Editor: ChiMy
Đêm đã rất khuya, bên trong thành đã sớm yên lặng, trên đường lớn ánh trăng sặc sỡ, lộ ra vẻ hoang vắng. Ninh Ngọc tăng công lực lên mức cao nhất,
vội vã chạy về Ninh phủ, vội vã bỏ lại một câu với thị vệ trực đêm
“Triệu tập mọi người đến Thiên Điện chờ ta” liền chạy thẳng tới Thiên
Điện.
Không tới thời gian nửa chung trà, cả đám người liền cùng nhau xuất hiện
trong Thiên Điện, mười bảy người tiểu thiếp của Ninh Ngọc, không, nên
xưng là thuộc hạ, chính xác hơn, tuy vẫn mặc y phục xinh đẹp thêu hoa
lay động lòng người nhưng trên mặt mỗi người lại hoàn toàn không có tư
thái quyến rũ thường ngày, ánh mắt mỗi một người đều lạnh lùng nghiêm
túc, khẽ cúi đầu không nói một lời. Ngoài 17 người tiểu thiếp, còn có ám vệ, lúc này đều cúi đầu đứng ở sau lưng chủ tử, yên lặng chờ lệnh.
Ninh Ngọc đứng ở ngay giữa, tức giận trên mặt biến mất không thấy, nhưng
giọng nói vẫn lạnh thấu xương như cũ, hắn từ từ quét mắt nhìn mọi người
phía dưới, nói: “Hữu sứ Hoa Mãn Lâu ‘Mị Sát’ Loan Nguyệt, phản bội ta,
mang theo Thiên Thiên nhảy xuống núi, hôm nay ta liền thu hồi danh hiệu ‘ Mị Sát ’ của nàng, trục xuất ra khỏi Hoa Mãn Lâu, nếu như gặp lại. . . . . . Giết.”
Giọng nói lạnh lẽo của Ninh Ngọc chậm rãi truyền vào trong tai của mỗi người, cả Thiên Điện đều quanh quẩn giọng của hắn, thẳng tắp chạm vào nội tâm
mọi người.
“Hiện tại, tất cả đều đi tìm Thiên Thiên cho ta, sống phải thấy người, chết
phải thấy xác.” Hắn quay lưng đi, khẽ nghiêng đầu, lộ ra đuôi lông mày,
gương mặt mang theo sát khí.
“Dạ!” Mọi người đồng loạt trả lời, cùng nhau ra cửa, phi thân về phía bóng đêm.
Ninh Ngọc cũng phi thân rời đi, đứng chắp tay trên vách đá, toàn bộ thế giới chỉ còn lại tiếng gió.
=*=*=*=*=*=*=*=
Đau, vẫn là loại đau quen thuộc này, tê tâm liệt phế, giống như đục khoét
vào trong xương thịt con người, trải qua cực hình, từng lỗ chân lông
trên người đang không ngừng kêu gào rên rỉ, cố gắng tìm một lối thoát để phóng thích sự khó chịu và đau khổ trong thân thể. Đáng tiếc, Thiên
Thiên cho dù thế nào cũng không thể mở miệng, không nói nên lời.
Nhưng, trong lúc mơ hồ, bên tai nàng tựa hồ nghe được tiếng hai cô gái nói chuyện với nhau ——
“Tìm thấy rồi ở đây!”
“Nhanh lên, đi bẩm báo công tử, đã tìm được phu nhân, chấn thương tương đối
nặng, lục phủ ngũ tạng đều tổn hại, trật chân, một cánh tay bị gãy, phần còn lại nguyên vẹn.”
“À, đợi chút, đó. . . . . . Đó không phải là Loan Nguyệt sao?”
“Ôi . . . . . Thật sự là Loan Nguyệt, công tử nói qua, nàng đã bị trục xuất khỏi Hoa Mãn Lâu, nếu thấy nàng, liền giết! Như vậy, muội ở lại chờ, ta đi giết nàng!”
“Không kịp rồi, công tử vẫn đang ở đỉnh núi chờ chúng ta, chúng ta mang phu
nhân về báo cáo trước đi, huống chi. . . . . . Huống chi. . . . . .”
hình như cô gái nói chuyện vô cùng do dự.
