Cẩm Dạ Lai Phủ

Chương 39



Ý thức của Cẩm Dạ
luôn trong trạng thái tự do, không có cách nào tự hỏi nhiều, mỗi khi
tỉnh lại trong thoáng chốc luôn bị khuôn mặt người đàn ông trước mắt câu mất hồn phách, Nghiêm Tử Trạm xưa nay trong trẻo nhưng lạnh lùng, có
điều khuôn mặt trước mắt đuôi lông mày nhiễm một chút xuân ý so với
thường ngày kinh diễm hơn nhiều.

Nhất là khi hắn tựa vào cạnh ao
thở phì phò không bố trí tư thái phòng vệ, tóc đen tản ra trong nước, áo bào trắng chảy xuống thắt lưng, ngực bụng lõa lồ đường cong tuyệt đẹp,
trắng nõn như ngọc. Nàng chỉ cần thoáng liếc mắt một cái, trong đầu đã
lập tức ‘oanh’ một tiếng, lửa cháy lan ra đồng cỏ nháy mắt thiêu đốt tất cả lý trí.

Khô nóng cùng khát vọng tấn công tường thành bảo vệ,
nàng liếm liếm môi, yết hầu bắt đầu có dấu hiệu vô cùng khát nước, nhu
cầu cấp bách muốn giải tỏa thân thể gần như đẩy nàng vào tuyệt cảnh.

Đương nhiên, tình trạng của Nghiêm Tử Trạm cũng không tốt hơn là bao.

Bộ phận da thịt chạm nhau giống như lông chim nhẹ phẩy, cảm giác tê dại
từng đợt. Giương mắt chính là dung nhan khác với nàng ngày xưa, rất
ngoài ý muốn, khuôn mặt miễn cưỡng được cho là dung mạo thanh tú ấy lại
có thể mất hồn thực cốt như vậy, mắt hạnh híp lại, môi đỏ mọng khép nửa, trong điềm đạm đáng yêu lộ ra mị hoặc, vốn là hai vẻ mặt mâu thuẫn kết
hợp cùng một chỗ, càng thêm bảo người ta khó nhịn.

Bỗng nhiên hắn khó có thể khống chế động tác của mình, lòng bàn tay chậm rãi xoa tấm
lưng nàng trần trụi, nghe tiếng nàng nhỏ giọng nức nở mềm mại bên tai,
không hiểu sao có loại xúc động muốn hung hăng bắt nạt nàng.

Cố
tình Cẩm Dạ lại không tự giác, chân dài chia làm đôi ngồi bên hông hắn,
ngực trước mềm mại dính sát vào trước người hắn, làn môi ấm nóng làm càn lướt qua mặt mày hắn, sau đó lưu luyến chỗ yết hầu, thậm chí càng lúc
càng đi xuống……

“Chớ bức ta.” Dùng lực hơi hơi đẩy nàng ra, lại
chế trụ cặp tay không an phận kia, Nghiêm Tử Trạm áp lực thở phì phò,
trong lòng nửa là ảo não nửa là kinh ngạc.

Hắn là người ít động
tình, nhưng không phải đến mức thanh tâm quả dục, chẳng qua suốt ngày
vùi đầu cho triều đình, tính kế tất cả những kẻ ngu muội vọng tưởng làm
suy yếu thế lực của hắn. Hơn nữa trời sanh tính khiết phích, cho nên
việc gió trăng giữa nam nữ hắn gần như chưa từng tự thể nghiệm, ngẫu
nhiên có một lần bị tên Cửu Vương gia kéo đi thanh lâu, bất đắc dĩ chưa
đợi đến nửa khắc đã bị hoa khôi dị thường chủ động kia làm mất toàn bộ
khẩu vị.

Đối lập với cục diện xấu hổ hôm nay, hắn thật không hề
cam tâm, dược thủy trong ao có vấn đề, mấy kỹ xảo thấp kém dùng xuân
dược như vậy ở trong mắt hắn vẫn đều dùng để mê hoặc những kẻ tâm trí
không kiên định, nhưng mà –

Sao gặp phải nàng, lúc này liền rối loạn?

Khả năng tự chủ một khi bị nứt ra một khe rãnh, sẽ không thể nào thu lại
được nữa. Thân thể buộc chặt đến cực điểm, mặc dù ý nghĩ rõ ràng đi nữa, thần trí rõ ràng đi nữa, hắn cũng là một người đàn ông, nếu thật có thể làm được đến mức trái tim không hề cảm giác, vậy so với thái giám trong cung có gì khác biệt.

“Nóng……” Cô gái trong lòng còn đang dây
dưa không ngớt, cái yếm dây đai hồng do hành động quá mạnh mà lơi lỏng
buông xuống, cảnh xuân lộ ra một mảng lớn, đập hết vào mặt.

Nghiêm Tử Trạm cắn răng, hơi hơi quay mặt qua chỗ khác, sau một lúc lâu, đã bị thô bạo bắt quay lại đây, hắn nhíu mày, đang muốn nói gì đó, môi đã bị
dùng sức ngăn chặn.

