Có một khoảng thời gian Đỗ Nhược bị mất trí nhớ.
Cô không nhớ được một số việc, tới bây giờ cô cũng không muốn nhớ lại. Cô biết mình có thai, nhưng cô không biết bố đứa trẻ là ai.
Cho dù đó là ai, chỉ cần là con của cô là được.
Cho nên cô không biết bố đứa bé có phải là Hà Khâm Sinh hay không, mặc dù lúc ấy hai người đã chia tay, nhưng chuyện gì cũng có thể. Khi đó chắc cô bị điên, ngay cả quỳ xuống cầu xin cũng làm được, có khi cô chủ động hiến thân cho anh ta cũng nên.
Người không có tự trọng chạy như điên trên đường, dù có mười đầu bò cũng không giữ được.
Có một số chuyện cô không muốn nhớ lại nên cô lựa chon quên đi. Nhưng việc tiếc nuối nhất là tại sao cô không thể quên đi Hà Khâm Sinh.
Đỗ Nhược ngồi dưới đất, nhìn mọi người bàn luận xôn xao. Hà Khâm Sinh đẩy đám người đi tới bên cô, gương mặt đầy lo lắng. Kiều Cận Nam đứng cách đó không xa quan sát cô, vẻ mặt thâm sâu khó lường.
Đột nhiên Đỗ Nhược nhớ ra, nửa tiếng trước anh ta có hỏi một câu:”Hôm nay cô tới đây, có phải định phá tan lễ đính hôn của Hà Khâm Sinh và Tống Như Nhược?”
Đúng là phá nát lễ đính hôn của người ta.
Cô dứt khoát tháo giày cao gót, giơ tay ra trước mặt Kiều Cận Nam.
Dù gì cũng là bạn gái anh.
Kiều Cận Nam nhếch môi, nhàn nhã đi tới bên cạnh cô, nắm lấy cổ tay cô dùng sức kéo cô lên. Đúng lúc Hà Khâm Sinh tới nơi, đang định giúp đỡ cô, Đỗ Nhược nghiêng người né tránh, thuận thế đổi tay khoác vào cách tay Kiều Cận Nam, không để ý đến mọi người xung quanh, bước chân khập khễnh đi ra ngoài.
“Lúc Đỗ tiểu thư ngã xuống, tư thế rất đẹp mắt.”
Đỗ Nhược nhếch nhác, nghe anh ta nói vậy cô chỉ muốn độn thổ cho xong.
Thấy cô đi lại khó khăn, anh lại hỏi: “Có muốn tôi ôm không?”
Đỗ Nhược cự tuyệt: “Không muốn.”
“Mọi người sẽ nghĩ tôi không quan tâm đến bạn gái.”
“Kiều tiên sinh để ý đánh giá của mọi người?”
“Hình như Đỗ tiểu thư rất hiểu con người tôi.”
Đỗ Nhược xấu hổ không nói nữa, ngồi trên xe sửa sang lại hình tượng, trả anh áo khoác, do dự một lúc lâu mới nói: “Tối nay… tôi xin lỗi.”
Cô lấy thân phận bạn gái Kiều Cận Nam tham gia, nhưng lại gây chuyện làm…mất mặt Kiều Cận Nam
Kiều Cận Nam không tức giận, hờ hững nhìn cô: “Đêm nay, Đỗ tiểu thư làm tôi nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Đỗ Nhược không rõ anh ta đang chế giễu cô hay có ý gì khác, cô không thèm để ý, vứt chuyện đó sang một bên.
“Trước kia chỉ thấy cô né tránh Hà Khâm Sinh, đêm nay đặc sắc hơn nhiều. Tất nhiên, nếu như hôm nay cô không ngã lếch thếch, cứ náo loạn phá hỏng buổi lễ thì càng thêm đặc sắc.”
“…”
“Nếu làm thế, vậy thì cách làm phải cao siêu hơn.” Kiều Cận Nam vuốt cằm: “Phá hỏng buổi lê, sau lưng đâm Hà phu nhân một nhát, thì đêm nay Hà gia càng thêm náo nhiệt.”
Đỗ Nhược im lặng nhìn anh, không biết anh ta đang trách cô hay nói thật: “Anh không thấy mất mặt sao?”
“Mất mặt?” Kiều Cận Nam chê cười: “Đỗ tiểu thư cho rằng tôi phải để ý cái nhìn của người khác?”
Kiều Cận Nam lái xe ra khỏi cổng, mắt vẫn nhìn về phía trước: “Huống hồ người ta là chủ bữa tiệc, lại đẩy ngã bạn gái tôi, tôi không tính toán với bọn họ đã là khoan dung với họ rồi.”
Đỗ Nhược nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới nói: “Cho dù thế nào… vẫn không đứng dậy nổi.”
Cô không cố ý gây chuyện, nhưng vẫn vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn: “Sau này sẽ không có chuyện như vậy.”
“Ý của Đỗ tiểu thư là sau này không tìm Hà Khâm Sinh?”
