Kiều Dĩ Mạc gọi cho Mạnh Thiểu Trạch: “Chú Mạnh, ngày mai còn tặng hoa không?”
Mạnh Thiểu Trạch nhanh chóng đáp lại: “Mạc Mạc chờ chú một chút.”
Khoảng năm phút sau, Mạnh Thiểu Trạch trả lời: “Giải quyết xong! Bây giờ chị Hoa nhỏ đã trở thành bạn gái bố cháu!”
Kiều Dĩ Mạc cầm điện thoại vui sướng hô to: “Oa, chú Mạnh siêu cấp lợi hại! ! !”
Mạnh Thiểu Trạch cũng mới biết, Đỗ hoa nhỏ không chất vấn Kiều Cận Nam tặng hoa có ý gì mà dứt khoát đồng ý làm bạn gái luôn. Chẳng có một chút gian nan gì cả.
Xem ra có người không nhịn được xuống tay trước ~
Đỗ Nhược đáp ứng làm bạn gái Kiều Cận Nam, cũng có tính toán trước. Kiều Cận Nam là người bận rộn, ngay cả không thời gian bên cạnh con trai mình cũng không có, thì làm sao có thời gian yêu đương?
Cô đánh dấu trên tờ lịch, ngồi chờ một tháng kết thúc.
Quả nhiên bốn năm ngày sau, Kiều Cận Nam không tìm cô, hoa hồng làm người ta đau đầu đầu không xuất hiện nữa, a di đà Phật.
Nhưng đến ngày thứ sáu, Đỗ Nhược nhận được điện thoại của Kiều Cận Nam.
“Tối nay có rảnh không?”
Đỗ Nhược rất muốn trả lời: “Không rảnh”, nhưng cô nghĩ vẫn nên nhịn xuống: “Chuyện gì?”
“Hẹn hò.”
“Ở đâu?”
“Trong nhà.”
“…”
Đỗ Nhược điều chỉnh lại giọng nói: “Kiều tiên sinh, đây là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò đúng không?”
“Đúng.”
“Có ai lần đầu tiên hẹn hò ở nhà không?”
“Đỗ tiểu thư nghĩ nhiều rồi, tôi không có hứng thú với thân thể cô.”
Đỗ Nhược đang uống nước liền bị sặc, ho khan vài cái, mặt đỏ bừng: “Tôi không có ý đó, chỉ là…”
“Mặc dù xã hội hiện nay rất cởi mở, nhưng Đỗ tiểu thư có thể yên tâm, yêu cầu của tôi đối với bạn giường bạn cao hơn yêu cầu với bạn gái.”
“Tôi không có ý đó!” Đỗ Nhược nghiêm túc đề nghị: “Có thể ăn một bữa cơm, đi xem phim gì đó? Gần đây có vài bộ phim không tồi, chúng ta…”
“Không rảnh.”
Không rảnh thì anh hẹn hò làm gì?
“Vậy chờ khi nào Kiều tiên sinh có thời gian thì hẹn hò!” Đỗ Nhược phẫn nộ ngắt điện thoại. Cô tự nhận tính tình ôn hòa, nhưng mỗi lần nói chuyện với Kiều Cận Nam, kết thúc câu chuyện cô luôn là người tức giận, coi như anh ta có bản lĩnh!
Đỗ Nhược uống một ngụm nước lớn, vuốt ngực điều hòa hơi thở, điện thoại “Đinh” một tiếng, Kiều Cận Nam nhắn tin tới: “Nhắc nhở Đỗ tiểu thư, không được tùy tiện ngắt máy trước, nếu còn lần sau thì tự gánh lấy hậu quả. Tan sở tôi tới đón cô.”
Đỗ Nhược mím môi ném điện thoại vào ngăn kéo, cầm bút lên hung hăng khoanh vài vòng trên tờ lịch.
Còn hai mươi bốn ngày thôi, sẽ qua rất nhanh!
Kiều Cận Nam nói được là làm được, quả nhiên khi tan sở thấy xe của anh dừng trước của công ty, Đỗ Nhược bình thản ung dung mở cửa ghế sau, qua kính chiếu hậu Kiều Cận Nam liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: “Đỗ tiểu thư ngồi như vậy làm tôi có ảo giác cô là lãnh đạo còn tôi là lái xe.”
Đỗ Nhược: “…”
Đàng hoàng lên ngồi vào ghế phó lái.
Trên đường về không nói gì.
