Bong Bóng

Chương 74



Lúc này Đỗ Nhược còn chưa hiểu rõ Kiều Cận Nam nếu không cô sẽ không nói những lời như vậy.

Những lời đó giống như mồi dẫn lửa, dễ dàng kích thích lửa giận của anh. Sáu năm trước Kiều Cận Nam hai mươi sáu tuổi khí thế không hề kém so với sáu năm sau.

Đỗ Nhược bị anh đặt lên cửa, thân thể bắt đầu run rẩy. Dù đôi mắt không có thần thái nhưng khí thế vẫn mạnh mẽ như muốn nuốt trọn cô, anh cúi đầu tìm được môi cô, hung hăng cướp đoạt.

Nếu như tối hôm qua anh còn dịu dàng hôn từng giọt nước mắt, cho dù tới lúc cao trào vẫn rất cẩn thận sợ tổn thương cô nhưng lúc này anh như con dã thú khát máu, môi của cô thậm chí cả hơi thở đều bị anh cướp đoạt.

Đó không phải Kiều tiên sinh mà Đỗ Nhược quen biết.

Hơn một tháng nay Kiều Cận Nam trong ấn tượng của cô là người lạnh lùng nho nhã lễ độ, khi bực dọc thì lời nói lạnh nhạt một chút, sống chung một thời gian thỉnh thoảng anh cũng mỉm cười, nhìn chung là người dễ nói chuyện.

Cô chưa từng thấy anh mất kiểm soát như lúc này.

Đỗ Nhược bị đẩy ngã xuống giường, dường như thân thể anh không biết mệt mỏi muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức. Lúc này Đỗ Nhược không còn giống tối qua mặc anh muốn làm gì thì làm, cô phản kháng giãy giụa nhưng chút sức lực ít ỏi trước mặt anh còn không bằng mèo cào, tay chân bị anh kiềm chế lại.

Cô càng phản kháng lại càng kích thích anh.

Trước đây anh không hề có hứng thú với cô, rõ ràng là cô dụ dỗ anh trước, bây giờ dùng xong muốn phủi mông bỏ đi?

“Cô nghĩ tôi là cái gì? Hả?” Anh vội vàng tiến vào.

Anh nghĩ có lẽ mình đối xử với cô quá dễ dãi nên lá gan của cô mới lớn như thế.

“Nếu đã là người trưởng thành thì một hay hai lần thì có gì khác nhau?” Anh cúi đầu xuống, tiếp tục là một nụ hôn sâu.

Những lời này của Kiều Cận Nam như nhát dao đâm thẳng vào trái tim cô, tâm như chết lặng, từ bỏ chống cự.

Trận này kịch liệt hơn nhiều so với tới qua, cô cũng không biết dừng lại lúc nào. Kiều Cận Nam khẽ hôn lên trán Đỗ Nhược, vòng tay mạnh mẽ ôm chặt cô vào lòng, hai thân thể vẫn quấn lấy nhau, không chịu lui ra ngoài.

Đỗ Nhược đề cập chuyện rời đi, nhưng anh không muốn để cô đi.

Cửa bên ngoài đã khóa trái.

Khi đó Kiều Cận Nam suy nghĩ rất đơn giản.

Anh biết Đỗ Nhược muốn rời đi, nhưng anh không muốn.

Còn hai ngày nữa anh sẽ làm phẫu thuật, cô muốn đi, ít nhất cũng phải chờ anh hồi phục thị lực, nhìn cô như thế nào.

Anh không muốn cô đi nhưng không thể lúc nào cũng trông coi cô vì thế anh giam giữ cô lại. Đêm đó Đỗ Nhược khóc rất nhiều, anh nghĩ một cô gái trẻ thì có chuyện gì to tát, cho dù có thì chờ anh khỏi bệnh sẽ giải quyết giúp cô.

Chỉ còn vài ngày nữa thôi.

Nhưng chính mấy ngày ngắn ngủi này trở thành giọt nước làm tràn ly.

Kiều Cận Nam thấy Đỗ Nhược cũng không có gì bất thường.

Cô quay trở về dáng vẻ lặng lẽ như trước kia, không nói một lời, chỉ có một điều thay đổi duy nhất là phần lớn thời gian cô ngồi trong phòng khách.

Đỗ Nhược đi đâu, Kiều Cận Nam đi theo tới đó.

Đỗ Nhược càng lặng lẽ hơn. Cô không còn khóc nữa. Cô không muốn nghĩ về tương lai, về mối quan hệ giữa cô và Kiều Cận Nam, về lý do tại sao Hà Khâm Sinh lại đối xử với cô như thế.