Đỗ Nhược day day thái dương: “Không tìm, ai cũng không tìm, tìm rồi thế nào? Do tôi quá kích động, xin lỗi.”
“Cô không cần phải xin lỗi tôi.”
Đỗ Nhược im lặng, cô nói xin lỗi anh, cũng là tự nói xin lỗi bản thân mình.
Tâm tình bình lặng nhiều năm, tại sao khi gặp Hà Khâm Sinh lại bị đảo lộn? Cuộc sống mới yên bình một chút, vết sẹo đã lành nên quên đã từng đau đớn?
“Chỉ cần nhớ cô nợ tôi một ân tình.” Kiều Cận Nam nhướng mày liếc nhìn cô.
“Được, tôi nợ Kiều tiên sinh một ân tình.” Đỗ Nhược nghĩ đến bộ dạng lếch thếch vừa nãy, cười tự giễu: “Một ân tình thật lớn.”
“Định lúc nào thì trả?”
“Kiều tiên sinh tự quyết định đi.”
“Dĩ Mạc muốn đi công viên vui chơi, tôi vẫn không có thời gian đi cùng con.”
“Vậy được, cuối tuần này là nghỉ tết Dương lịch, tôi dẫn thằng bé đi.”
Kiều Cận Nam rất hài lòng với câu trả lời dứt khoát của cô, khóe miệng khẽ cười: “Rất sảng khoái, vậy cuối tuần gặp lại.”
***
Đúng như Kiều Cận Nam nói, đêm nay Hà gia rất náo nhiệt.
Giữa bữa tiệc xảy ra sự cố, mặc dù người dẫn chương trình phản ứng rất nhanh, ngay lập tức xua tan lực chú ý bên này, nhưng mọi người ở đây đều là người nhanh nhạy, chưa tìm ra sự thật thì chưa buông tha, chắc chắn câu chuyện không đơn giản chỉ là “Lạc Tang Tang không cẩn thận đẩy ngã một người không liên quan.”
Còn Tống Như Nhược.
Mặc dù là tiểu thư lớn lên trong hũ mật, nhưng cô không phải là người sống vô tâm vô phế, nếu nói lần trước cùng ăn cơm, cô không quá chú ý tới Đỗ Nhược, nhưng hôm nay nhìn thấy nét mặt của Lạc Tang Tang và phản ứng của Hà Khâm Sinh, cô đã mơ hồ hiểu ra vấn đề.
Đợi khách khứa ra về, cô mới hỏi: “Đỗ tiểu thư chính là Đỗ Nhược?”
Hà Khâm Sinh ngồi trên sô pha, cười không trả lời, Hà Nhất Minh cùng Lạc Tang Tang cũng khó xử, Tống Như Nhược muốn biết đáp án, hỏi tiếp: “Cô ấy có phải là mẹ Kiều Kiều?”
Hà Khâm Sinh vẫn cười cười, bàn tay mân mê chiếc nhẫn, Hà Nhất Minh và Lạc Tang Tang nhìn nhau, Lạc Tang Tang đành phải lên tiếng: “Tống tiểu thư nghĩ nhiều rồi, cô ta không phải là mẹ Kiều Kiều. Mẹ của Kiều Kiều đã sớm qua đời.”
Tống Như Nhược không hỏi tiếp, lễ phép cười cười: “Vậy con về trước, bác trai bác gái cũng nghỉ ngơi sớm.”
Người vừa đi khỏi, Hà Khâm Sinh cười lạnh: “Nói rất hay, giống như bà biết rõ mẹ Kiều Kiều là ai.”
Sắc mặt Lạc Tang Tang vô cùng khó coi: “Hà Khâm Sinh nói cho mày biết, cho dù cô a đúng là mẹ của Kiều Kiều, thì cũng đừng mơ tưởng bước chân vào Hà gia! Chính mày cũng nhìn thấy, Tống tiểu thư có gia thế, trẻ tuổi xinh đẹp, có học thức, còn Đỗ Nhược có cái gì? Muốn gia thế không có gia thế, muốn thể diện không thể diện, trước kia nhìn cũng trong sáng, còn bây giờ? Hôm nay chỉ đẩy cô ta một cái, mà cô ta cố ý ngã gây chuyện? Rõ ràng là cố ý để mẹ khó chịu, cố ý phá hỏng lễ đính hôn của mày!”
Hà Khâm Sinh không thèm nâng mí mắt lên, không mặn không nhạt nói: “Là có bà có tật giật mình, nóng lòng muốn đuổi người ta, dùng quá nhiều lực đẩy người ta.”
“Mày đang dùng giọng gì nói chuyện với mẹ?”
Hà Khâm Sinh cười nói: “Vậy ngài nói xem tôi nên nói chuyện thế nào? Ngài nói, tôi làm theo để ngài hài lòng?”
