ôm nay, Tần Hạ Noãn cực kì không có tinh
thần. Bởi vì hôm qua suy nghĩ lung tung làm cho chính mình bị mất ngủ,
sáng nay đi làm cô luôn ở trong tình trạng gà gật. Mí mắt như muốn sụp
xuống cố gắng lắm mới giữ được tỉnh táo. Một cuộc điện thoại đột ngột
đến khiến cho tinh thần cô phấn chấn hơn rất nhiều. Cô vội mở điện thoại trả lời. Là cuộc gọi từ Lục Tử Ngân. “Em yêu, trưa nay chúng ta cùng
nhau ăn cơm ở văn phòng nhé.”
Đây là điển hình minh chứng cho việc dùng thời gian công để làm việc tư. Cô thở dài, trước kia cô luôn coi thường loại hành vi này của Mạn Ny nhưng kết quả chính cô cũng như vậy, quả
thật mọi chyện đều có thể xảy ra. Giống như phản xạ có điều kiện cô
nghiêng đầu nhìn về phía văn phòng của tổng giám đốc ở sát bên cạnh. Văn phòng của tổng giám đốc chỉ cách bàn thư kí bởi một tấm kính thủy tinh
lớn, nhưng luôn có rèm che ngăn cách nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ
gì cả. Cô giữ điện thoại ở bả vai và áp sát vào tai, rất nhanh tìm thấy
giấy bút chuẩn bị viết gì đó. Cô khẽ nói “Anh muốn ăn gì?”
Lục Tử Ngân cười cười “Chỉ cần không phải là mì ăn liền.” Cô sững người lại một chút, anh ấy chắc còn ghi hận cô
chuyện đó đây mà? Cô chép miệng “ Chúng ta ăn hambuger đi.” Cô cố ý muốn trêu trọc anh, cô biết rõ anh ở Mĩ đã lâu nên sẽ rất ghét món đó. Lục
Tử Ngân thì thầm “Nếu không hợp khẩu vị thì em nên chuẩn bị tinh thần để bị ăn là vừa.” Tốt lắm, thật quá đáng mà, cô yếu ớt kháng nghị “Chúng
ta ăn đồ ăn Trung Quốc nha.” Anh bỗng dưng nở nụ cười, thật lạ là anh có thể cười vì chuyện này. Anh nói “Đồ ăn Trung Quốc anh đã chuẩn bị tốt
rồi, việc này em không cần phải lo nữa. Em chỉ cần đến văn phòng anh
thật đúng giờ là được.”
Nhìn về phía tấm kính vang lên tiếng động nhẹ vài cái. Tân Hạ Noãn nghiêng đầu quay người liền thấy tấm màn dần
hé ra, anh đang cầm di động giọng nói điềm đạm, ánh mắt nồng nàn nhìn
cô, mặt đối mặt với cô lên tiếng “Muốn anh mang tấm màn bỏ đi? Nếu em có nhớ anh, quay đầu là có thể nhìn thấy rồi.”
Cô nhìn anh cười xấu xa, tỏ vẻ bình tĩnh, cao giọng nói “Cũng tốt, vừa lúc em cũng nghĩ có nên giám sát xem anh
có ngoại tình hay không.”
Anh trở lại vị trí của mình, miệng hơi nhếch lên “Đến bây giờ anh vẫn rất trong sạch, em là không tin tưởng anh đấy.”
Cô không tin. Anh lớn lên vô cùng đẹp
trai, ngũ quan tinh xảo, hơn nữa rất biết cách ăn mặc lại rất có phong
cách, dáng người thì cao ráo mặc vào thứ gì đều đẹp cả, ở bất kì góc độ
nào thì điều kiện của anh cũng rất là tuyệt không hiếm lạ khi có rất
nhiều phụ nữ theo đuổi. Về phần anh có ý hay không, cô cũng không thể
chứng thực, cô có nghe qua lúc anh ở Mĩ từng có bạn gái, hơn nữa cuộc
sống ở Mĩ quá phóng khoáng, văn hóa lại khác biệt, theo suy nghĩ của cô, giữ mình trong sạch là chuyện rất khó có khả năng.