Khuôn mặt gần trong gang tấc, ái muội đến tột đỉnh.

Tất cả đều theo bản năng.

Gắn bó giao triền, hô hấp ướt át dày đặc…… Hắn nhìn nàng ngồi ngay ngắn,
trong con ngươi tràn đầy nóng lòng cùng mờ mịt, hết lần này đến lần khác cúi đầu đòi lấy nụ hôn, công thành đoạt đất không hề có kinh nghiệm,
cũng không có nửa phần kỹ xảo.

Lúc trước Nghiêm Tử Trạm còn có
thể cố chấp chống cự, nhưng về sau, dược tính kia tác dụng càng ngày
càng mạnh, bộ phận cực nóng nào đó thật sự không thể xem nhẹ, cỗ dục
vọng xa lạ có nhu cầu cấp bách cần phải giải tỏa.

“Đáng chết.”
Rốt cục không thể nhẫn nại, hắn đảo khách thành chủ, ôm sát thắt lưng
của nàng, một tay ấn gáy nàng, mở miệng ra, không hề cố kỵ làm sâu sắc
nụ hôn này.

Dược tính của mất hồn thảo cực mạnh, so với xuân dược tầm thường còn mạnh hơn rất nhiều, nếu mới vừa rồi hai người đều trúng
dược, vậy không tránh được chuyện ân ái. Huống chi Nghiêm Tử Trạm và Cẩm Dạ đều là xử nam xử nữ, bỏ qua không nói đến dược tính, lần đầu tiên
luôn đặc biệt mẫn cảm cùng tò mò, kết quả là, cái gọi là hôn ngân, dấu
răng, vết móng tay trở thành những ấn ký thảm thiết, chưa đến nửa khắc
làn da của nhau đã bị để lại những dấu vết đồ sộ.

Cẩm Dạ vào ao
trước, tất nhiên không khống chế được hơn, nàng không biết mình cần cái
gì, việc duy nhất có thể làm là ôm chặt hắn, nhưng chút nước xa ấy hiển
nhiên không cứu được lửa gần, nhanh chóng bị đỏ mặt, khí lực của nàng
dần dần nhỏ đi, cuối cùng mềm nhũn dựa vào bả vai hắn, chỉ xin giúp đỡ
bằng trực giác: “Giúp ta……”

Nghiêm Tử Trạm cấu lòng bàn tay, trên trán dầy đặc mồ hôi rơi như mưa, từ lông mi, có vài giọt rơi vào ánh
mắt, mang đến đau đớn chua xót. Đột nhiên hắn tỉnh táo lại, một phen đẩy nàng ra, cố sức nói: “Dừng ở đây.”

Cẩm Dạ sao có thể nghe lọt
tai, sán đi lên bám lấy hắn hôn môi, bàn tay rảnh việc cũng không nhàn
hạ, chạy chung quanh, vài lần hiểm hiểm lướt qua giữa hai chân hắn, dừng lại ở bên cạnh nơi đòi mạng.

Nghiêm Tử Trạm chật vật, trò chơi
ngươi tiến ta lui chơi xong một trận, hắn vươn đầu ngón tay do dự sau
một hồi cuối cùng khoát lên làn váy ướt sũng của đối phương, hơi dùng
chút lực kéo xuống dưới. Mà nàng cũng không chịu an phận, còn đang quấy
rối, như có như không xoay thắt lưng, muốn làm đàn ông bức điên mới
thôi.

“Nàng tự tìm.” Hắn hít một hơi thật sâu, điều chỉnh vị trí của nàng, giờ này khắc này tâm tình là thất bại cùng tức giận.

“Ưm.” Như ý thức được điều gì, Cẩm Dạ bỗng nhiên mở mắt.

Nghiêm Tử Trạm chống lại ánh mắt của nàng, tiếng nói khàn khàn: “Muốn đổi ý
thì thừa dịp hiện tại.” Kỳ thật ngay cả chính hắn cũng không xác định,
nếu nàng thực sự nói không cần, giờ này khắc này hắn còn có thể thu tay
lại hay không……

“Thật sự.” Khi nàng nói chuyện huyết sắc trên mặt nhanh chóng thối lui, biểu tình hơi tan rã.

“Không còn kịp rồi.” Tên đã trên dây không thể không bắn, Nghiêm Tử Trạm xoay
người đặt nàng trên vách đá, đè bả vai của nàng rồi đi vào. Dò xét bên
trong một chút, cảm giác chặt chẽ chưa bao giờ từng có, thậm chí hắn sắp không khống chế được chính mình, hận không thể lập tức được giải tỏa……

Nhưng nàng cũng thít chặt quá mức, có lẽ bởi vì luyện võ, hoặc là do tư thế
nửa đứng nửa ngồi này, hắn rất khó tiến vào hoàn toàn, chỉ phải nói nhỏ: “Nàng thả lỏng một chút, đừng co chặt như vậy.”

Mặt Cẩm Dạ trắng bệch, ngay sau đó, hôn mê ngay tại trong lòng hắn.