“Tú Cảnh, ta biết Loan Nguyệt từng có ơn với muội, nhưng đây là lệnh của
công tử, chúng ta không thể cãi lời!” Hiển nhiên một nữ tử khác cũng rất rối rắm.
“Hảo tỷ tỷ, xem như muội van tỷ, lần này thôi, lần sau, lần sau, muội nhất
định sẽ không bỏ qua cho nàng, lần này xem như trả món nợ ân tình cho
nàng.” Tú Cảnh cầu xin.
“Haiz! Quên đi! Xem như ta không nhìn thấy bất cứ điều gì!” Giọng nói cô gái kia có chút tức giận và bất lực.
—— nói như vậy, bọn họ dẫn mình về? Thiên Thiên nằm trên mặt đất, bên tai
nghe động tĩnh, cuối cùng yên tâm, đợi người tới khiêng mình lên, sau đó mình có thể nằm ở trên giường lớn thoải mái, trải qua cuộc sống ung
dung tự tại.
Nàng nghĩ như vậy, trong lòng không còn lo lắng, dứt khoát ngủ tới say sưa.
Nàng có cảm giác, nàng ngủ rất say, bởi vì nàng nằm mơ thấy mình biến thành
một con hồ ly, một con hồ ly lông xù, cười lên giống như hồ ly xấu xa
muốn ăn thịt người, không chỉ thế, nàng còn là một con hồ ly cái lẳng lơ quyến rũ! Cái giấc mơ này có chút kỳ lạ, nhưng nàng vẫn không thể nào
tỉnh lại, mặc dù ý thức tỉnh táo, nhưng hoàn toàn không điều khiển được
thân thể.
Mãi cho đến thật lâu sau, nàng cảm thấy từng giọt mưa lớn như hạt đậu đánh
vào trên người mình, từng trận gió lạnh thổi đến, làm cho cả người nàng
run lên cầm cập, rất nhanh, giọt mưa càng rơi xuống càng nhanh, nặng nề
đánh vào trên người nàng, cùng với gió càng ngày càng mạnh, cả người
Thẩm Thiên Thiên như đang ở trong hầm băng.
—— không phải đã được đưa về Ninh phủ sao? Tại sao lại bị dầm mưa?
Thẩm Thiên Thiên thật vất vả khôi phục lý trí, lý trí trong thân thể nàng
kịch liệt giãy dụa, —— không được! Nhất định phải tỉnh lại! Không tỉnh
lại thật sự sẽ chết!
—— tỉnh lại! Tỉnh lại!
Rốt cuộc, ‘ bá ’ một cái, Thẩm Thiên Thiên rốt cuộc mở mắt ra, cuối cùng
nàng thấy rõ hoàn cảnh của chính mình, một đồng cỏ khô héo, xung quanh
toàn là sỏi đá, lọt vào mắt một mảnh xanh um tùm ở nơi xa, —— vậy mà
nàng cũng lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu lâu như vậy? Nói thẳng ra, chính là phơi thây nơi hoang dã!
Đáng buồn thảm là, lúc này ông trời còn vô cùng trêu người cho mưa xuống xối xả như trút nước, để tô đậm thêm tâm tình thảm thương của Thiên Thiên.
Thiên Thiên lau nước mắt chua xót, bờ vai run run tính toán đi đến dưới đại
thụ gần đó tránh mưa, nhưng rất nhanh nàng phát hiện, thật sự không có
thảm hại hơn, chỉ có thảm hại nhất, nàng chuyển động chân mình, một trận đau đớn khiến cả người nàng co rút. —— chân phải bị gãy!
Lần này, Thiên Thiên không còn hơi sức để khóc, nàng bò lổm ngổm, một tấc
một tấc bò đến đại thụ, mỗi cử động, từng trận đau đớn đột kích đùi phải của nàng, mưa to vẫn không ngừng vang bên tai nàng, tựa hồ đang hát một khúc tiễn biệt, thẳng đến trong lòng Thiên Thiên, vết thương trong lòng nàng chồng chất, loang lổ khắp cả người.
Nhưng, đột nhiên, mưa trên đầu nàng, ngừng lại!