Tân Hạ Noãn xoay xoay cây bút trong tay, hơi nghiêng đầu nhìn về phía anh “Không muốn nói chuyện với anh nữa.”
Không nghĩ đến cô lại trở nên thông minh
sắc sảo như thế, anh hơi lúng túng, lảng tránh ánh mắt cô “Nếu không tin lời anh, em có thể kiểm chứng một chút, người ta vẫn nói thực tế là
cách thức tốt nhất để kiểm tra chân lí, tuy rằng anh không phải là Đảng
viên nhưng anh thấy những điều này rất có đạo lý.”
Quả thật cô rất muốn phản bác lời anh,
đàn ông có thể kiểm chứng sao? Không có khả năng. Vì thế cô đành phải
lảng sang chuyện khác“Không thèm nói chuyện với anh nữa, em đi làm việc
đây.”
“OK.” Anh cũng không muốn làm chuyện vô nghĩa, trực tiếp cúp máy, sau đó lật báo cáo trên bàn ra xem.
Tân Hạ Noãn hít vào một hơi thật sâu,
nhưng vẫn cảm thấy có chút gì đó mất mát. Từ sự việc “đề nghị kết hôn”
lần trước, cô phát hiện chính mình đã đem anh trở thành người đàn ông
thuộc sỡ hữu của mình, không ngừng khát vọng, cho nên cảm giác độc chiếm ngày càng mãnh liệt.
Vào giờ nghỉ trưa, người đi lại ở tầng 23 ngày càng vắng, cô gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, đợi một lúc lâu thì
cánh cửa mới mở ra. Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh ôm chặt vào
trong lòng, anh khẽ nói. “Ngày đính hôn của chúng ta sẽ là ngày 29 tháng này.”
Tháng này ư? Cô ngẩn ra, hôm nay đã là
ngày 12, vậy chỉ còn 17 ngày nữa? Nhanh vậy sao? Cô không khỏi oán
trách. “Sao lại gấp gáp đến vậy?”
“Dì nói, sợ anh bị người khác cướp mất, ra tay trước cho yên tâm.”
“. . . . . .” Tân Hạ Noãn khóc không ra
nước mắt, mẹ cô gấp đến nỗi muốn đá cô ra ngoài, trước kia mỗi ngày đều
lo sợ cô không có ai rước đi. Hiện giờ đã có người rước, tiện thể liền
nhanh đem cô đá đi luôn.”
Anh buông cô ra, nhìn xem đồng hồ “Người giao thức ăn nhanh sắp đến, tranh thủ thời gian chúng ta làm chút việc gì đó đi.”
Tân Hạ Noãn chớp mắt, “Làm gì cơ?” “Vào trong sẽ biết.”
Tân Hạ Noãn cảm thấy Lục Tử Ngân quả thật ăn no nên rỗi việc nhàm chán đây mà. Cái gọi là làm việc khác chính là
nhìn anh tháo bỏ tấm màn. Cô ngồi yên lặng ở sofa, ngẩng đầu nhìn xung
quanh, quả thực là rất nhàm chán.
Sau khi làm xong, anh đem tấm rèm bị lấy xuống ném đến trên người cô. “Thích không?!.” Cô nói “ Anh không cần phải làm như vậy.”
Cô vốn là nguời phụ nữ rất tẻ nhạt, so
với những cô gái khác dù thỉnh thoảng cô không có việc để làm, cô cũng
chỉ lựa chọn lặng lẽ ở một mình lại không nghĩ tìm đến Lục Tử Ngân. Lục
Tử Ngân không mở lời, cô đương nhiên cũng chỉ im lặng chờ đợi. Vừa lúc
điện thoại vang lên, Lục Tử Ngân nghe được vài câu liền cúp máy. Anh dịu dàng nói: “Quên nói cho em biết, buổi tối anh phải đến nhà em ăn cơm.”
Cô đang ngồi trên sofa vân vê tấm màn,
nghe xong những lời này mặt cúi gầm xuống, lâu sau cô ngẩng đầu nhìn anh hỏi “Vì sao?” “Mẹ vợ mời anh đến ăn cơm, được chưa?” Anh có vẻ hơi bất
mãn. Cô không buồn trả lời.
