Tân Hạ Noãn không ngờ Lục Tử Ngân đột
nhiên đem câu nói bông đùa hàng ngày giữa hai người nói ra trước mặt
người lớn. Cô hiển nhiên là sợ tới mức không còn biết phản ứng gì, ngay
cả bà Tân ngồi đối diện cũng bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.
Ngài Lục đại tá ngồi một bên điềm tĩnh
không hề lộ ra biểu tình nào, trái lại bà Tiễn lại hứng khởi lần nữa lặp lại câu hỏi: “Tử Ngân, con cùng Hạ Noãn không phải đang nói giỡn chứ?”
Bà Tiễn luôn nghĩ hai đứa trẻ này vẫn thường hay thích nói đùa. Nhưng mà lúc này, vẻ mặt Lục Tử Ngân không hề giống như đang nói giỡn, mà là
thực sự nghiêm túc trả lời. “Mẹ không phải vẫn luôn yêu thích Hạ Noãn
sao? Nghe được tin này mẹ hẳn là mừng lắm.”
Có thể phấn khích mới là lạ. Không hiểu
đứa con trai của bà vì sao lại hẹn người lớn hai bên gia đình cùng nhau
ăn cơm tối, còn tụ họp với nhau ở cùng một chỗ, câu đầu tiên con trai mở miệng chào hỏi lại chính là câu nói mà bà không ngờ đến nhất. Trong trí nhớ của bà, quan hệ của Lục Tử Ngân và Tân Hạ Noãn tốt thì có tốt,
nhưng quan sát thế nào cũng không nhìn ra được hai đứa nhỏ là đang yêu
nhau, không biết tình cảm đã sâu đậm đến thế nào mà đến giai đoạn này
rồi?
Ngài đại tá Lục vừa bình thản, vừa trầm
ổn, vẫn chưa dời sự chú ý từ phía Lục Tử Ngân để lên tiếng, chỉ là
nghiêng đầu qua bên cạnh hỏi thăm Tân Hạ Noãn đang ngẩn người ra “Hạ
Noãn, cháu thật sự nguyện ý muốn cùng Lục Tử Ngân kết hôn?”
Ngài đại tá Lục bất ngờ không phải vì
Lục Tử Ngân muốn kết hôn với Tân Hạ Noãn, mà là Tân Hạ Noãn vì sao lại
đáp ứng cùng Lục Tử Ngân kết hôn. Lục Tử Ngân vẫn không thay đổi nhiều
so với hồi đó, Tân Hạ Noãn rõ ràng là hiểu rõ nhất, bằng sự hiểu biết
của ông với Tân Hạ Noãn, ông không tìm thấy được một lý do hợp lí và
thỏa đáng khi cô muốn kết hôn với con trai ông.
Mọi tầm mắt đều chuyển hướng về phía Tân
Hạ Noãn. Cả ba ánh mắt nghi hoặc đều đang nhìn cô. Tuy rằng Lục Tử Ngân
ngồi ở bên cạnh đang rất đắc ý, tươi cười, nhưng cô biết rõ nụ cười đó
có ý tứ gì. Chuyện này đến cả cô cũng rất bất ngờ, nhằm vào lúc cô không có chuẩn bị tâm lý gì, Lục Tử Ngân cũng không bàn bạc trước với cô lại
chủ động tự ý mình bức hôn, cô làm sao phản kháng kịp ? Nếu cô nói không phải, thì từ nay về sau cô và Lục Tử Ngân sẽ xem như chưa từng liên
quan với nhau, một chút quan hệ cũng không còn. Nếu cô nói phải, cô cũng quá thiệt thòi đi, tùy ý để anh dắt mũi.
