Cửa cọt kẹt một tiếng mở ra. Mặc Phi đi vào, nhìn Loan Nguyệt thảm hại té
xuống dưới đất đang trố mắt ngẩn người, trong lòng có chút không nói ra
đau buồn, hắn yên lặng cầm chén thuốc trong tay đặt trên bàn, sau đó đưa tay nâng nàng dậy, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Nguyệt nhi, làm sao
vậy?”
Hai tay của hắn ôm lấy eo của nàng, ôm nàng trở lại trên giường, nhưng cũng không buông thân thể nàng ra, mà ôm nửa người nàng dựa vào trước ngực
mình, đôi môi nhẹ nhàng cọ xát bên tai nàng, tư thế cực kỳ thân mật.
Nhất thời mặt của Thiên Thiên so với ăn phải ruồi bọ còn khó coi hơn, muốn
đẩy hắn ra, nhưng sợ làm hắn nghi ngờ, không đẩy hắn ra, cả người nàng
lại luống cuống, như mắc nghẹn ở cổ họng, không biết làm sao.
“Nguyệt nhi, chờ nàng khỏe hơn, ta liền dẫn nàng trở về Miêu Cương, trở lại
trong tộc, cùng nàng trải qua cuộc sống không tranh quyền thế. . . . . . Nàng thấy có được không?” Mặc Phi hà hơi ấm áp, tất cả đều chui vào
trong tai Thiên Thiên, vừa tê dại vừa nhột.
Mặt của Thiên Thiên càng trắng hơn, trong lòng hoảng sợ, nàng ho nhẹ khàn
giọng nói, run rẩy phản bác: “Không, không được. . . . . . Ta muốn ở
lại! Ta không thể đi!” —— nếu như quả thật đi Miêu Cương gì đó, vậy
chẳng phải là đời này nàng vĩnh viễn rời xa quê hương không bao giờ được gặp cha mẹ họ hàng và. . . . . . Ninh Ngọc nữa sao. . . . . .
Tóm lại, nàng không thể đi được!
Trong nháy mắt chân mày Mặc Phi cau chặt, cúi đầu nhìn nàng, hỏi “Nguyệt nhi
vì sao không muốn đi cùng ta? Nàng không phải nói cuộc đời này, cuộc
sống mà nàng mong muốn nhất chính là cùng ta trở về Miêu Cương, ta và
nàng nam cày ruộng nữ dệt lụa, sống cả đời trong một ngôi làng nhỏ sao?”
Thiên Thiên im lặng một hồi, đảo mắt, ngay lập tức nói: “. . . . . Bởi vì. . . . . . Bởi vì! Bởi vì trong làng nhỏ có rất nhiều muỗi, ngươi xem ta da
mịn thịt mềm, sống cả đời trong làng còn không phải sẽ bị muỗi đốt thành tổ ong vò vẽ. . . . . .” Dứt lời, cười cười, mà cười hết sức miễn
cưỡng.
Giọng nói của Mặc Phi bắt đầu lạnh xuống: “Nguyệt nhi, có tính toán gì, nói ra nghe xem.”
Trong nháy mắt ánh mắt Thiên Thiên sáng lên, nàng chống tay lên, mắt sáng ngời nhìn hắn: “Ta muốn trở về Ninh phủ!”
“Pằng!” Một âm thanh truyền đến.
“Tiếng gì vậy. . . . . .” Thiên Thiên nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy cái
ghế trong phòng một giây trước còn tốt lành, trong nháy mắt biến thành
vô số mảnh vụn, khí thế kia quá độc đoán, trực tiếp làm cho Thiên Thiên
câm miệng.
Mặc Phi thu hồi công lực đánh ra, nhìn Thiên Thiên âm trầm dằng dặc nói: “Chẳng lẽ, nàng thật sự yêu Ninh Ngọc.”
Thiên Thiên co rụt cổ lại, nịnh nọt nói với hắn: “Đừng động, có chuyện gì từ
từ nói, động tay động chân sẽ tổn hại sức khoẻ, làm sao ta có thể yêu
Ninh Ngọc, dung mạo hắn đáng ghét cử chỉ lại lẳng lơ, suốt ngày không
biết ở đâu đùa bỡn người khác, ta bị điên cũng không thích hắn!” Thiên
Thiên vội vàng phủi sạch quan hệ giữa mình và Ninh Ngọc, chỉ sợ hắn sinh nghi.
