Bóng Sói Hú

Chương 43



Đèn xe không ngừng lay động trước mắt, bóng dáng loang lổ trên tường lần lượt thay đổi, La Rochelle nghĩ đến đêm kia, y hương tấn ảnh, cảnh sắc phồn hoa, nhưng hạnh phúc của cô lại ở thời khắc ấy vỡ nhát, cô cũng lạnh lẽo thê lương như vậy, khác nhau là lần trước còn có thể đau, lần này lại là nát thành từng mảnh nhỏ, người đưa cô vào địa ngục vẫn là cùng một người, ông trời vì sao lại tàn nhẫn như vậy, hy vọng và tuyệt vọng cô đã chịu chẳng lẽ vẫn còn chưa đủa sao? La Rochelle ôm gương mặt ướt át, hơi lạnh như một chiếc lưới dày đặc từ bốn phương tám hướng vây lấy cô.

“Yêu một người không yêu mình, sẽ giống như tự tay dùng đao xẻo sạch bản thân từng chút một, loại cảm giác chậm rãi thiêu đốt thành tro tàn này, chỉ có người ngu ngốc nhất mới muốn trải qua.” Giọng nói mềm nhẹ thong thả, giống như gió nhẹ nhàng xâm nhập vào đáy tai, trên người hắn là hơi thở điềm đạm an hòa, làm cho trái tim đang mê li vỡ nát của người ta chậm rãi yên ổn.

Ôn Trạch, La Rochelle vẻ mặt trống rỗng, cô mờ hồ nhớ rõ, người đàn ông này chẳng khác gì độc dược hạng nhất, cứ là người bị hắn chú ý, cuối cùng đều phải trả giá cực lớn, nhưng mà bây giờ cô nhìn đôi mắt tối tăm kia…. Yên tĩnh, ôn hòa và tràn ngập hiểu biết đến vậy, cô không thể nổi lên một chút lòng cảnh giác phòng bị nào. Ôn Trạch ôn nhu nâng cô dậy, chỉnh lại quần áo cô, đây là một thiên chi kiêu nữ, đây là một phụ nữ tập trung đủ vẻ xinh đẹp và sự giàu có trên người, lúc này lại giống như lá rụng mùa thu, chẳng còn sức sống. Ôn Trạch nắm cô, như nắm một đứa trẻ lạc đường.

Ôn Trạch lái xe vào một con đường nhỏ hai bên đều là cây cối trụi hết lá, sau đó dừng lai trước một toàn nhà màu trắng, Ôn Trạch mang theo La Rochelle đi vào, cái bàn bằng đá cẩm thạch màu trà, phong cách sắp xếp cổ điển như thế kỷ 19, đàn hương thản nhiên, bàn trà kiểu anh, giật mình như trở lại căn nhà ở nước Mỹ.

La Rochelle ngửa đầu cười to, cô cao ngạo ngẩng đầu , “Hao tổn tâm cơ như vậy, sắp xếp trắc trở đến vậy, Ôn Trạch, anh muốn có được gì từ tôi? Nước mắt ngọc ngà đã cho Liễu Đình, tôi — chắc nên có là chiếp hộp Pandora sao?” Cô chua ngoa nói.

Trên mặt Ôn Trạch vãn lộ ra nụ cười nhợt nhạt, vẻ lạnh nhạt yên bình, “Mấy thứ này chính là dùng để giảm bớt cảm xúc của cô, cô quá bi thương, đau lòng đã ngấm vào tận lục phủ ngũ tạng cô, cô cần yên ổn.”

“Muốn thu về thì trước đó phải cho đi! Tiếp theo thì sao? Ôn Trạch anh không phải cũng muốn dùng chuyện ma quỷ này đến mê hoặc tôi như đã đối phó với Giang Nặc đấy chứ? Cái gì mà không làm hắn yêu thì hãy để hắn hận đi, cái gì mà thà làm ngọc vỡ chứ!” La Rochelle gằn từng tiếng, chán ghét nói “Tôi Lucia La Rochelle còn chưa bao giờ mất đi tâm trí của mình!”

Nét mặt Ôn Trạch không chút thay đổi, ánh mắt hắn buông xuống chuyên tâm vào việc nghiên cứu nước trà, hắn uống một hớp, dòng nước chảy qua đôi môi ôn nhuận của hắn.