Đáng giận, hôn mê rất không phải lúc chứ?!

Nghiêm Tử Trạm cương ở nơi nào, lần đầu tiên trong cuộc đời có loại xúc động muốn hủy diệt mình……

“Quản, quản sự.” Tiếng gọi sợ hãi khẽ khàng vang lên.

Nghe vậy thiếu niên cọ cọ đi xuống thang gỗ, nhíu mày nói với thân ảng nho
nhỏ kia: “Không muốn cũng phải canh cửa, chạy về đây làm gì?”

Tiểu nha đầu mắc cỡ đỏ mặt, ấp úng không hé răng.

Thiếu niên cổ quái nhìn nàng sau một lúc lâu, một hồi mới bừng tỉnh đại ngộ,
có lẽ là nhìn thấy chuyện gì không nên thấy. Nha đầu kia còn chưa đầy
mười một tuổi, xưa nay lại hướng nội, hắn thân là quản sự vốn nên dịu
dàng an ủi vài câu, có điều dáng vẻ nàng giờ phút này thực làm cho người khác muốn đùa, vì thế hắn dùng tác phong thường ngày hé miệng, thấp
giọng nói: “Ngươi rời khỏi cương vị công tác, tháng này lương bổng sẽ
trừ đi một nửa.”

Tiểu nha đầu lập tức mộng, khi phản ứng lại nước mắt không tự chủ chảy xuống: “Nô tỳ biết sai, nô tỳ biết sai.” Hình
phạt này thật là đáng sợ, nàng nhớ tới cha mẹ cùng đệ đệ ở quê nghèo nơi tha hương, không khỏi gập đầu gối, mắt thấy cũng sắp quỳ xuống.

“Ai ai, ta đùa thôi mà, sao lại khóc nhè chứ.” Thiếu niên bất đắc dĩ, vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng.

Tiểu nha đầu còn đang thút tha thút thít đáp: “Là lỗi của nô tỳ, mong quản sự đại nhân trách phạt.”

Thiếu niên thay bằng vẻ mặt cợt nhả: “Vậy phạt ngươi tiếp tục đến chỗ đó canh giữ đi, chưa đến buổi sáng ngày mai thì chưa được trở về.”

Mặt
tiểu nha đầu đỏ lên:“Nô tỳ, nô tỳ không nghĩ…… Nghiêm đại nhân, Nghiêm
phu nhân, bọn họ, bọn họ đang làm.” Nàng nói hàm hồ, ánh mắt nhìn mặt
đất chằm chằm.

Thiếu niên không nhịn được cười ra tiếng, vỗ bả
vai của nàng: “Được rồi được rồi, vậy một lúc lâu sau ngươi qua đó đi,
nói vậy cũng sắp xong rồi.”

“Muốn một canh giờ, lâu như vậy?” Nàng chớp mắt, nói xong lại thấy nói lỡ, nhanh chóng che miệng lại.

Thiếu niên nhếch mày: “Ta chỉ cho ngươi thả một nửa liều lượng, tất nhiên sẽ
không lâu lắm, dược thì ba phần độc, mất hồn thảo này nhiều công dụng
cũng không tốt, nếu là người tập võ bất hạnh dính phải còn dễ dàng bị
nghịch chân khí.”

Tiểu nha đầu nhỏ giọng nói: “Nghịch chân khí sẽ thế nào?”

“Nhẹ thì mất đi tri giác, nặng thì hoàn toàn biến mất võ công.” Thiếu niên
đi tới một bên, lạch cạch gõ bàn tính: “Được rồi, ngươi ngoan ngoãn ngồi chỗ này đi, lát nữa qua đó, ta kết toán sổ sách đã.”

“Vâng.” Nàng ngoan ngoãn lên tiếng, nửa khắc sau lại vò tay áo đứng ngồi không yên.

Thiếu niên chú ý tới điểm ấy, bất đắc dĩ nói: “Lại sao vậy?”

“Bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.” Nàng gãi loạn mái tóc, giống như lầm bầm
lầu bầu: “Vốn nô tỳ vẫn canh giữ ở bên ngoài, sau lại không có can đảm
tiếp tục nghe nữa mới bỏ chạy, lúc gần đi vụng trộm nhìn thoáng qua,
Nghiêm phu nhân nàng…… hình như ngất xỉu.”

“Cái gì?!” Thiếu niên đột nhiên đứng lên, kinh hoảng nói: “Lời này là thật?”

Tiểu nha đầu nói rõ ràng từng chữ: “Chính là tình hình thực tế.”

“Chúng ta nhanh trốn đi.” Hắn nhanh chóng kéo tay nàng, trong lòng nghĩ mà sợ, nguyên tưởng rằng thê tử của Nghiêm tướng dịu dịu dàng dàng, chưa từng
nghĩ tới lại biết võ. Giờ thì chết chắc rồi, ai ai, kỳ thật hắn không
chỉ bỏ mất hồn thảo, còn bỏ cả mãn nguyệt tán……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.