Kỳ thật Lục Tử Ngân bất quá là đặt cược
một ván cờ may rủi mà thôi. Anh chỉ là muốn xác định Tân Hạ Noãn có phải hay không xem trọng mối quan hệ với anh, cô có thực sự muốn mọi chuyện
liên quan đến anh sẽ kết thúc. Anh là đang muốn ép cô, bức con rùa to
xác vừa nhìn thấy nguy hiểm trước mắt liền rụt đầu bỏ chạy. Tân Hạ Noãn
trong nội tâm kỳ thật rất khó nghĩ, cô một mặt rất muốn gật đầu, như vậy cô có thể danh chính ngôn thuận đạt được điều mình muốn. Cái cô ao ước
chính là Lục Tử Ngân, mặc dù anh gần trong gang tấc, chỉ cần cô nguyện ý dang tay ra đón lấy, nhưng mọi thứ đều tới quá nhanh. Đều nằm ngoài dự
tính của cô. Ước nguyện mà cô luôn muốn có được chính là bản thân mình
cũng giống như bao cô gái khác, cũng trải qua cái cảm giác cùng người
mình thích ở cùng một chỗ. Không cần biết đến kết quả, chỉ cần biết đến
quá trình. Cô thừa nhận, cô chính là nghĩ muốn thỏa mãn tâm nguyện hư
vinh của chính mình. Nhưng cũng bởi vì cô quá hiểu Lục Tử Ngân trong quá khứ. Anh chàng bướng bỉnh không nghe ai kia, từng có một tình yêu oanh
oanh liệt liệt, cô đã chính mắt thấy người con gái kia rời đi, làm lòng
anh đau khổ, ai cũng không một lần nào nữa nhìn thấy cô ta. Hình ảnh kia hiển hiện một cách chân thật, rõ nét trong đầu cô. Vốn đã như thế, cô
tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch, hồ đồ mà nghĩ đến cái ngày Lục Tử Ngân
sẽ có thể yêu thích cô -Tân Hạ Noãn.
Cho dù cô biết sẽ không có một ngày như
vậy, nhưng mà tại đây, trước vấn đề này, Tân Hạ Noãn làm không được bộ
dạng dửng dưng, kiêu hãnh, cô vẫn là một cô gái ngốc nghếch giống như
trước kia, một cô thiếu nữ thích mơ mộng.
Cô gật đầu, khẽ khàng nói “Bác Lục, con nghĩ sẽ cùng anh Tử Ngân kết hôn.”
Lục Tử Ngân nghe được Tân Hạ Noãn mở
miệng, tiếng nói vừa nhỏ nhẹ lại có chút run rẩy, không khỏi nở nụ cười. Anh cầm tay Tân Hạ Noãn, không nghĩ tay cô vã đầy mồ hôi, chẳng lẽ cô
thật sự lo lắng nhiều đến vậy?
Ngài Lục đại tá vẫn không có trả lời. Ông đang ngồi nhìn hai vị nam nữ nhân vật chính cùng hai người phụ nữ vì
bất ngờ mà im lặng không nói lời nào. Lục đại tá nghiêng đầu nhìn bà Tân lên tiếng “Bà thấy thế nào?”
“Con gái nếu đã thích tôi không có ý
kiến. Ông Tân nhà tôi đương nhiên càng đừng nói nữa, cũng sẽ rất phấn
khích.” Bà Tân trên mặt hơi có chút mất tự nhiên.
Đại tá Lục gật đầu “Ta thực thích Hạ Noãn, các con nếu muốn kết hôn liền nhanh chóng kết hôn đi.”
“Cám ơn ba.” Lục Tử Ngân lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy.
Đương nhiên, buổi cơm này không thể tiêu hóa nổi, một bầu không khí tự nhiên lúc trước liền biến mất, thay vào
đó là sự ngượng ngập, trầm tư cuối cùng đành tùy tiện qua loa chào hỏi
lẫn nhau rồi tiễn khách ra về. Tân Hạ Noãn đi theo bà Tân về nhà, mẹ cô
đối việc này một chút cũng không thể lý giải được, Tân Hạ Noãn cũng
không buồn lên tiếng giải thích, cho đến khi bà Tân đem việc này ra nói
cùng ông Tân, ông Tân liền gọi Tân Hạ Noãn đang ở trong phòng ra nói
chuyện.
Một nhà ba người quay quần trên sofa ở phòng khách.
“Con đang yên đang lành lại muốn cùng Tử Ngân kết hôn? Các con từ khi nào thì cùng một chỗ ?”
Tân Hạ Noãn nếu mà đem tất cả chuyện
hoang đường của hai người nói cho ba cô hay, có khi ông sẽ dùng roi để
phạt cô nữa. Cô đành phải nói dối lấp liếm “Từ sớm .”
“Con với Liêu Tu chia tay đã được bao lâu?” Bà Tân ở một bên ngắt lời “Khó tin con nhanh như vậy đã ở cùng với Tử Ngân?”