Vừa rồi là điện thoại từ quán ăn, chưa
đến ba phút thức ăn đã được đưa đến. Nhìn trên bàn đầy đồ ăn, cô liếc
mắt một cái đã thấy một chén nhỏ đậu hũ trứng. Từ khi còn nhỏ, đậu hũ
trứng đã là món ăn cô thích nhất. Nếu anh muốn hối lộ cô làm giúp anh
bài tập, anh sẽ mua cho cô món này. Trước kia một phần đậu hũ trứng có
giá bằng tiền tiêu vặt một ngày của anh, dường như mỗi ngày anh đều mua
món này cho cô. Khoảng thời gian đó cũng là khoảng thời gian cô rất béo. Sau đó, cái gì cũng đều không có, Tân Hạ Noãn không cần anh mua đậu hủ
trứng để hối lộ, là do cô tự nguyện vô tư giúp anh làm bài tập. Tiền
tiêu vặt của Lục Tử Ngân không có cơ hội được dùng đến, cuối cùng lại
được dùng cho các nữ sinh khác.
Đậu hũ trứng là món ăn ngọt cô thích
nhất, cô nhìn chằm chằm chén đậu hũ trứng kia thật lâu. Anh đưa nó cho
cô. Cô không đón lấy mà lại cười nhạt “Anh còn nhớ rõ em rất thích ăn
đậu hũ trứng?”
Anh nhếch miệng nói “Bây giờ em không
thích nữa sao?” “Đương nhiên là thích. Chỉ là…” Cô nhận lấy rồi mở ra,
xúc lấy một thìa đưa lên miệng “Không thích như trước kia thôi.”
Thời gian thật sự là thứ tốt nhất để xóa
nhòa mọi thứ sao? Cô cười khổ trong lòng. Cô không cần Lục Tử Ngân phải
hối lộ, cho tới tận bây giờ Lục Tử Ngân cũng chưa lần nào mua lại món ăn này cho cô, mà chính cô bất tri bất giác cũng không muốn ăn món này
nữa, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên cô dùng lại món này. Một loại hương vị quen thuộc đánh sâu vào trong lòng cô, tâm sự bất an ở tận đáy lòng bỗng nhiên trỗi dậy trong cô.
Cảm giác này là thật. Cô vẫn cho rằng
chính mình có thể đối mặt thẳng thắn với anh, nhưng chỉ cần chạm nhẹ vào quá khứ, những tình cảm chân thành của cô dành cho anh trước đây không
thể quay trở lại nữa, tình cảm năm đó của cô vô cùng đơn thuần, trong
lòng chỉ nghĩ đến người mình thích, bây giờ cô phát hiện ra một điều, cô yêu anh, nhưng không thể hoàn toàn tin tưởng anh. Cho dù cô có trở
thành vợ anh.
Cha cô đã nói rất đúng, cô vẫn rất ngang bướng, khó mà thay đổi chủ ý.
Sắc mặt anh không đổi, anh ngồi im lặng ở ghế. Anh vừa ăn vừa nói “Như vậy về sau mỗi ngày anh sẽ thường mua đậu
hũ trứng cho em.”
Cô ngồi xuống, nhìn anh một cách kì lạ. “Ăn đi, vẫn thích như trước kia, đúng không?”
Khuôn mặt cô nhợt nhạt hẳn đi “Không biết nữa.” Quả thật, cô không hề xấu hổ khi nói vậy, cô ăn vội mấy miếng, sự yêu thích đã trở lại. Nhìn xem cô trông rất buồn cười .
Cơm trưa đã dùng xong, cô giúp anh dọn
dẹp lại cái bàn, đem rác cẩn thẩn cho vào túi, cô vừa mới định đi ra
khỏi văn phòng tổng giám đốc, anh bất ngờ gọi cô lại. Hai tay cô đang
cầm hai túi rác to, mới vừa quay đầu đã rơi vào vòng tay to lớn của anh, đột nhiên bị tập kích, hai má liền bị anh ôm lấy, tiếp theo bị anh làm
chuyện xấu, bị cưỡng hôn, vẫn là một nụ hôn rất sâu lắng.
