buông xuống, bên trong chiếc áo đơn là dáng người tinh tế, làn
da chưa bị quần áo che đậy có thể rõ ràng nhìn thấy hồng ngân ái muội.

“Hiện tại mới nhìn thấy……” Sơ Tình há hốc mồm, nàng đoán nhiều loại tình
huống như vậy, nhưng dù thế nào cũng không nên là tình huống như trước
mắt, không khỏi quá không thể tin được chứ? Nàng ngu đần vỗ vỗ trán,
chậm rãi nói: “Tiểu thư, người viên phòng cùng cô gia? Chớ không phải là em đang nằm mơ đi.”

Cẩm Dạ vứt chăn, hờn giận nói: “Em gọi hắn là cô gia làm gì!”

“Hai người đã thân mật như vậy, em gọi hắn một tiếng cô gia cũng là điều nên làm.” Sơ Tình còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, há
miệng thì thào: “Em không hiểu, tiểu thư và cô…… Ách, Nghiêm tướng xưa
nay nước lửa khó dung, nhưng mà, nhưng mà……” Nàng lắp bắp , nói không
xong một câu hoàn chỉnh.

Cũng khó trách Sơ Tình, khuê nữ hoa cúc chưa lấy chồng tóm lại đối với việc nam nữ cảm thấy khó có thể mở miệng.

“Bị hạ dược.” Cẩm Dạ phiền chán đi qua đi lại, thân mình nhẹ nhàng , thật
giống như đang dẫm trên bông, bất giác nàng không thấy xương sống thắt
lưng đau, ngược lại là chỗ yết hầu có chút vị ngọt, còn có chút bệnh
trạng đầu óc choáng váng trong ngắn ngủi.

Sơ Tình cái hiểu cái không gật gật đầu, sau một lúc lâu lại không được tự nhiên nhỏ giọng nói: “Là, là xuân dược?”

Cẩm Dạ bất đắc dĩ: “Em không nên hỏi cẩn thận như vậy chứ.”

Sơ Tình giật mình, sau chốc lát mới cúi đầu nói: “Tiểu thư, người có thấy
người đi đường không xong, bước chân phù phiếm.” Người tập võ sao có thể xuất hiện bệnh trạng như vậy, nếu chỉ trúng thuốc thúc giục tình, vạn
lần cũng không có khả năng tán đi công lực của một người.

“……”
Cẩm Dạ trắng mặt, thật đúng là nàng chưa từng chú ý tới chi tiết này, cả đầu óc đều là từng chút vỡ vụn đêm qua miễn cưỡng nhớ lại, lau không
sạch cũng không quên được, bị hình ảnh kia vô duyên vô cớ dây dưa một
buổi tối. Nhưng giờ phút này bị Sơ Tình nhắc nhở, không hiểu sao nàng
cảm thấy rùng cả mình, dừng một chút, vươn tay phang vào trụ giường.

Trụ giường không chút sứt mẻ, tay nàng lại sưng đỏ một mảng lớn.

Cẩm Dạ trợn tròn mắt, ngẩng đầu nhìn xà ngang, mũi chân điểm một cái giống
như trước kia, đáng tiếc chẳng qua chỉ cách mặt đất vài bước đã hạ
xuống, nàng trầm mặc một lúc, xoay người cười đến miễn cưỡng: “Nội lực
của ta tan hết rồi.”

Sơ Tình ở bên cạnh an ủi: “Có lẽ chỉ là nhất thời .”

“Cho tới bây giờ chưa từng xảy ra tình huống như vậy.” Cẩm Dạ bất an cắn
môi, suy sụp ngồi trên ghế gỗ, không có võ công sao có thể tự bảo vệ
mình, không có nó nàng không hề có cảm giác an toàn, ngay cả ưu thế duy
nhất để kiềm chế Nghiêm Tử Trạm cũng không còn ……

Sơ Tình thở dài, gập thắt lưng ôm tiểu thư nhà mình.

Cẩm Dạ gục ở trong lòng nàng, những tủi thân cùng vô lực mấy ngày nay tất
cả đều tập trung lại, nàng rầu rĩ nói: “Ta không muốn như vậy.”

Sơ Tình vỗ vỗ bả vai cô gái trong lòng, dịu dàng nói: “Cho dù tiểu thư mất hết võ công, cũng có em ở bên cạnh bảo hộ người.”

“Ý ta không phải như thế……” Cẩm Dạ lắc đầu, nàng để ý là ái ân mơ hồ tối
hôm qua, nàng để ý là vì sao mình lại gục tên Nghiêm Tử Trạm đáng đánh
đòn kia mà không bị cản trở, chẳng phải hai người đều trúng xuân dược
sao?! Nàng để ý nhất là chuyện tới nay nàng lại có loại cảm giác thất
bại muốn làm rùa đen rút đầu vĩnh viễn không ra khỏi cửa ấy!