Vâng”. Tân Hạ Noãn khó xử, chống chế.
Ông Tân cái gì cũng chưa nói . Kỳ thật
con gái nhà mình cùng Lục Tử Ngân mà ông tận mắt chứng kiến sự trưởng
thành nếu muốn kết hôn cùng nhau, ông cực kỳ cao hứng . Thứ nhất đối
tượng con rể tương lai rất là quen thuộc, thứ hai đối với bọn họ con dâu cũng là chỗ thân thiết, hai nhà vốn cũng môn đăng hộ đối.
Chính vì chuyện tình cảm trước đây của
Lục Tử Ngân, nên ông Tân trong lòng có chút do dự, thực ra bà Tân cũng
là vì nguyên nhân này nên rất bất ngờ, dù sao chuyện đó cũng từng rất ồn ào, hàng xóm xung quanh ai cũng biết chuyện. Ông Tân là người không để
tâm vào chuyện vụn vặt, ông hiểu được tất cả đã là quá khứ, nhưng ông
cũng hiểu rõ cô con gái duy nhất của mình, con bé có thể buông xuống hay không?
“Con không ngại Tử Ngân trong lòng có người khác?” Ông Tân rốt cục cũng mở miệng.
Tân Hạ Noãn tâm bỗng nhiên bồn chồn một
chút, nghĩ nghĩ vẫn là lắc đầu “Ba, người kia nhiều nhất chỉ còn là quá
khứ sẽ không ảnh hưởng đến tương lai của con.” Cô biết chính mình chỉ
là tìm cái cớ, thuyết phục bản thân mình không cần quá để tâm như vậy.
Bất quá là không nên nghĩ đến là được, không ngừng nhắc nhở chính mình
dù sao cô trước kia muốn tìm cho mình một người đàn ông để kết hôn, bất
quá hiện tại người đàn ông này là người cô thích nhất mà thôi.
Ông Tân tỏ vẻ trầm mặc, xem như mọi
chuyện đã ổn thỏa. Bà Tân đương nhiên so với ông Tân càng hiểu rõ con
gái của mình. Tân Hạ Noãn rất thích Lục Tử Ngân, bà vẫn luôn biết như
thế. Bà cũng chỉ có thể thở dài, yên lặng chúc phúc cho cô mà thôi.
Tân Hạ Noãn trở lại phòng mình, tùy tay
lục lọi lấy ra di động, phát hiện có cuộc gọi nhỡ là của Lục Tử Ngân. Cô hơi dừng một chút, cuối cùng đem điện thoại tắt đi, bổ nhào lên trên
giường nhắm mắt lại. Lăn lộn hồi lâu, sau liền ngồi dậy, mở ra máy tính, lên QQ tìm Mạn Ny nói chuyện phiếm.
【giọt nước ấm áp 】 Mạn Ny.
【 nhỏ nhẹ】 Sao , người đẹp.
【 giọt nước ấm áp 】 Người ta phải kết hôn .
【 nhỏ nhẹ】 Hả, thật sự? WHO?
【 giọt nước ấm áp 】 Lục Tử Ngân.
【 nhỏ nhẹ 】. . . . . .
【 giọt nước ấm áp 】 tớ hiện tại
tâm tình rất kỳ lạ. Nếu nói là vui vẻ, thật ra cũng có một chút. Nói đến buồn bực, cũng có một chút. Tóm lại tớ rất là mâu thuẫn.
【 nhỏ nhẹ 】chứng rối loạn trước
hôn nhân = = chúc mừng cậu, không cần phải làm trinh nữ già. Tớ tin
tưởng không bao lâu, cậu có thể rất lão luyện. (Bảo nhi: Biến thái quá, biến thái quá a!)
【 giọt nước ấm áp 】 Điên.
【nhỏ nhẹ 】 “ phóng túng” quá cũng được mà, mối quan hệ này vốn đã được định sẵn rồi, chuyện đó khó mà tránh khỏi .
【 giọt nước ấm áp 】 nghe cậu nói vậy tớ rất là khẩn trương. . . . . .