Trong nháy mắt Thiên Thiên mở to mắt, liếc nhìn bên cạnh mưa vẫn đang rơi,
tại sao chỗ của mình lại ngừng? Nàng mừng rỡ ngẩng đầu lên, sau đó, đập
vào mắt chính là cái ô màu đỏ thẩm, phía trên có thêu một đóa thủy tiên
diêm dúa lẳng lơ, mặc sức nở rộ trong mưa.
Bên chân của nàng từ từ xuất hiện một đôi chân, hướng về phía trước, là một bộ trường bào đỏ tươi, dưới mưa, như độc lập với thế giới.
Đột nhiên Thiên Thiên không có can đảm hướng về phía trước, mùi thơm quen
thuộc đã theo người tới đến gần chui vào chóp mũi của nàng, giờ phút này nàng vô cùng nhỏ bé thảm hại, đủ để cho bất kỳ người đàn ông nào trên
thế gian này ghét bỏ, còn hắn vẫn xuất chúng như vậy, bùn lầy bốn phía
căn bản đối với hắn không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Nhưng mà, không phải hắn nói yêu nàng sao? Tại sao hiện tại lại dùng bộ dáng cao ngạo, nhìn mình như thằng hề mà chê cười?
Chẳng lẽ, sự tồn tại của nàng, chỉ là vì mua vui cho hắn sao. . . . . .
Trong lòng Thiên Thiên một lần lại một lần mình động viên mình, Thẩm Thiên
Thiên! Tuyệt đối không thể khóc, tuyệt đối không thể khóc, tuyệt đối
không thể khóc a khốn kiếp. . . . . .
“Nguyệt nhi, ngươi ở bên cạnh ta hai năm, mặc dù ta phòng bị ngươi, cũng không
hận ngươi.” Giọng nói Ninh Ngọc vẫn lạnh nhạt như cũ, “Hôm nay ngươi
không còn là người của Hoa Mãn Lâu, phản bội ta, sẽ bị người trong Lâu
đuổi giết. Đây là nguyên tắc. Cho nên, ta đưa ngươi trở về bên cạnh Mặc
Phi, ngươi theo hắn rời đi, không cần xuất hiện nữa.”
Thiên Thiên nằm trên mặt đất, giống như giáng một gậy vào đầu, —— cái gì
Nguyệt nhi? Nàng là Thiên Thiên, dù gì cũng gọi là “Thiên nhi”, tại sao
thành ‘ Nguyệt nhi ’? !
“. . . . . . A? Nguyệt nhi? Không đúng! Cái gì Nguyệt nhi, Ninh Ngọc, ngươi đang nói cái quái gì. . . . .” . . . . . .. . . . .
Đáng tiếc, chưa nói xong toàn bộ, Ninh Ngọc đã khom lưng, điểm huyệt cả
người nàng, tiếp tục nói: “Trên người bị thương, đừng nói chuyện.”
“. . . . . .” Không! Đây không phải là thật!! Đây không phải là thật! ! ! ! —— linh hồn Thiên Thiên đang gầm thét. . . . . . Điên rồi. . . . . .
Điên rồi. . . . . .
Đáng tiếc, sự thật chứng minh, đây là sự thật.
Khi Ninh Ngọc vận công ôm sát nàng bay vào trong thành, sắc trời đã tối,
mưa cũng sắp ngừng. Hắn dừng khinh công, thu ô lại, rồi bế nàng lên, từ
từ đi đến Túy Hương lâu.
Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên Thiên Thiên tiếp xúc với Ninh Ngọc
gần như vậy, thân thể của nàng dính vào trên ngực hắn, lắng nghe nhịp
tim trầm ổn của hắn, quanh quẩn chóp mũi đều là hơi thở trên người hắn,
dù bùn nước trên người mình làm dơ thân thể hắn, vẫn không ảnh hưởng gì
tới hắn. Đáng tiếc, hôm nay thân phận của mình là”Nguyệt nhi” . . . . . .
Lúc này cửa lớn Túy Hương lâu đóng chặt, ban ngày đắt khách như thế nào vào lúc này không chút nào nhìn ra.