Nào biết rằng mặt của Mặc Phi càng âm trầm: “Nguyệt nhi, hình như nàng . . . . . thay đổi rất nhiều.”
Thiên Thiên cố nén hàm răng của mình không run lên, cố gắng duy trì bề ngoài
trấn định tự nhiên, tiếp tục nói: “Ôi! Thật ra thì, Nguyệt nhi ta nghĩ
tấn công vào Ninh phủ lần nữa, giúp ngươi đoạt được võ công tuyệt thế
trong truyền thuyết ——Tứ Ẩn! Ta ẩn núp bên cạnh Ninh Ngọc ròng rã hai
năm, thật vất vả mới xuất hiện chút tin tức về Tứ Ẩn, sao ta lại có thể
dễ dàng nói buông tha! Mặc Phi, vì để cho ngươi có thể tu luyện thành đệ nhất cao thủ, ta, cái gì cũng có thể làm vì ngươi! Vì ngươi gánh vác!
Đứng sau lưng ngươi, yên lặng ủng hộ ngươi, bảo vệ ngươi, nhìn ngươi. . . . . .” Thiên Thiên chăm chú nhìn Mặc Phi, tình cảm chân thành.
“Nguyệt nhi, nàng quả thật thay đổi rất nhiều. Xem ra hai năm nay, nàng ở bên
người Ninh Ngọc, quả thật chịu khổ không ít.” Dường như Mặc Phi vô cùng
đau đớn, hắn lại ôm Thiên Thiên thật chặt vào trong ngực mình, “Được, ta thả nàng rời đi, để cho nàng trở lại bên người Ninh Ngọc, ta ở nơi này, đợi nàng trở về.” Giống như thực hiện một quyết định rất khó khăn, Mặc
Phi trịnh trọng nói.
Ở trong lòng Thiên Thiên vì Nguyệt nhi tiếc hận một tiếng, nàng thật sự
không hiểu tại sao, tại sao Mặc Phi lại là một nam tử không biết lo lắng như thế. Rõ ràng Loan Nguyệt đã bị thương nặng như vậy, nhưng vì Tứ Ẩn, vậy mà hắn vẫn chịu cho Loan Nguyệt trở lại bên cạnh Ninh Ngọc lần nữa. Chẳng lẽ tình yêu của hắn đối Nguyệt nhi còn kém rất xa Tứ Ẩn sao?
Hôm nay bởi vì trời đất xui khiến linh hồn Thẩm Thiên Thiên nàng nhập vào
cơ thể Nguyệt nhi, không biết nếu là bản thân Nguyệt nhi, có thể hay
không thật sự có cơ hội hưởng thụ phần hạnh phúc này, có thể cùng với
hắn trở về trong tộc trải qua cuộc sống bình thường?
Thiên Thiên nhìn Mặc Phi trong mắt tắt đi ánh sáng, đột nhiên cảm thấy vô
cùng chán ghét khuôn mặt Mặc Phi. —— rõ ràng ngoại hình hắn giống với
Ninh Ngọc, tại sao nhìn hắn không bằng một phần mười Ninh Ngọc . . . . . . A, đây thật là một vấn đề phức tạp.
“Nguyệt nhi nàng có tìm được lý do nào trở lại bên cạnh Ninh Ngọc chưa? Hiện
giờ Ninh Ngọc đã hạ Thông Sát Lệnh, nếu người Hoa Mãn Lâu gặp được nàng, giết chết không tha.” Mặc Phi chậm rãi nói.
Trên mặt Thiên Thiên tối sầm: “. . . . . .” Lúc này Mặc Phi trong mắt nàng,
đã trực tiếp từ chán ghét thăng hoa đến xấu xí không chịu nổi, quả thật
so với con chó mặt nhăn nàng nuôi thuở nhỏ còn xấu xí hơn!
Mặc Phi đưa tay chậm rãi vuốt ve tóc Thiên Thiên, rồi nói: “Nguyệt nhi nàng hãy yên tâm, đợi đến khi nàng đoạt được Tứ Ẩn, ta liền dẫn nàng rời đi, cao bay xa chạy, trải qua cuộc sống thần tiên quyến lữ.”