“Cô không nghĩ tới chuyện dùng thuật thôi miên đối phó với anh ta sao?”

La Rochelle kinh hoàng, đầu óc cô hiện ra như đèn chiếu phim: Phí Như Phong toàn thân là nước sôi, ngửa đầu ẩm ướt, hơi nước che đi thần sắc hắn, “Từ nhỏ đến lớn em có dấu diếm được anh chuyện gì chứ” Mỉm cười nói, tiếng nói như dấy lên sóng to gió lớn, La Rochelle chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đập mạnh, đến đầu ngón tay cũng lạnh lẽo.

“Xem ra cô đã thử qua rồi, xem ra địa vị của cô trong lòng Phí Như Phong cũng thật sự là khác biệt!” Đầu ngón tay thon dài của Ôn Trạch vuốt ve hoa văn trên bàn trà, “Có thể là tồn tại độc đáo nhất trong cuộc sống của hắn, cũng là người hiểu nhau nhất trong cuộc đời hắn, vận mệnh đôi khi đúng là một câu chuyện cười!”

Mỗi câu nói của người đàn ông này đều nhập vào nơi mềm mại nhất trong ngực, khiến bạn căn bản không thể từ chối, ý chí chiến đấu của bạn, sự đề phòng của bạn, đều bị hắn làm cho tan rã sạch sẽ.

“Có thể từ chối sao? Mình thật sự có thể từ chối chuyện tiếp theo mà người đàn ông này sẽ làm ư?” La Rochelle khủng hoảng.

“Đã từng nghe đến Hồ Vong Xuyên ở ma giới chưa?” Ôn Trạch đứng lên không chút để ý, hắn mở nắp đàn dương cầm, âm nhạc tinh thuần như nước theo bàn tay hắn tuôn ra, nó nhàn nhã như một ly trà hoa, dòng hương thơm ngát, giống như từ nơi xa xưa truyền lại, chậm rãi chảy xuyên qua dòng thời gian dài rộng bên người, rơi rớt từng giọt nước mờ.Nghe, cảm thụ tiếng đàn mang the sự phóng đãng phiêu bạt, mơ hồ có khàn khàn tang thương – nó đi theo từng âm cuối của tiếng đàn, mỗi một âm phù quay về, tản mạn ngâm nga, nó nhẹ nhàng thở dài như nhớ lại điều gì, giống như kêu gọi xa xôi, nó đang hỏi, còn phải phiêu bạt bao lâu, đó là loại đau đớn khắc vào xương cốt.

Ngực cộm lên, thì ra đây là cô độc, thì ra vị cô độc cay đắng là như vậy… La Rochelle không khỏi ngây ngốc. Âm nhạc tinh tang dừng lại, Ôn Trạch nhìn phím đàn đến xuất thần, vài sợi tóc chảy xuống trên trán và quần áo hưu nhàn màu làm phản xạ ra ánh sáng của chiếc đàn, yên tĩnh như hồ nước sâu không thấy đáy, “Thiên đường ở ngay trước mắt chúng ta, nhưng khi chúng ta đứng ở cửa, mới phát hiện ra chúng ta đã cầm sai chìa khóa, La Rochelle, cô và tôi đều đã chọn đúng hướng nhưng đều không thể đi tới cuối cùng!”

Hắn ngửa đầu cười tự tại, ôn nhu tự tại như vậy, trong suốt mà bi thương.

“ôn Trạch” giọng điệu La Rochelle nhẹ đến mức tận cùng “Thế gian này không thể tránh khỏi những việc không như ý, oán độc cũng bằng không, cuộc đời nào không có tỳ vết chứ? Không sao cả, để cho cái tỳ vết này xé nát những ngày tốt đẹp nhất của cuộc đời tôi, nó không đáng!” sắc mặt La Rochelle tái nhợt cứng rắn như đá cẩm thạch, “Cho dù tôi vỡ nát, anh cũng không bao giờ có thể mượn tay tôi để xúc phạm tới A phong nửa phần!”

“Tôi không trông đợi vào việc có thể đạt được điều này từ cô.”

“Vậy rốt cuộc anh muốn cái gì từ tôi?”