Ninh Ngọc ôm Thiên Thiên bay tới lầu hai, dừng ở trước cửa sổ một gian
phòng, giữa ngón trỏ và ngón giữa xuất hiện ngân châm bằng bạc trắng,
dưới ánh trăng phản chiếu một loạt ánh sáng lạnh, đưa tay bắn vào bên
trong cửa sổ, lập tức, bên trong nhà vang lên âm thanh xoay người, cửa
sổ trước mặt Ninh Ngọc mở ra, lộ ra khuôn mặt có thể giết người của Mặc
Phi, đáng tiếc, phần sát khí này khi tiếp xúc “Nguyệt nhi” đang thoi
thóp trong ngực Ninh Ngọc thì biến mất trong nháy mắt không còn tăm hơi.
“Ninh Ngọc! Ngươi!” Mặc Phi nhìn chằm chằm Nguyệt nhi, theo bản năng nắm chặt quyền, “Thương thế của Nguyệt nhi?” —— trong giọng nói, hận ý hoàn toàn hiện ra.
Dứt lời phóng châm, chính là ngân châm lúc trước Ninh Ngọc ném cho hắn, lúc này lại thẳng tắp hướng đến Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc lắc mình sang một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Loan Nguyệt nhảy xuống núi.”
“Ngươi nói cái gì?” Mặc Phi rõ ràng sửng sốt.
Giọng nói Ninh Ngọc vẫn lạnh lùng như cũ: “Ngươi thật sự nghĩ rằng ta không
phát hiện chỗ khả nghi của Loan Nguyệt sao. Mặc Phi, ngươi không khỏi
quá coi thường Hoa Mãn Lâu ta. Loan Nguyệt cưỡng ép Thiên Thiên nhảy
núi, hôm nay Thiên Thiên nằm ở trên giường đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, ta không cùng nàng so đo đã là khoan dung lớn nhất, hôm nay ta đem nàng
trả lại cho ngươi, ngươi dẫn nàng rời đi, nếu không, lần sau gặp mặt,
giết không tha ——”
Dứt lời, Ninh Ngọc đem cô gái trong ngực quăng về phía hắn, lắc mình một
cái, biến mất trong đêm, tốc độ nhanh đến không thấy rõ động tác.
Mặc Phi một phen nhận lấy Loan Nguyệt bị điểm huyệt, ánh mắt thâm thúy,
ngày thường là một cô gái trăm ngàn quyến rũ, lúc này lại vết thương
chồng chất, nhắm chặt mắt, không còn sức sống.
Hắn mắng một tiếng, đặt Loan Nguyệt lên giường, ra cửa tìm đại phu.
********
Thiên Thiên tỉnh lại, đã là ba ngày sau.
Nàng trố mắt ngồi trên giường, hồi lâu, mới run cái chân bị quấn thạch cao
chặt kín, kéo từng chút từng chút, chậm rãi dời đến cái bàn trước
giường.
Trên bàn, đặt một tấm gương đồng.
Toàn bộ thế giới chỉ còn tiếng tim nàng đập, nàng đè ngực mở miệng hô hấp, hồi lâu, mới dám mở mắt ra nhìn ——
Đập vào mắt là khuôn mặt cô gái, nàng quen thuộc cỡ nào. . . . . . Khuôn
mặt con nít nhỏ nhắn, mặc dù khóe mắt mang theo vẻ mệt mỏi và suy yếu,
vẫn khó nén phong tình như trước, sóng mắt lưu chuyển toả ra quyến rũ,
thế gian này lại có bao nhiêu cô gái có thể so với nàng . . . . .
Thân thể Loan Nguyệt, linh hồn Thẩm Thiên Thiên, —— thế gian này, còn có chuyện vô lý hơn thế này sao?
Thẩm Thiên Thiên như đặt mình trong mây, lòng bàn chân hư phù, thân thể nặng nề ngã trên sàn nhà, nàng nhắm mắt lại, không bao giờ muốn tỉnh lại
nữa.
Cùng lúc đó, ba ngày sau, khắp Kinh Thành truyền rằng thiên kim Thẩm gia đột nhiên bị điên, cả ngày lẫn đêm câu nói nhiều nhất mà nàng nói là
——”Chuyện này không thể nào, chuyện này không thể nào ——”