Ý
thức được đối phương đang nói điều gì, vẻ mặt Sơ Tình không được tự
nhiên, hơi hơi quay mặt qua chỗ khác, do dự nói: “Em nghĩ, có một trọng
điểm tiểu thư nên đặt ở trong lòng, Nghiêm tướng là phu quân của người.”

Cẩm Dạ nhếch mày: “Cho nên sao?”

“Cho dù là người không tình nguyện, thất thân cho hắn, cũng hợp tình hợp
lý.” Sơ Tình châm chước câu chữ: “Nói như vậy người có cảm thấy dễ chịu
hơn hay không?”

“Không!” Cẩm Dạ bĩu môi: “Hoàn toàn không.”

Sơ Tình khó xử: “Vậy…… vậy người coi như chưa từng xảy ra là được, dù sao
quý phủ cũng không có ai khác biết việc này, có lẽ Nghiêm tướng cũng ước gì quên đi, về phần dấu vết trên cổ người, khụ khụ.” Nàng lúng túng
nói: “Lát nữa em sẽ tìm một bộ quần áo cao cổ cho người thay.”

Cẩm Dạ uể oải rũ vai: “Cũng chỉ có thể như thế.” Nói xong, nàng chậm chạp
đứng dậy, khi nâng bước bàn chân lại bị vấp một cái, lòng bàn tay hiểm
hiểm đỡ lấy lưng ghế dựa, khí lực lại nhanh chóng mất hết, không thể
khởi động thân mình.

Cũng may Sơ Tình tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy nàng một phen.

Đầu Cẩm Dạ đầy mồ hôi, giống như đã làm ra một quyết định: “Thay ta lấy giấy bút đến đây.”

Sơ Tình khó hiểu: “Người đây là muốn……” Nàng thấy đối phương lấy ra chiếc
hòm ở tủ đầu giường, sau đó thật cẩn thận lấy ra một đóa hoa khô héo,
hoa kia sớm không thể nhận ra là màu gì, rễ cây cũng teo thành nhiều nếp nhăn, duy độc cánh hoa vẫn còn rõ ràng.

Cẩm Dạ tháo xuống một cánh hoa, mỉm cười nói: “Mỗi cánh hoa là một yêu cầu, sư phụ tất nhiên sẽ thay ta khôi phục công lực.”

Sơ Tình sửng sốt, nhớ tới một gương mặt xinh đẹp rêu rao khắp nơi, còn có
cái miệng ác độc tiện đến tận xương, nàng không tự chủ co rúm người lại: “Tiểu thư, bốn năm trước khi mỗi người đi một ngả hắn đã nói đời này sẽ không bao giờ muốn gặp lại cô gái rắn rết như người, huống chi, cho tới bây giờ hắn chưa từng thừa nhận hắn là sư phụ của người mà.”

“Chẳng còn cách nào, một lời nói đáng giá ngàn vàng, đóa hoa này là hắn tặng
cho ta, lúc trước đã nói rồi, không lý do nào có thể đổi ý.” Cẩm Dạ hí
mắt, thản nhiên nói: “Bốn năm trước hắn lợi dụng ta, bây giờ trả nợ cũng không muộn.”

Sơ Tình vẫn mang khuôn mặt gặp nạn: “Em lại cảm
thấy không ổn, trước đây lạc thú của hắn chính là luyện độc, mấy năm nay chắc là vui đến quên cả trời đất, sớm ném y thuật ra sau đầu, ai biết
còn có thể hồi phục nội lực của người hay không……”

Cẩm Dạ nhún
vai: “Mặc dù không khôi phục được, vậy để hắn cho mấy vị độc dược phòng
thân, tốt hơn nhiều so với tên mật thám A Sở đó.”

Sơ Tình giương miệng, vẫn muốn tiếp tục khuyên bảo.

Đột nhiên lại có khách không mời mà đến.

Diêu Thủ Nghĩa gõ cửa, trầm giọng nói: “Thiếu phu nhân, thiếu gia bảo lão nô tiến đến thông báo một tiếng, nói là dặn ngài đi tiền thính dùng bữa.”

Tim Cẩm Dạ đập trật ba nhịp, nàng cư nhiên tính sai, nàng nghĩ đối phương
cũng giống như mình hận không thể từ đó thiên nhai hai bên không gặp, ai biết được ngày hôm sau đã vô cùng lo lắng tìm tới cửa như vậy.

Người bên ngoài còn đang tiếp tục: “Thiếu phu nhân, thiếu gia còn nói, những
đồ vật của người trong chủ phòng này…… sẽ tìm nha hoàn giúp người chuyển đến Tây Uyển, người đừng nóng giận, xưa nay thiếu gia ngủ không sâu lại dễ dàng bừng tỉnh, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của người.” Một câu cuối
cùng là chính ông thêm vào.

Cẩm Dạ tức giận đến phát run, được
lắm, tên cầm thú này có thể vô sỉ hơn một chút nữa không! Đêm qua còn
vạn phần triền miên, tối nay đã vỗ mông không tiếp nhận người khác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.