Cả căn-teen xôn xao chuyện Hà My và chàng Hotboy mới vào trường. Thấy hai người ôm nhau mà nó sôi gan lên, chính nó cũng chẳng hiểu chuyện gì đang sảy ra với chính mình nữa là.
Nó lê chân vào lớp tánh xa cái lũ ồn ào dưới căn -teen. Nặng bước chân vào lớp học 11C1, nó chợt khựng bước chân của mình lại khi nghe tiếng lãnh lót của một cô gái, ghé mắt nhìn sang ô cửa kính trong suốt ngoài cửa ra vào của lớp, nó trợn mắt ra nhìn: Ả Hà My đang ngồi trên mình hắn, tay ả vuốt mặt hắn rồi cằm hắn, hắn vẫn không nói gì mặc kệ ánh mắt hắn đang nhìn vu vơ rồi chợt dừng lại ngay khuôn mặt thiên thần của nó, khẽ nhếch đôi môi bạc mỹ nam lên hắn vội choàng tay ôm lấy bản lưng của ả My làm ả đỏ mặt ngượng ngùng, ả cũng đâu phải dạng vừa đâu mà là dạng biến thái đó, ả khẽ cười với hắn đưa tay ôm gáy hắn vuốt ve âu yếm, hẵn thấy vậy muốn làm nó ghen hơn mà cũng nhiệt tình đáp trả vòng tay sang eo ả mà siết chặt.
“ Cẩu nam nữ” nó khẽ bỏ lại câu nói và ánh nhìn khinh thường.
Trước mặt nó, hắn cố tình gần gũi, ôm ấp con nhỏ khác. Hắn làm vậy là ý gì, thách thức ư? Nhầm to, hành động điên rồ chỉ khiến nó khinh thường. Cánh môi anh đào khẽ nhếch tạo đường quyến rũ, nó quay người, cất bước bỏ đi nhân tiện tặng cho cánh cửa một cú đấm làm trên mặt kính xuất hiện vết nứt và trên tay nó cũng có một dòng máu đỏ tanh đang chảy.
Lết bước chân nặng nề ra khỏi căn phòng của đôi “Cẩu nam nữ” nó lặng bước chân ôi sao nặng nề như vậy! ánh nắng trưa đổ xuống sân trường càng gay gắt, xối nắng lên những hàng cây quanh sân trường. Ánh mắt buồn hướng xa xăm nơi nào đó, nó nhìn bầu trời xanh, nhìn hàng cây, nhìn từng chiếc lá nơi sân trường, chầm chậm như muốn giết thời gian.
Vết máu trên tay vẫn con đang chảy thành một vệt dài trên hành lang lớp học.
-Cẩn thận đó!
Tiếng ai đó gọi vang sau lưng nó, nó như không nghe thấy tiếng hét của người con trai phía sau, cứ cắm đầu bước xuống bậc cầu thang không may nó bước hụt một bước chân trên bậc cầu thang.
Nó mở to đôi mắt xanh dương chớp chớp, nhìn người con trai đang ôm nó nằm dưới đất.
-Em có sao không?- Đăng Khôi hỏi nó ánh mắt lo lắng vô cùng rồi chợt anh nhìn xuống tay nó mảnh thủy tinh đang còn nằm trong vết thương.
-Tay em chảy máy rồi kìa!
-…Im lặng lắc đầu nó cứ như nhớ lại hình ảnh Nhật Duy cùng Hà My đang “ân ái” mà nó lại tức giận
-Anh nói em có nghe không!- Khôi vẫn kiên trì hỏi nó, ánh mắt anh ấm áp khác với vẻ lạnh lung thương ngày.
Bây giơ nó mới chú ý đến lời anh nói:
-Không sao!- Nó thờ ơ đáp
-Nãy giờ em nghĩ đi đâu vậy!
-Ơ…- mặt nó ngơ ngác ánh mắt bối rối nhìn vào trán anh có vết xướt chắc có lẽ lúc đỡ nó đầu anh có va đạp vào bậc cầu thang nên mới bị như vậy.
-Trời ạ, lúc nãy anh đi ngang qua vô tình thấy em, mà em đang bước hụt chân nên anh đỡ thôi không sao đâu!- anh cười xuề xòa như không có chuyện gì sảy ra.
-Đi xuống phòng y tế đi em còn phải băng vết thương đó- Anh nhìn vết thương trên tay nó ái ngại nói.
– Em không đi là anh dùng biện pháp mạnh đó nha- Anh cười nham hiểm nhìn nó.
-???- nó vẫn ngây ngô.
-Anh làm gì vậy, Đăng Khôi anh mau bỏ tôi xuống, tôi tự đi được- Nó hét toáng lên, tay không an yên mà bấu, cấu vào người anh.
-Em làm vậy nữa anh thả em xuống đó- Anh nhìn nó lạnh lung rồi buông tay.