Đầu óc vốn thuần khiết của Tân Hạ Noãn
đột nhiên nghĩ đến những thứ lung tung, một loạt những hình ảnh rất
không trong sáng hiện lên trong đầu cô ngày càng nhiều, càng nghĩ đến cô lại càng hoảng sợ. Càng sợ hãi cô lại càng miên man nghĩ ngợi, kết cục
cô nên nghĩ ra cách phải đối diện như thế nào cho tốt về sau? Cuối cùng
vẫn là mở ra danh bạ điện thoại, chủ động gọi cho Lục Tử Ngân.
“Em rốt cuộc cũng chịu nghe máy?” Bên kia đầu dây truyền đến giọng nói không hờn giận, trầm thấp của Lục Tử Ngân.
Tân Hạ Noãn nghe được giọng Lục Tử Ngân,
vẻ mặt tự nhiên lập tức đỏ lên, có chút nói năng lộn xộn “Di động hết
pin, việc kia. . . . . . Em nghĩ là không có biện pháp.”
“ . . . . .” Lục Tử Ngân nghe không hiểu cô muốn nói cái gì. “Có vẻ, chúng ta năm nay không thể kết hôn!”
“ Sao cơ?” Tân Hạ Noãn hết sức sửng sốt.
” Vừa rồi mẹ anh có đi xem bát tự*, nói
chúng ta bát tự đều là mạng thổ, nếu năm nay kết hôn có thể không tốt
lắm. Tốt nhất là nên để đến mùa xuân sang năm mới được.”
” Thật tốt quá.” Tân Hạ Noãn bỗng nhiên
yên lòng, dù sao cô cũng chưa chuẩn bị tâm lý cho việc trọng đại kia, dù sau có nửa năm thời gian sẽ khá hơn một chút.
Lục Tử Ngân nghe Tân Hạ Noãn cao hứng như vậy, liền lập tức mất hứng lên tiếng “Em mừng rỡ đến vậy ư? Như vậy sao em không nói thẳng là không muốn kết hôn với anh, anh sẽ không miễn
cưỡng em.”( XX: anh đùa à! Ai đã ép người ta!!!)
“Không phải. . . . . .” Tân Hạ Noãn ngập
ngừng kêu lên, không biết nên biểu đạt nội tâm thế nào, trong lòng vô
cùng nhẹ nhõm sau khi nghe được tin tức ấy, cô chỉ có thể mập mờ trả lời “Em tuy rằng bề ngoài rất trong sáng, nhưng nội tâm rất đen tối, em là
đang nghĩ đến chuyện khác.”
Lục Tử Ngân là dạng người rất thông minh, vừa nghe liền đã hiểu. Không khỏi dở khóc dở cười, không thể chậm chạp
mà khẳng định ngay “Anh đã hiểu.”
Tân Hạ Noãn nghe anh nói đã hiểu, nhất
thời thở phào, anh hiểu thì tốt rồi. Nhưng cô mới vừa thở ra một hơi,
câu nói kế tiếp của Lục Tử Ngân làm cô muốn nghẹn họng.
“ Em nếu chờ không kịp, anh tùy thời đều có thể.”
“ . . . . .” Tân Hạ Noãn hướng di động
gào khóc “Lục Tử Ngân, anh là đồ lưu manh.” Cô lập tức cắt điện thoại,
mặt đỏ bừng, hoàn toàn không phải vẻ mặt hồng hào tự nhiên. Cô lập tức
ôm lấy hai gò má đang nóng bừng lên, than thở, cô quả nhiên là cô gái có nội tâm đen tối mà, nghĩ đến mà xấu hổ.
***
Ngày hôm sau khi Tân Hạ Noãn rời giường
ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu liền nhìn thấy Lục Tử Ngân ngồi nhàn nhã ở
nhà mình tại phòng ăn, đang cùng với ba cô cười cười nói nói? Cô sững sờ đứng bất động ở cách đó không xa, nghĩ đến đây chính là ảo giác.
Bà Tân từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Tân
Hạ Noãn ngây ngốc đứng một bên, vội vàng nhắc nhở “ Đứng yên đấy làm cái gì, mau đến ăn sáng cùng cả nhà, Tử Ngân từ sáng sớm đã tới đón con đi
làm cùng rồi.”
Lục Tử Ngân thoáng ngẩng đầu, nhìn thấy Tân Hạ Noãn, anh khẽ mỉm cười với cô.
Tân Hạ Noãn lập tức xoay đầu vừa mới
chuẩn bị ngồi ở phía đối diện anh, lại bị mẹ cô ngăn lại “Qua bên kia
ngồi đi, đây là chỗ của mẹ.”