Chẳng phải cô cũng như vậy sao?

Cô cũng lên giường với một người đàn ông không quen biết?

Kiều Cận Nam nói đúng, một hay hai lần thì có gì khác nhau?

Một hay hai người đàn ông thì có gì khác nhau?

Thì ra cô cũng có thể đem tình yêu và tình dục tách biệt ra.

Cô và Hà Khâm Sinh là cùng một loại người.

Không có tình yêu, chắc đến bạn bè cũng không còn? Trình Hi Vi nhất định sẽ không chấp nhận chuyện này.

Còn gia đình của cô?

Bố mẹ là người thương cô nhất, từ nhỏ đến lớn cô luôn là niềm tự hào của gia đình, chỉ vì một người đàn ông mà cô đánh mất chính bản thân mình. Chắc chắn họ rất thất vọng về cô.

Kiều Cận Nam có thể cảm nhận được lặng lẽ nhưng lại không nhìn thấy sự tiều tụy của cô. Trước ngày phẫu thuật, anh luôn ngồi bên cạnh cô, vuốt ve mái tóc cô giống như đang vỗ về chú mèo nhỏ: “Chờ tôi.”

“Ừ.” Đỗ Nhược vẫn lặng lẽ như cũ.

Khi Kiều Cận Nam tiến hành phẫu thuật, cô gọi cho bệnh viện gọi nói mình không cẩn thận bị khóa ở bên trong, rất nhanh có người tới đây giúp cô mở cửa.

Thật ra Kiều Cận Nam còn cho người canh chừng bên ngoài vì anh sợ Đỗ Nhược sẽ bỏ trốn. Anh không chịu trở nước điều trị lại không muốn người nhà tới đây, người làm mẹ là Ngô Khánh Phân sao có thể yên tâm, hôm con trai làm phẫu thuật bà liền bay sang đây, vừa mới xuống máy bay bà đã nghe chuyện về Đỗ Nhược.

Lần đầu tiên con trai nhà mình có tình cảm đặc biệt với một người, bà liền tiện tay điều tra một lượt.

Lúc ấy Đỗ Nhược cũng có chút danh tiếng trong cộng đồng du học sinh người Hoa tất nhiên không phải danh tiếng tốt đẹp gì.

Đỗ Nhược đang định rời đi liền chạm mặt Ngô Khánh Phân.

Đỗ Nhược không biết người đến là ai, cô lúng túng lo sợ nhìn bà.

Tháng sáu, thời tiết nóng bức nên quần áo mặc rất đơn giản, trên cổ và trước ngực Đỗ Nhược đầy những vết hôn rất rõ ràng.

Ngô Khánh Phân tức giận dựng ngược lông mày, bàn tay bà đã giương cao nhưng cuối cùng lại không hạ xuống, tuy nhiên lời nói cũng chẳng dễ nghe gì.

“Đê tiện! Không biết xấu hổ!” Bà chỉ vào cửa: “Cút ngay.”

Cái bạt tai này không tát vào mặt mà đâm thẳng vào tim cô.

Cô không khóc, dưới ánh mặt trời rực rỡ, hòa vào dòng người đông đúc cô chỉ thấy lạc lõng cô đơn.

Bạn bè, tình yêu, còn cả danh dự nữa… Cô chẳng có gì hết.

Quỳ xuống cầu xin Hà Khâm Sinh, bị người ta chỉ thẳng vào mặt mắng đê tiện, danh dự đã bị cô giẫm đạp dưới chân không còn gì cả. Cô không oán trách ai cả, tất cả là tự cô gây ra.

Cô gọi điện cho chủ nhà cũ. Bác gái tốt bụng nhiệt tình giúp đỡ cô, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của cô bà ngạc nhiên hỏi: “Đỗ Nhược, có phải cháu ngã bệnh không?”

Không phải bệnh, chỉ là cô không muốn gặp người khác thôi.

Cô trốn ở trong nhà cả ngày không bước ra khỏi cửa.

Điện thoại tắt máy, không ai có thể tìm được cô. Giống như cô biến mất khỏi thế giới này.

Đỗ Nhược không có ý định tự sát, chỉ là cô không thể ngủ được.

Cô không nhớ cô đã mất ngủ bao nhiêu ngày, thỉnh thoảng cô cũng ngủ được một chút nhưng rất nhanh đã tỉnh lại.

Cô tìm được một hộp thuốc ngủ mà tiến sĩ Brown kê cho cô. Thuốc chỉ còn một ít, liều lượng rất thấp. Cô uống hết rồi quay về giường nhưng vẫn không ngủ được.