Đỗ Nhược cân nhắc mãi mới nhắn tin cho Tần Nguyệt Linh, nói cho tối nay cô phải tăng ca, dặn dò bà phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Sức khỏe của Tần Nguyệt Linh đã ổn định, điều này làm Đỗ Nhược nhẹ nhõm đi rất nhiều, không cần mỗi ngày phải về nhà đúng giờ, lo lắng bà ở nhà một mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Bình thường cô ở nhà làm gì?”
Hiếm khi Kiều Cận Nam chủ động nói trước, Đỗ Nhược đáp lại: “Cùng mẹ xem ti vi, công việc bận rộn thì về phòng làm việc.”
Kiều Cận Nam không đáp lại.
Cho đến khi về Kiều gia, Đỗ Nhược vẫn còn buồn bực chuyện Kiều Cận Nam muốn “hẹn hò ở nhà”, vừa mới mở cửa, một quả cầu nhỏ hưng phấn nhào vào lòng cô: “Chị Hoa nhỏ! Sao chị lại tới đây?”
Ngay lập tức tâm trạng Đỗ Nhược tốt lên, tại sao cô lại quên trong nhà có một thiên sứ là Kiều Dĩ Mạc? Có cu cậu bên cạnh chắc chắn tối nay không còn vô vị.
Đỗ Nhược khom lưng ôm cu cậu vào lòng, Kiều Dĩ Mạc vui vẻ hỏi: “Bố lại mời chị tới gia sư à?”
Đỗ Nhược còn chưa kịp trả lời, Kiều Cận nam đã lên tiếng trước: “Kiều Dĩ Mạc, bây giờ cô ấy là bạn gái của bố.”
Nói xong liền nhấc cu cậu xuống: “Đi ăn cơm.”
Kiều Dĩ Mạc chạy về phía bàn ăn, nghiêm tức suy nghĩ: “Là bạn gái của bố thì không thể làm gia sư sao…”
Nhưng cùng ăn cơm tối với chị Hoa nhỏ, Kiều Dĩ Mạc nhanh chóng vứt phiền não ra sau ót, lúc ăn cơm còn không quên nịnh hót: “Em vẫn cảm thấy chị Hoa nhỏ làm cơm ngon nhất!”
“Chị Hoa nhỏ đánh cờ giỏi nhất!”
“Chị Hoa nhỏ vẽ tranh đẹp nhất!”
“Lát nữa chị Hoa nhỏ vẽ cùng em được không?”
Đỗ Nhược gật đầu đáp ứng: “Được…” chữ ‘rồi’ còn chưa nói xong, Kiều Cận Nam liền lấy đũa của Kiều Dĩ Mạc: “Ăn xong rồi đúng không?”
Kiều Dĩ Mạc gật đầu liên tục: “Ăn xong rồi, có thể đi vẽ…”
“Có thể đi ngủ.” Kiều Cận Nam trực tiếp xách Kiều Dĩ Mạc ra khỏi ghế.
“Nhưng bây giờ mới 7 giờ!”
“Bố, quá sớm con không ngủ được.”
“Bố, con muốn vẽ tranh…”
“Chị Hoa nhỏ cứu em…”
Kiều Dĩ Mạc bị đuổi trở về phòng, ấm ức nhắn tin cho Mạnh Thiểu Trạch: “Huhu, chú Mạnh, bố tranh giành mẹ với cháu thì phải làm sao?”
***
Đỗ Nhược không ngờ rằng, Kiều Cận Nam cùng cô “hẹn hò” ở nhà, chính là nhìn anh ta làm việc.
Đúng vậy, chính là ngồi nhìn.
Giống như lúc nằm viện, anh ngồi trên giường bệnh làm việc, còn cô ngồi im bên cạnh. Lần này Đỗ Nhược lại dở khóc dở cười, rõ ràng chuyện này ai cũng có thể làm được.
Không ngờ lại xảy ra lần nữa.
Thư phòng của Kiều Cận Nam rộng rãi, phong cách hiện đại đơn giản, rất hợp với anh, nhìn anh ngồi làm việc làm cô có ảo giác hợp nhất thành một thể. Đỗ Nhược nhàm chán ngồi trên ghế sô pha, mặc dù trong phòng rất ấm, nhưng không gian yên tĩnh làm cô thấy lạnh lẽo.
“Kiều tiên sinh, để Dĩ mạc sang đây chơi được không?”
“Thằng bé đã ngủ.”
Phải không…
Đỗ Nhược lấy điện thoại ra, quả nhiên Kiều Dĩ Mạc không nhắn tin tới. Cô không cam lòng nhắn tin tiếp: “Có muốn tới thư phòng chơi không?”