“Một cửa sống!” Mắt Ôn Trạch ngưng tụ thành hố băng sâu không lường được.

Ôn Trạch, một người đàn ông như nước, ôn nhu như nước, khí chất như nước, tươi cười như nước, nhưng nước này có thể nháy mắt trở thành băng, băng không những có thể đâm người ta đầy mình thương tích, cũng có thể giết người!

————–

Chicago, một người đàn ông ăn mặc hợp trời trang đi vào showroom ô tô của Ôn Thị, hắn liên tục thử mấy chiếc xe, 10’ sau, khi hắn rời đi, bàn tay hắn đặt trên xe.

San Fancisco, một đứa bé ôm một món đồ chơi chạy vào cửa hàng sơn của Ôn Thị, khi mẹ nó lớn tiếng hò hét túm nó ra, món đồ chơi của nó đặt trên ghế dựa.

New York, 11h40’ Luật sư chuyên dùng của Phí thị Từ Thiếu Phổ đi vào một tòa nhà siêu hiện đại, biển hiệu chân chính: Tập đoàn Hưu Sĩ Đốn.

“Ôn tiểu thư đã từng đến Tuyên thành chưa?” Giang Nặc nhìn Ôn Nguyệt qua kính chiếu hậu, cô thu hồi ánh mắt, ngồi đoan chính, tỏ vẻ mọi việc đều hết sức mới mẻ.

Cô không nói chuyện nhiều với người khác, nàng đã từng trải qua huấn luyện lễ nghi tương đối hà khắc, Giang Nặc hỏi tùy ý: “Trước đó Ôn tiểu thư vẫn ở trường học nữ sinh Bố Lợi Á ư?”

“Đúng vậy, từ khi 10 tuổi tôi đã ở đó đọc sách rồi!”

“Từ đó đến nay cô vẫn ở đó ư?” Giang Nặc hơi ngạc nhiên, Ôn Trạch cứ thế nhốt cô ấy ở Bố Lợi Á sao? Không biết vì sao, trực giác hắn cảm thấy dùng từ nhốt này là vô cùng chính xác.

“Anh nói, thế giới bên ngoài rất phức tạp, không thích hợp với tôi!” Giọng nói của Ôn Nguyệt nhu hòa, mông lung, giống như gió nhẹ thổi qua bên tai “Lần này anh ấy đón tôi ra, anh ấy nói: Anh sẽ chăm sóc tôi thật tốt!” bóng dáng Ôn Nguyệt có chút u buồn thản nhiên, không vượt qua nổi sự yêu kiều.

Nửa ngày sau Giang Nặc vẫn không nói được gì, cô ấy là lợi thế của hắn, nhưng hắn phát hiện ra bản thân mình căn bản không có muốn làm cô ấy tổn thương, đây là người phụ nữ được trời sinh ra để chịu nhận sự che chở của người khác, làm cho người ta thương tiếc. Có lẽ, có lẽ Ôn Trạch cũng chính vì lí do này, mới dám đưa cô ấy vào lòng bàn tay hắn, Giang Nặc mặt nhăn mày nhúm đăm chiêu.

Xe dừng trước cửa điện tử một chút, hai cửa lớn mở ra, toàn thân Ôn Nguyệt chấn động, đôi mắt cô dính chặt vào pho tượng giữa bể phun nước.

“Rất đẹp đúng không?” Giang Nặc đã quen với vẻ ngạc nhiên của những người nhìn thấy bức tượng.

“Uh.” Giọng nói của cô gần như không nghe thấy.

Giang Nặc mở cửa để cô xuống xe, “Pho tượng này là cha tôi dùng một loại vân thạch cực kỳ hiếm để điêu khắc thành, loại vân thạch này toàn khối nhẵn mịn, không có hoa văn gì.” Giang Nặc cầm tay cô, sự lạnh lẽo trên tay cô khiến hắn rùng mình “Ôn tiểu thư, “ Hắn vừa mở miệng.

Ôn Nguyệt đã lắc lư dựa vào người hắn, “Thật xin lỗi, tôi chưa bao giờ ngồi máy bay lâu như vậy.” Cô thì thào nói, đầu óc hơi mơ hồ.