Cô phải làm gì đó mà có thể ngất đi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi cũng được.

Đập vào đầu? Không ổn lắm. Bị cảm? Bây giờ là mùa hè, tắm nước lạnh cũng không được. Mất máu? Ý kiến này không tệ.

Đỗ Nhược tìm được một con dao nhỏ quân đội khi cô và Hà Khâm Sinh đi Thụy Sĩ đã mua về, phía trên lưỡi dao còn khắc tên cô.

Cô hơ nóng lưỡi dao khử trùng, lúc nằm trên giường trong lòng cô thật thanh thản

Cô cầm dao không hề do dự cắt một đường lên cổ tay mình.

Đỗ Nhược đã được như ý nguyện ngủ thiếp đi, máu tươi nhiễm đỏ ga trải giường, dưới tấm chăn cô nằm ngủ thật thanh thản.

Hôm ấy Hà Khâm Sinh nhận được điện thoại của chủ nhà nói tình trạng của Đỗ Nhược không tốt, đã gần mười ngày không thấy cô ra ngoài. Anh cầm chìa khóa nhưng cuối cùng lại không tới mà gọi cho Trình Hi Vi để cô ấy qua đó. Sau khi ngắt điện thoại, anh chán nản tựa vào cánh cửa, mệt mỏi khép mắt lại.

Hôm ấy Kiều Cận Nam được tháo băng ra, đơi mắt anh đã thấy được ánh sáng. Trợ lý của anh làm theo chỉ thị của Ngô Khánh Phân nói Đỗ Nhược cố ý bỏ trốn, bọn họ không ngăn cản được.

Kiều Cận Nam trên giường bệnh, hờ hững đáp lại một tiếng, không hỏi bất cứ điều gì về Đỗ Nhược, anh nhắm hai mắt lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Khi Đỗ Nhược mở mắt một lần nữa, người cô nhìn thấy đầu tiên là Tiến sĩ Brown đang cười híp mắt với cô: “Đỗ Nhược, cháu thấy thế nào?”

Cô hoảng sợ vội vàng sờ soạng xung quanh, trên mặt vẫn đẫm nước mắt, cô nhìn tờ lịch trên bàn, là năm 2015.

Chỉ một cái chớp mắt như nhìn thấy trọn vẹn đời người.

“Đỗ Nhược, cháu đã nhớ lại chưa?”

Cô khẽ gật đầu.

Bây giờ là tháng sáu, sáu năm trước cũng là tháng sáu.

Trên đường tới bệnh viện cô đã tỉnh dậy, bởi vì cô không phải cố ý tự sát nên vết cắt không sâu, cô từ chối điều trị chỉ yêu cầu được gặp Tiến sĩ Brown.

Sau khi biết rõ mọi chuyện ông vô cùng kinh ngạc: “Đỗ Nhược, trước đó tình trạng của cháu còn rất tốt, tại sao lại chuyển biến xấu như vậy? Nói cho bác biết đã xảy ra chuyện gì được không?”

Đỗ Nhược im lặng, chỉ hỏi ông có một loại thôi miên có thể xóa đi một phần trí nhớ đúng không.

Ông kiên quyết phản đối: “Đó là hèn nhát cũng không phải cách giải quyết tốt nhất. Đỗ Nhược, cháu thử điều trị bằng thuốc một thời gian xem thế nào, nếu cứ để như vậy bác sợ sẽ trở thành chứng trầm cảm.”

Đỗ Nhược lắc đầu. Cho dù có dùng thuốc cũng không có tác dụng.

Cô muốn quên đi tất cả.

“Đỗ Nhược, bác cũng không chắc chắn nhất định sẽ thành công. Cháu quên hay không quên đều do cháu quyết định.”

Đỗ Nhược gật đầu.

Chỉ cần có thể quên đi, một chút thôi cũng được.

Người cô muốn quên đi là Hà Khâm Sinh nhưng kết quả lại là Kiều Cận Nam.

Đỗ Nhược từ phòng khám bước ra ngoài, lúc này đã là giữa trưa, ánh mặt trời chói chang rực rỡ.

Kiều Cận Nam tựa vào gốc cây đại thụ, lúc thấy cô bước ra ngoài anh mới bớt căng thẳng, định nắm lấy tay cô.

Đỗ Nhược vẫn còn đắm chìm trong ký ức của sáu năm về trước, chưa lấy lại được tinh thần nên cô theo bản năng tránh đi, vẻ mặt đề phòng nhìn anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.