Một hồi lâu đáp lại, xem ra là ngủ thật.
Nhưng Đỗ Nhược không biết, Kiều Dĩ Mạc không vào thư phòng không phải vì ngủ thiếp đi, mà do tin nhắn của Mạnh Thiểu Trạch: “Mạc mạc, muốn chị Hoa nhỏ thành mẹ cháu thì trước tiên không nên tranh giành mẹ với bố, nếu không cô ấy trở thành mẹ người khác!”
Ngồi ngây ngốc một lát, Đỗ Nhược quá nhàm chán, đứng lên đi tới giá sách, vừa mới lấy hai quyển sách, Kiều Cận Nam lên tiếng: “Đỗ tiểu thư, hình như không có ai vừa hẹn hò vừa đọc sách.”
Đỗ Nhược đáp trả: “Kiều tiên sinh, cũng không có ai vừa làm việc vừa hẹn hò cả.”
“Đỗ tiểu thư nói vậy dường như đang trách tôi đối xử với cô quá lạnh nhạt, chúng ta có nên đổi phương thức hẹn hò khác không?”
Đỗ Nhược tùy tiện rút hai quyển sách, đi ra ngoài. Nói cho cùng, anh ta làm việc còn cô ngồi đọc sách còn thoải mái hơn so với đi ăn cơm hay xem phim.
Lần đầu tiên hẹ hò trôi qua bình yên, Đỗ Nhược nghĩ nếu như anh vẫn yêu cầu cô ngồi ngây ngốc bên cạnh, thì cô miễn cưỡng vẫn làm được.
Như cô mong muốn, nhưng không phải “Thỉnh thoảng”, mà là liên tiếp ba ngày, mỗi ngày Kiều Cận Nam đón cô tới Kiều gia “Hẹn hò”, nhưng đến ngày thứ tư, rốt cuộc cô cũng bùng nổ.
“Kiều tiên sinh, không có ai yêu đương mà ngày nào cũng hẹn hò cả?”
“Bạn gái tôi đều nghe theo.”
“Xin nói thêm hai chữ ‘Trước kia’.”
“Đỗ tiểu thư ‘khác người’ như thế làm tôi càng thấy hiếu kỳ.”
“…”
“Cho Đỗ tiểu thư một lời khuyên.” Kiều Cận Nam bình tĩnh: “Phương pháp làm đàn ông nhanh chán nhất chính là ra sức lấy lòng và nói gì nghe nấy.”
Đỗ Nhược cười khan hai tiếng, ý nói cô nên nghe lời anh ta, ra sức lấy lòng, một tháng sẽ nhanh chóng kết thúc?
Cô không thèm!
“Sau khi tan việc thời gian là của riêng tôi, phải do tôi quyết định, tôi không thể ngày nào cũng chạy tới nhà anh.”
“Vậy tôi đến nhà cô?”
Đỗ Nhược thực sự nổi cáu, Kiều Cận Nam còn thêm một câu: “Bác gái thích gì? Tối nay tôi đến ra mắt.”
“Được rồi coi như tôi chưa nói gì. Không cần tới đón tôi, tôi tự lái xe đến, anh dành thời gian đó đưa đón Dĩ Mạc còn hơn”
“Được.”
Đỗ Nhược đặt điện thoại xuống khoanh vài vòng lên tờ lịch, ngày thứ chín.
Hôm nay Đỗ Nhược mang theo máy tính, Kiều Cận Nam làm việc, thì cô cũng làm việc. Cô ôm máy tính, vùi vào góc sô pha cách xa anh ta, nghiên cứu phương án của Mars.
Cô nhận dự án này đã hai tháng, sửa lại đi sửa lại không dưới mười lần, nhưng bên Mars vẫn chậm chạp đưa ra quyết định, người Pháp nổi danh làm việc hiệu suất thấp, nhưng không phải mập mờ thế này. Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu? Hay là không hài lòng với giá cả?
“Hà Khâm Sinh giao cho cô dự án này?” Không biết từ lúc nào Kiều Cận Nam đi tới phía sau cô, tay cầm ly cà phê, một tay đút trong túi, mắt nhìn vào máy tính của cô.
Đỗ Nhược bị giọng nói bất thình lình dọa hết hồn, cô vội khép máy vi tính lại: “Sao anh đi tới không có tiếng dộng?”
“Là do cô quá tập trung.”