“Được, ngươi chờ ta, đợi ta chữa lành vết thương, ta lập tức trở lại Ninh phủ
một lần nữa.” trên mặt Thiên Thiên khéo cười tươi đẹp làm sao, nhưng
trong lòng vì giọng nói chính mình mà nôn khan không biết bao nhiêu lần.
Mặc Phi nhìn nàng nở nụ cười, ánh mắt thắm thiết, cúi đầu hôn nàng, Thiên
Thiên vội vàng né đầu đi, hét lớn: “Ôi, chân của ta, Ahhh, chân của ta
đau quá. . . . . . Mặc Phi, ngươi nhanh đi gọi đại phu tới giúp ta xem!”
Rốt cuộc Mặc Phi rút về đầu, duỗi tay cầm chân Thiên Thiên, từ từ đem chân
nàng cất kĩ, nói: “Ta đi tìm đại phu, nàng đừng lộn xộn.”
Thiên Thiên hung hăng gật đầu một cái, nhìn hắn biến mất ở cửa, nàng đứng lên xả giận. Nàng thò tay vào trong cái yếm của mình, nàng cảm giác trên
cái yếm có khối gì đó nổi lên, làm nàng rất khó chịu, nàng sờ vào bên
trong cái yếm, thế nhưng đụng phải một cái túi nho nhỏ, Thiên Thiên có
chút kinh ngạc, tay nàng dùng sức sờ sờ, lại. . . . . . Rõ ràng cảm thấy hình như trong túi kia có đồ vật gì đó đang ngọ nguậy. . . . . . Tay
của nàng tê rần, cả người giống như bị điện giật nổi da gà, trong cái
yếm của Loan Nguyệt đến tột cùng cất giấu thứ gì, kỳ lạ như thế? !
Tay Thiên Thiên run rẩy gở cái yếm xuống, tiện tay ném dưới gầm giường.
Buổi chiều lúc đại phu đến xem, tỉ mỉ dặn dò mấy câu, lại kê thêm mấy vị
thuốc, ngay sau đó rời đi. Cuối cùng Mặc Phi cũng đúng mực, chăm chú
dùng cơm ánh mắt không nhìn Thiên Thiên, đại khái là muốn Thiên Thiên
mau dưỡng thương cho tốt, giúp hắn đoạt Tứ Ẩn.
Thật may là Mặc Phi xem như tỉ mỉ, lúc hốt thuốc trở lại còn giúp nàng mua
vài bộ quần áo và đồ dùng hằng ngày, Thiên Thiên âm thầm thở phào nhẹ
nhõm, thật may là có cái yếm, thật may là có cái yếm. . . . . .
Thời gian trôi qua đại khái hơn 1 tuần, rốt cuộc Thiên Thiên có thể từ từ đi bộ xuống đất sau khi kìm nén ở trên giường một thời gian dài, Thiên
Thiên hưng phấn bừng bừng ngồi trên hành lang, nhìn đám người đi qua đi
lại, đột nhiên trong lòng vô cùng mong đợi đến ngày trở về Ninh phủ.
Bên ngoài ánh mặt trời rất đẹp, thật sự nàng không muốn kéo dài thời gian
them nữa, suy nghĩ một chút cũng thế, sớm một ngày hay muộn một ngày
thật sự là không có gì khác nhau, dù sao đều phải chịu chết, ôi không,
dù sao đều nhất định chịu chút đau khổ , thà chịu sớm chút, nàng cũng
không tin, nàng không gặp được Ninh Ngọc. Vả lại lúc này không biết Mặc
Phi đi ra ngoài làm gì, bây giờ rời đi ngược lại vừa lúc có thể bỏ qua
phần tạm biệt dối trá với hắn.
Chủ ý đã định, nàng thong thả lên phòng, đến giữa bàn, trực tiếp cầm bút
lên soàn soạt trên giấy lưu lại bốn chữ ——”Tìm tịch, chớ ngẫm” (tìm bí
kíp, không cần mong nhớ), lấy chút bạc vụn trong hành lý của Mặc Phi,
vừa định ra cửa, liền dừng lại, suy nghĩ một chút, khom lưng, đem cái
yếm làm cho người ta rợn cả tóc gáy vào bọc giấy, nhét vào bao quần áo
mang theo bên người.
Đường từ Túy Hương lâu đến Ninh phủ cũng không xa, may mà Thiên Thiên đi ba
bước dừng một bước, không bao lâu, đã thấy Ninh phủ cách đó không xa.