Mẹ cô chỉ chỗ trống bên cạnh Lục Tử Ngân. Tân Hạ Noãn đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh, không thèm
nhìn đến Lục Tử Ngân, đứng lên chộp lấy bánh quẩy trên bàn. Ông Tân nhẹ
giọng, húng hắng ho khan hai tiếng, bà Tân lên tiếng trách mắng “Hôm qua con làm cái gì? Như thế nào giờ này mới chịu rời giường? Nếu không phải Tử Ngân nói cho con ngủ thêm một lát, mẹ đã chuẩn bị lên lầu xốc con
dậy rồi.”
Bà Tân dùng ánh mắt chán nản nhìn Tân Hạ Noãn “Con có biết mấy giờ rồi không?”
Tân Hạ Noãn lè lưỡi “ Còn tận bốn mươi
phút, con không vội.” Cô không biết xấu hổ nói, cấp trên của cô cũng
ngồi đây, sợ gì? Kỳ thật xem anh như là chỗ dựa vững chắc đi?
Lục Tử Ngân nâng tay nhìn đồng hồ xem
thời gian “Nói đúng ra chỉ còn có ba mươi lăm phút. Công ty quy định, đi muộn sẽ trừ nửa ngày lương, em hẳn đã biết rõ.” Lục Tử Ngân giọng điệu
nghiêm trang, làm cho Tân Hạ Noãn nguyên bản đang thảnh thơi giật cả
mình. Cô phẫn hận liếc nhìn anh “Đã biết.”
Xem như chỗ dựa vững chắc này rất không có cấp lực đi, tựa hồ không nguyện ý để cho cô dựa dẫm vào.
Hoả tốc ăn sáng thật nhanh, leo lên xe
Lục Tử Ngân, cả hai cùng nhau đi làm. Lục Tử Ngân một bên lái xe một bên bỡn cợt, cười nói “Hôm qua vì sao mà ngủ trễ? Hôm nay anh lên lầu nhìn
xem em cùng chú lợn chết giống nhau.”
“Anh vào phòng em?”
“ Đúng vậy, anh có vụng trộm trên người em, em cũng sẽ không biết.”
“. . . . . .”
“Có phải hay không vẫn đang suy nghĩ đến
chuyện kia? Phải không bà xã có nội tâm đen tối?” Lục Tử Ngân toe toét
miệng cười, rất là đắc ý.
Tân Hạ Noãn buồn bực không lên tiếng, cô thừa nhận, ngày hôm qua cô có miên man suy nghĩ một ít, rất là không
trong sáng. Tục ngữ có câu tò mò hại chết một con mèo, cô đối với chuyện đó vẫn bị “quấy nhiễu” khơi gợi, đó là việc cô chưa từng làm. Cái gọi
là thực tiễn là kiểm nghiệm chân lý duy nhất của tiêu chuẩn mà thôi, cô
phải mau kiểm nghiệm, cho nên một bên sợ hãi một bên tò mò còn một bên
phải chết sống chờ mong. . . . . .
Thực là bức bối quá, làm cho người ta dồn nén đến chết mà, Tân Hạ Noãn trước kia như thế nào lại trở thành người
có đức hạnh kém cỏi thế này? Tân Hạ Noãn ở trong lòng hung hăng phỉ nhổ
chính mình một phen.
“Noãn à, chúng ta đính hôn với nhau trước đi.” Lục Tử Ngân bỗng nhiên thốt lên.
“. . . . . .” Tân Hạ Noãn sửng sốt “ Để
năm sau kết hôn không phải cũng giống nhau sao?” Tân Hạ Noãn đã từng
tham dự lễ đính hôn của nhiều người bạn học, nên cô cảm thấy việc tổ
chức tiệc cưới rất rất là phiền toái và mệt mỏi chết đi được.
“Trước tiên hãy đính hôn đi, anh sợ con
rùa rụt cổ như em sẽ quỵt nợ, ăn xong liền chùi mép, đến lúc đó trong
sạch của anh ai sẽ bù đắp đây?” Khi Lục Tử Ngân nói ra những lời này lại tỏ vẻ vô cùng hợp tình hợp lý, một chút xấu hổ, đỏ mặt đều không có.
Tân Hạ Noãn trợn tròn mắt. . . . . .