Lạc Tang Tang bị mấy lời này chọc gận, sắc mặt trắng bệch, nói với Hà Nhất Minh: “Ông nhìn xem, xem con trai thành dạng gì! Xem con trai Kiều gia nhà người ta, thái độ kiêu ngạo không coi ai ra gì, nhưng người ta thông minh! Tại sao cứ phải chọn người môn đăng hậu đối? Hôm nay mang con oắt Đỗ Nhược tới, chẳng phải cố ý muốn phá hỏng buổi lễ đính hôn nhà người ta!”
Hà Nhất Minh cau mày: “Kiều Cận Nam là người khiêm tốn, dù sao trước đây hai nhà cũng có giao tình, bà đừng nghi ngờ người khác.”
“Nực cười, ông vẫn còn nhớ đến giao tình giữa hai nhà, khi Hà Khâm Húc mới qua đời, hắn nuốt sản nghiệp của Hà thị còn ít sao?” Lạc Tang Tang thấy chồng không nói giúp mình, giận dữ cao giọng: “Ngô Khánh Phân dạy dỗ con trai thật tốt? Mấy năm nay nếu không có tôi chống đỡ, cha con các người chỉ còn nước hít không khí!”
“Đủ rồi!” Hà Nhất Minh quát to:”Muộn rồi, bà về phòng nhỉ đi.”
“Nghỉ ngơi?” Lạc Tang Tang cười lạnh: “Hôm nay thể diện mất hết mà vẫn còn ngủ được?”
Hà Khâm Sinh cười lạnh: “Cả đời bà sống vì hai chữ ‘Thể diện’.”
“Cây sống cần vỏ, người sống cần mặt, thể diện không còn thì sống làm cái gì?”
Hà Khâm Sinh nhìn bà, trong mắt đầy lạnh lẽo, nhưng trên mặt càng cười tươi: “Bây giờ ngài còn thiếu cái gì? Tin tức lễ đính hôn được công bố ngay lập tức giá cổ phiếu tăng lên, được mọi người ca ngợi, con dâu tương lai hào phóng có gia thế, trẻ tuổi xinh đẹp, có học thức, tất cả đều như ngài mong muốn?”
Thấy Hà Khâm Sinh tức giận, Lạc Tang Tang giảm khí thế: “Con gọi điện cho Tống tiểu thư, nói xin lỗi và giải thích chuyện Đỗ Nhược.”
Hà Khâm Sinh chế giễu:”Bà nghĩ Tống Như Nhược là đồ ngốc à? Con gái Tống Minh Viễn ăn chay mà lớn lên sao?”
Lạc Tang Tang tức giận: “Người ta không có tình cảm với mày mới có thể nhẫn nhịn chuyện Kiều Kiều? Bên ngoài không biết đã đành, tương lai có ngày mọi chuyện phơi bày, Tống Như Nhược mạo hiểm mới dám đính hôn với mày.”
Hà Khâm Sinh buông tay: “Nói tóm lại ngài nói gì cũng có lý, ngài làm gì cũng đúng, tất cả mọi người trong thiên hạ không hiểu được ngài.”
Hà Khâm Sinh nhếch miệng, con ngươi lạnh lẽo, gỡ chiếc nhẫn đặt xuống bàn: “Đám cưới này… nếu ngài thích thì tự làm.”
Hà Khâm Sinh thong thả đứng dậy, mặc áo khoác, xoay người định rời đi.
Lạc TangTang kéo tay hắn, tức giận thở hổn hển: “Mày… đồ con cái bất hiếu! Mày muốn đi đâu!”
“Nếu không có hiếu thì sáu năm trước sẽ không từ Paris quay về.” Hà KHÂM SINH lạnh lùng hất tay bà ra, đi lên lầu.
Cánh cửa hé ra một khe nhỏ, một giọng nói khe khẽ:”Bố ơi…”
Hà Khâm Sinh sửng sốt, không biết cửa phòng mở ra lúc nào, Hà Kiều Kiều mặc áo ngủ màu hồng, trên tay còn ôm thỏ bông, đứng nép sau cánh của vẻ mặt hoảng sợ.
Ngay lập tức vẻ mặt Hà Khâm Sinh dịu dàng, đi tới đẩy cửa ra, nhẹ giọng nói: “Kiều Kiều tỉnh dậy lúc nào?”
Anh ngồi xổm xuống, sửa lại tóc cho Hà Kiều Kiều, ôm lấy con, đi xuống dưới lầu.
“Mày ôm Kiều Kiều đi đâu?” Lạc Tang Tang muốn cản lại nhưng không được, liền ra hiệu cho Hà Nhất Minh: “Ông nói gì đi!”
Hà Nhất Minh thở dài: “Khâm sinh.”
Hà Khâm Sinh không quay đầu lại, ôm Hà Kiều Kiều đi xuống lầu, Hà Kiều Kiều nằm trên vai anh, giọng nói mềm mại: “Bố ơi, chúng ta đi đâu?”
Hà Khâm Sinh trả lời dứt khoát, giọng nói vang vọng cả biệt thự: “Đi tìm mẹ.”