Vừa vặn những nhân viên làm việc ở văn
phòng đã đi ăn trưa về liền bắt gặp ngay một màn. (Hình như là anh í cố ý nha!) “Oh my god!” Diêu Hiểu Đào bị dọa đến mức há hốc mồm, chỉ thiếu
chút nữa là hét chói tai, cũng may là kịp che miệng mình lại.
Cô cố đẩy anh ra, hai tay tìm vật gì đó
có thể chống cự lại anh. Anh hơi hơi xúc động, có vẻ luyến tiếc, than
nhẹ rồi nhướn mắt về phía những người đứng ở cửa, anh nhẹ nhàng buông cô ra. Cô được phóng thích liền cúi đầu bỏ đi ngay, không dám nhìn các
đồng nghiệp khác đang ngây ngẩn nhìn mình.
Cô biết, sự kiện này nhất định sẽ lan
truyền rộng rãi khắp công ty với tốc độ ánh sáng. Giống như lúc trước
Mạn Ny ngồi trên đùi Tất Phương, vào giờ tan tầm thì bị đồng nghiệp bắt
gặp, sáng sớm hôm sau cả công ty đã biết hết toàn bộ.
Tưởng tượng đến đây, cô thật sự muốn khóc, cô về sau làm sao có mặt mũi làm người.
Quả nhiên, cô vừa về đến chỗ làm việc của mình, ngồi còn chưa ấm chỗ đã thấy Mạn Ny tiến vào, cười vui vẻ khi
thấy cô đau khổ, vỗ bàn nói “Ha ha, phát triển đến mức hôn môi rồi sao?”
Cô sợ hãi rên khẽ “Mọi người đều đã biết
hết rồi sao?” “Đã thấy cậu cùng tổng giám đốc ôm hôn nhau ở trước cửa
rất là tình tứ.” Khuôn mặt cô đầy vẻ cầu xin, trời ạ, còn thanh danh của cô nữa. Mạn Ny cười trộm, nhướng mày nhìn cô “Không thích sao?”
“Thích, thích đến muốn chết đi được.” Cô
cúi đầu nói mát, cô điên cuồng vuốt tóc “Mình nên làm cái gì bây giờ? Về sau còn dám gặp mặt ai nữa đây.”
“Sợ cái gì? Cậu là vị hôn thê của tổng giám đốc, hôn môi là việc bình thường mà.”
Cô dừng lại một chút. Tưởng tượng đến
việc chỉ còn nửa tháng nữa là đính hôn, cô có chút hoảng loạn, thật ra
cô vô cùng cảm thấy rối rắm và phức tạp.
“Nè, Hạ Noãn, nói cho cậu hai tin tức, một tốt, một xấu, cậu muốn nghe cái nào trước.” “Tin tức xấu.”
“ Đồ ngốc, cậu thực bi quan!” Vẻ mặt Mạn
Ny tỏ vẻ tiếc nuối vì giáo dục không thành công của chính cô “Liên Tu
cuối tuần sau sẽ đính hôn, cô dâu lại không phải là cậu.”
“Không sao!” Tần Hạ Noãn liếc bạn mình
một cái. “Đính hôn ở khách sạn gần đây, càng không ngờ vị hôn phu yêu
quý của cậu cũng được mời.”
“. . . . . .” Trong lòng Tần Hạ Noãn
không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Liên Tu đính hôn mà không mời cô, cô biết Liên Tu vẫn thực để ý. Chính là lần này Lục Tử Ngân lại được mời tham
dự lễ đính hôn, là vị hôn thê của anh, lại đi đến chỗ người yêu cũ, nói
thẳng ra là oan gia ngõ hẹp mà.”
Cô cảm thấy cực kì chán nản. Mạn Ny thấy
cô như vậy, nói thêm “Còn có tin tức tốt mà.” “Nói đi.” “Vị hôn phu của
cậu và Liên Tu có quen biết nhau. Chính là Liên Tu mời anh ấy.” “. . . . . .” “Cho nên cậu không cần phải lo lắng.” “. . . . . .” Không nói thêm điều gì. Có vẻ như có chuyện quái quỷ gì đó đang diễn ra ở đây?