Vẫn là ngôi nhà quen thuộc, đáng tiếc cảnh còn người mất, —— hơn nữa còn là triệt để!
Thiên Thiên hiên ngang lẫm liệt ngẩng đầu ưỡn ngực đến gần Ninh phủ, đáng
tiếc, còn chưa đến gần, một đạo chưởng phong mang theo sát khí đã xông
tới mặt!
Không đợi Thiên Thiên thấy rõ đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nàng chỉ cảm
giác cơ thể theo bản năng tránh ra, từ trên ngã tư đường, bay đến trên
một cái cây to! Thiên Thiên trợn tròn mắt, lúc này nắm chặt thân cây,
hai mắt nhìn cô gái hiếu chiếu, thích đánh nhau, thích gây gỗ, thét to,
lên tiếng thét to: “Đừng! Đừng giết ta!”
Mà cô gái hiếu chiếu, thích đánh nhau, thích gây gỗ, thét to này, chính là một trong 18 người tiểu thiếp của Ninh Ngọc, hôm nay phải gọi là thập
thất la sát.
“Loan Nguyệt, công tử đã tốt bụng tha cho ngươi một mạng, ngươi còn trở về
chịu chết?” Ánh mắt xinh đẹp của nàng như con rắn từ từ khè lưỡi, như
chứa độc trí mạng, “Đã như vậy, ta liền không khách khí. Công tử từng
coi trọng ngươi như vậy, ban danh hiệu Mị Sát cho ngươi, hôm nay ta muốn lĩnh giáo xem, xem thử đến tột cùng ngươi có đủ tư cách hay không!”
——! Thế nhưng gặp phải một người ghen tỵ với Loan Nguyệt!
Vẻ mặt Thiên Thiên đau khổ, này cũng thật quá xui xẻo, đoán chừng thù mới
hận cũ chung vào một chỗ, hôm nay không cắt mình thành tám khúc chắc là
sẽ không bỏ qua!
“Đợi đã!” Một tay Thiên Thiên ôm chặt lấy thân cây, một bên phất tay với
nàng tỏ vẻ tạm ngừng, “Trước khi ngươi động thủ, ta có một yêu cầu quá
đáng!” Giọng Thiên Thiên mang theo vài phần to gan”Khi người sắp chết,
thì nói năng cũng dũng cảm”.
“Hứ!” Nàng ta cười nhạt một tiếng, “Loan Nguyệt, từ lúc nào ngươi học được cách cầu người khác rồi hả?”
ÔI. . . . . .”Chẳng lẽ ta chưa bao giờ cầu xin người khác? A, nếu như ngươi thích, mỗi ngày ta đều cầu cho ngươi xem, ——Thiên Thiên nói trong lòng
nếu như vậy ngươi sẽ không giết ta.” Thiên Thiên cười khúc khích.
Ánh mắt nàng ta nhìn nàng mang theo vài phần nghi ngờ, nhưng không nói gì mà hỏi “Yêu cầu gì?”
Thiên Thiên gật đầu cảm tạ nàng một cái, cất cao giọng nói: “Chỉ cần, có thể
để cho ta trước khi chết, gặp lại Ninh Ngọc. . . . . . Khụ, gặp lại công tử một lần!”
Ánh mắt nàng ta nhìn nàng khinh bỉ: “Công tử sẽ không gặp lại ngươi…ngươi hãy bỏ cái ý nghĩ đó đi.”
“Tại sao hắn không muốn gặp lại ta?” Thiên Thiên hỏi ngược lại.
“Tại sao?! Ha, chẳng lẽ ngươi còn hy vọng xa vời công tử sẽ yêu ngươi coi
trọng ngươi? Đừng dại dột, đừng nói là yêu, ngay cả nhìn ngươi một cái,
hắn cũng khinh thường!”
Giọng nói lạnh lùng châm chọc từng câu từng chữ truyền vào trong lòng Thiên
Thiên, khiến trong lòng Thiên Thiên cứng lại, nàng lắc đầu, phản bác:
“Nhưng. . . . . . Nhưng rõ ràng hắn nói hắn yêu thích ta . . . . . .”
“Ngươi nói cái gì?” Trên mái nhà cách đó không xa, một giọng nói quen thuộc, theo gió truyền đến.