Theo phản ứng thì nó sợ hãi vòng tay qua cô anh ôm chặt, anh cười ôm nó đi qua đám học sinh đang nhìn ngơ ngác khi hội trưởng hội học sinh Lãnh Đăng Khôi nghiêm nghị lạnh lung lãnh khốc lại đi ôm một nữ quái mà còn cười như vậy nữa chứ, ai nấy lấy điện thoại ra chụp hình hy vọng mình có thể trở thành “phong viên” báo lá “ chuối” cho tin tức nóng hổi này.
“RENG RENG RENG”
Chuông báo vào lớp vừa reng học sinh lại tụm năm tụm bẩy đi về lớp, vài đứa hóng chuyện, lẻo mép tám đủ chuyện, nhưng hôm nay có lẽ chuyện đáng chú ý nhất phảo là của Đăng Khôi và Ngọc Châu.
-Ê, mày biết gì chưa, hồi ra chơi tao thấy anh Khôi bế con nhỏ Châu lớp 11C1 á
-Tao cũng nghe nhưng đó là sự that hả mày!
-Chứ sao nữa tận mắt tao thấy mà, trời ơi anh Khôi của tao- Cô nữ sinh vẻ mặt tiếc nuối nhìn nhau thở dài
-Còn hai hotboy sáng mới chuyển vào đó!- Cô kia sáng mắt ra.
-Ừ, mày nói cũng phải nhưng Nhật Duy lại đồng ý con nhỏ Hà My chanh chua rồi.- Vẻ hối tiếc cô bạn lúc nãy lại nhìn cô bạn của mình rồi lắc đầu.
-Còn Chí Hào nữa mà!
-Ừ Ừ phải đó- Hai cô sáng mắt đi ngang qua phòng học 11C1
Nhã vào lớp thẳng tiện liếc xéo hắn một cái, Chí Hào khổ sở chạy một bên vừa đi vừa luyên thuyên nào mấy câu xin lỗi, mấy bịch bánh đưa cho Nhã nhưng đáp lại chỉ là cái thờ ơ và câu nói “ Cậu mang cho mấy cô kia đi” “tôi không phải con nít”.
Hăn nãy giờ đang nghe lỏm cái tin của mấy con nhỏ nhiều chuyện, Chí Hào bàn trên quay xuống dòm ngó hắn rồi cười khẩy, mỉa mai nói:
-Duy à, vợ mày sao để theo người khác hả!
-Cái gì?- Hắn trừng mắt nhìn Hào như chờ đợi câu trả lời.
-Mày không nghe à, người ta đồn ầm lên đó, tao còn thấy thằng gì hồi sáng đang ôm Ngọc Châu mà!- Hào ngây ngô kể lai mà không thấy một làn khói với hai cái sừng bé bé nhú lên ở trên đầu hắn. Ánh mắt hắn lạnh lung như băng tảng, sâu vô tận như đang nghĩ điều gì đó.
————————————
Phòng y tế.
Nó đang suy nghĩ về chuyện lúc nãy.
“Á” nó khẽ nhăn mặt vì thuốc sát trùng trên tay khi Đăng Khôi chạm miếng bông gòn thấm đầy cồn sát trùng lên vết thương chỗ tay nó.
Thấy nó nhăn mặt Đăng Khôi khẽ cuối đầu thổi nhẹ nhẹ vào vết thương. Bây giờ nó mới để ý đến Khôi, nhìn khuôn mặt từ trên xuống quả thực đẹp, mái tóc nhuộm vàng phong cách được rẻ luống như kiểu của các sao Hàn hiện nay, đôi mày rậm, mi cong, đôi môi mỏng, làn da đồng khỏe mạnh.
Đôi tay anh khẽ nắm tay nó, thật mềm thật ấm, nó đang mê man thì chợt giật mình:
-Xong rồi đó, lần sau đừng bất cẩn nữa nhé!- Anh nhẹ giọng khuyên nhủ nó như một người anh trai
-Cảm ơn!- Nó nhẹ giọng nói rồi đưa tay chạn lên trán còn đang nhỏ máu của anh, máu đã khô bết lại trên tóc thành màu đỏ sẫm.
Anh chợt rung mình rồi đưa mắt lên nhìn nó, bốn ánh mắt bắt gặp nhau, nó khẽ cười rồi với tay lọ thuốc sát trùng cùng với miếng bông gòn và băng keo cá nhân, nó làm tỉ mỉ những hàng động như anh vừa làm.
-Xong rồi!- Nó nhìn thành quả của mình rồi phủi tay như vừa làm được một việc trong đại lắm. Đang Khôi khẽ cười.
-Mà sao lúc nãy anh lại cứu tôi?- Nó tò mò hỏi anh, nhìn đôi mắt tròn xoe ngây ngô của nó, anh phì cười bảo:
-Anh thấy chết mà không cứu sao đáng mặt nam nhi.- Anh nói xong câu đó cũng tự mình cười chính mình.
-XÍ…anh tự tin quá! anh không cứu anh làm thái giám hả- Nó nói câu làm Đăng Khôi tròn mắt, khóe môi giật giật, đã khổ công cứu mà còn nói như vậy hả trời người gì mà kì vậy.
Nó và Đăng Khôi ngồi cười đùa mà không biết có người đang bực tức,đứng ngồi không yên.