“Lời anh vừa nói là có ý gì?” Đỗ Nhược bất mãn nói: “Đây là công việc, xin đừng xen lẫn tình cảm riêng tư.”
“Công việc?” Kiều cận nam cười nhẹ: “Trong nước, thương hiệu Mars không có danh tiếng, nhưng O.R là một trong ba tập đoàn sản xuất hàng tiêu dùng lớn nhất của Pháp, sản lượng sản xuất hàng năm luôn đứng đầu. Mấy năm nay Mars đã khởi sắc, lượng tiêu thụ tăng lên, cô cho rằng O.R dễ dàng để một thương hiệu có tiềm lực như thế cho một công ty không danh tiếng làm đại lý độc quyền?”
Đỗ Nhược không phục: “Chính vì không dễ dàng nên tôi mới cố gắng để đối phương hài lòng.”
Kiều Cận Nam cười nhạt: “Nhìn bạn gái vất vả nên nhắc nhở một câu, đừng làm việc vô nghĩa.”
Hai tháng làm việc vất vả, lại bị người ta nói làm việc vô nghĩa, Đỗ Nhược trừng mắt nhìn anh, tiếp tục làm việc của mình.
Kiều Cận Nam nói tiếp: “O.R muốn thâm nhập vào thị trường Trung Quốc nên sẽ không tùy tiện giao quyền đại lý cho một công ty trong nước. Theo tôi thấy, bọn họ muốn hợp tác với một công ty có tiềm lực mạnh, bọn họ khống chế cổ phần, cùng hợp tác, nếu thất bại thì tổn thất không lớn, nếu thành công, bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui, họ không thiếu tiền đầu tư, chẳng qua không có am hiểu và kinh nghiệm quản lý tại thị trường Trung Quốc. Vậy tại sao họ muốn giao Mars cho công ty cô?”
Đỗ Nhược phản bác: “Đại lý độc quyền không quy định ràng buộc mãi mãi, có thời hạn nhất định, đến khi đó có thể rút lui. Hơn nữa, theo anh nói, Waiting đều là người ngu? Chỉ có mình anh nhìn ra.”
Kiều Cận Nam cười nhẹ: “Tất nhiên Hà Khâm Sinh không ngốc, hắn ta đang vẽ việc cho cô làm.”
Một nhóm người cùng làm việc vô ích chỉ vì giữ cô ở lại công ty?
Thật tức cười.
Đỗ Nhược khép máy vi tính lại: “Kiều tiên sinh phân tích thật thấu đáo, tại sao không cùng hợp tác cùng O.R? Thịnh Thế đặt chân vào thị trường hàng tiêu dùng, hơn nữa hình như anh rất thích thương hiệu Mars.”
Dầu gội trong nhà tắm cũng là thương hiệu Mars.
Kiều Cận Nam ngồi đầu bên kia thưởng thức ly cà phê, thản nhiên nói: “Không phải tôi thích, là mẹ Dĩ Mạc thích.”
Đỗ Nhược sững sờ.
Mẹ Dĩ Mạc thích?
Hương thơm đó?
Lần đầu tiên Đỗ Nhược cảm thấy kiều cận nam không cần thiết lừa dối cô, có thể mẹ Kiều Dĩ Mạc rất giống cô, sở thích cũng giống nhau.
Loại cảm giác này… rất kỳ diệu…
Đột nhiên Đỗ Nhược nghĩ tới một vấn đề, hỏi: “Kiều tiên sinh, chẳng lẽ trước kia anh và mẹ Dĩ Mạc đều bên nhau thế này? Anh làm việc còn cô ấy ngồi bên cạnh?”
Trước kia ở bệnh viện, bây giờ “Hẹn hò” cũng vậy.
Kiều Cận Nam không trả lời, bưng cà phê chậm chạp bước đến bên cửa sổ, nhìn bóng đêm mờ mịt, nhắm mắt lại.
Một hồi lâu, mới nói: “Cô ấy yên tĩnh hơn cô.”
Quả nhiên như thế.
Người không còn nên dùng phương thức này để hoài niệm.
Đỗ Nhược không kìm được mỉa mai một câu: “Không ngờ Kiều tiên sinh lại là người nghĩa nặng tình sâu.”
Kiều Cận Nam cười rộ lên, cả bóng đêm mênh mang mờ mịt dung nhập vào đáy mắt, anh đứng ngược sáng, nhìn không rõ sắc mặt: “Đỗ tiểu thư nghĩ nhiều rồi, chuyện này không giống như cô tưởng tượng.”