Một tay Giang Nặc ôm lấy cô, dưới đầu ngón tay hắn là da như băng giá, xương như ngọc ngà. Lòng Giang Nặc hơi run rẩy, “Tôi đưa cô về phòng nghỉ ngơi.” Hắn bước lên bậc thang, đi xuyên qua hành lang dài, Giang Nặc đặt cô lên giường, cô hơi mở mắt thở nhẹ một hơi: “Tôi thường cảm thấy choáng váng đầu óc, nhưng mà chỉ cần nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Giang Nặc chỉ cảm thấy lỗ tai tinh tế truyền đến từng đợt ngứa ngáy, mùi thơm trên cơ thể cô làm hắn không thể suy nghĩ.

“Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tôi sẽ đến thăm cô,” Hắn gần như chật vật rời khỏi phòng.

Hắn đi ra ngoài cửa, hơi thở hỗn độn lập tức vững vàng trở lại, nụ cười hắn lạnh lùng mà đầy ý vị “Ôn Trạch, đây là mục đích của anh, mỹ nhân kế sao?”

“Thiếu gia, phu nhân mời cậu lập tức tới phòng bà.” Giọng điệu Mao thái thái hơi dồn dập, hiển nhiên là việc rất gấp gáp. Giang Nặc hai bước thành một vội vàng đi vào phòng mẹ, không khí thâm trầm tĩnh lặng bao phủ toàn bộ căn phòng, Đường Bảo Như đang ngồi trên sô pha, sắc mặt u ám.

“Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?”

“Bên New York gọi điện sang nói kế hoạch hợp tác của tập đoàn Hưu Sĩ Đốn và Giang Thị có biến cố xảy ra, tình trạng thực tế chưa rõ.” Giang phu nhân nhẹ nhàng ấn ấn trán, giọng nói mỏi mệt, nếu kế hoạch hợp tác với tập đoàn Hưu Sĩ Đốn bị hủy bỏ, hậu quả trong đó, ai cũng có thể đoán được.

Quả nhiên không ngoài dự đoán.

“Mẹ đã liên hệ được với cậu con, nếu hợp tác thật sự không thể hoàn thành, nó sẽ dùng hết sức để ổn định cổ phiếu Giang thị!”

“Mẹ, chuyện này con đã chuẩn bị tốt lắm, mẹ cũng đừng vì chuyện này mà lo lắng!” Giang Nặc đỡ mẹ trở lại giường, hắn biết trước khi hắn trở về, mẹ nhất định đã xử lý một lượng công việc lớn, cho nên mới hao tổn thể lực, mệt mỏi đến vậy.

“Con đã bắt tay hợp tác với Ôn Trạch, chiều nay sẽ có tin tức công bố —– Tập đoàn bách hóa Giang thị cùng Ôn thị hợp tác! Mà con sẽ lập tức đi New York, không cần biết kế hoạch hợp tác sẽ ra sao, con đều không cho phép Giang Thị chịu chút tổn hại nào!” Giang Nặc nói một cách chắc chắn như chém đinh chặt sắt.

Đường Bảo Như nhìn Giang Nặc hơi vui mừng, “Quan sát trên thương trường, thậm chí phải đề phòng cả người giúp đỡ mình, mà người vin vào cớ thành lập quan hệ hợp tác dĩ nhiên cũng chẳng phải hạng người lương thiện, một con đập chỉ cần một cái khe cũng có thể bị sóng gió phá vỡ!”

Năng lực nhìn thấu của mẹ làm Giang Nặc kinh hãi “Em gái Ôn Trạch đang ở trong nhà.” Câu nói nhẹ nhàng bâng quơ này đã đủ rồi.

“Đi sớm về sớm, mẹ sẽ chăm sóc Ôn tiểu thư thật tốt.” vẻ mặt Đường Bảo Như ôn hòa nói, “Tiểu Nặc.” Bà gọi Giang Nặc đã sắp bước ra khỏi phòng, “Con làm cho mẹ vô cùng kiêu ngạo, người xưa nói trong họa có phúc quả thật là không sai chút nào.”

Ánh mắt Giang Nặc đau như kim chích, đến tận hôm nay, đến tận lúc hắn gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế này, thái độ của mẹ dành cho hắn vẫn là quan tâm và cổ vuc, hắn hơi hơi chùng vai, bước nhanh ra ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.