Một bà biết nhiều quá
– Ủa, bác sĩ ngồi cạnh tôi ư ?
– Thưa bà vâng, tôi là một trong hai người ngồi cạnh bà.
– May quá, bác sĩ : đã lâu lắm tôi không được yên ổn nói chuyện với bác sĩ.
– Thưa bà, tôi cũng lấy làm sung sướng lắm.
– Tôi có cả ngàn điều muốn nhờ bác sĩ chỉ bảo cho….Bác sĩ không lấy làm phiền chứ ?
– Nói cho thực, thưa bà…
– Trước hết, tôi mất ngủ…bác sĩ còn nhớ chứng mất ngủ của tôi chứ ? Ủa cái gì vậy nè ? Bác sĩ ăn canh đấy ư ?
– Tại sao lại không, thưa bà ?
– Bác sĩ điên rồi sao ? Đầu bữa mà uống đầy bụng nước như -ậy, còn gì hại cho sức khoẻ bằng…
– Trời ơi ! Thưa bà…
– Tôi xin bác sĩ bỏ món đó đi và chúng ta cùng nhau xét thực đơn xem nào… Món cá hồi, được đấy… Cócả chất đản bạch tinh (protéine)…Gà mái tơ : được. Thử coi nào : ăn bơ, chúng mình có sinh tố A ; trái cây, có sinh tố C…thiếu sinh tố B…Phiền thật. Phải không bác sĩ ?
– Tôi có chủ trương của tôi.
– Này, bác sĩ, một người hoạt động như tôi cần bao ca-lo (calorie), mỗi ngày ?
– Tôi không biết rõ thưa bà,…cái đó không quan trọng gì cả.
– Bác sĩ bảo sao ? Không quan trọng gì cả !… Có khác gì bác sĩ bảo than không quan trọng cho đầu máy xe lửa, xăng không quan trọng cho xe hơi !… Tôi , hoạt động như một người đàn ông, thì phải có ba ngàn ca-lo, nếu không thì gầy mòn đi.
– Bà đếm số ca-lo sao ?
– Sao lại không !… Bác sĩ nói đùa sao đấy ?…Đi đâu tôi cũng mạng theo một bảng nhỏ… (Bà ta mở xắc ra) . Đây này, bác sĩ… Giăm bông : mối kí 1.750 ca-lo. Gà giò : 1.500….sữa: 700.
– Tuyệt, thưa bà. Nhưng bà biết cánh gà này nặng bao nhiêu không ?
– Thưa bác sĩ, ở nhà, tôi bảo cân mỗi miếng thịt. Ở đây, nhà lạ, thì đoán phỏng… (Bà ta kêu lên) …A , bác sĩ !
– Thưa bà, chi vậy ?
– Tôi xin bác sĩ, ngừng lại đi !…Cái đó làm cho tôi đau nhói như nghe một lưỡi dao rít lên, nghe một âm lạc điệu, như…
– Nhưng thưa bà, tôi có làm gì đâu ?
– Bác sĩ này ! Bác sĩ đã trộn chất đàn bạch tinh với chất Hydrocarbure…thôi ngưng lại đi, bác sĩ !…
– Thưa bà, người ta dọn cho tôi thức ăn nào thì tôi ăn thức đó, có quái gì đâu..
– Một lương y như ông mà nói vậy !… Nhưng bác sĩ thừa iết rằng bữa ăn thường ngày của người Pháp trung lưu : thịt bò áp chảo với trái táo là món ăn độc hại nhất mà loài người có thể chế ra được mà !
– Vậy mà người Pháp trung lưu vẫn sống đấy…
– Bác sĩ theo tà thuyết rồi… Tôi không nói chuyện với bác sĩ nữa…
(Hạ giọng) Còn ông ngồi cạnh mình nữa là ai đây ? Có nghe tên ông ta mà không biết là ai .
– Thưa bà, ông ấy là giám đốc ở bộ Tài chánh.
– Vậy ư ? Thế thì thú lắm (Bà ta hăng hái quay qua bên phải). Thế còn ngân sách của chúng ta, thưa ông ? Ông đã làm cho nó thăng bằng chưa ?
– A, thưa bà, xin bà tha cho… Tôi mới nói về ngân sách liên tiếp tám giờ đồng hồ… Tôi mong được nghỉ ngơi trong bữa tối nay.
– Nghỉ ngơi !….Chúng tôi sẽ cho ông nghỉ ngơi khi ông lập lại sự thịnh vượng cho công việc làm ăn của chúng tôi… Dễ ợt mà !
– Dễ ợt, thưa bà ?
– Dễ như trò con nít… Ông có một ngân sách bốn ngàn tỉ?
– Thưa bà, gần đúng vậy.
– Được lắm… Ông rút mọi chi tiêu đi hai chục phần trăm…
(Y sĩ và nhà tài chính quay lại phía sau lưng bà biết nhiều quá mà đưa mắt với nhau, vẻ đồng tình và thất vọng).
Cô bạn rất thân, cô không biết gì cả, cô khôn đấy. Cho nên cô đoán được hết.