Bơi Đêm

Chương 87: Ngũ chỉ mao đào



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hồ Già nhớ Lý Huệ Quân, trong lòng cũng khó chịu, cơ thể sốt cao không giảm.

Cô uống thuốc hạ sốt cũng không ra mồ hôi, trong cơn buồn ngủ mơ màng, cô mơ thấy hồi nhỏ khi cô bị bệnh, Lý Huệ Quân luôn canh ở bên cạnh.

Trong căn phòng không bật đèn, màn hình tivi tối lờ mờ, tay mẹ cô buộc chỉ nhung đỏ, tiếng nói nhỏ nhẹ nhưng liên tục, Lý Huệ Quân xem chương trình, Hồ Già cố ý thò tay ra hứng mát, Lý Huệ Quân nghiêng đầu đắp chăn cho cô, bảo cô đừng quấy. Hồ Già yên lặng nhìn Lý Huệ Quân rồi lại chọc chọc bà, cô nói miệng mình thèm, Lý Huệ Quân đành phải cho cô ăn một miếng đường phèn. Hồ Già ngậm đường phèn, tâm trạng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Đường phèn đã tan trước khi tuổi thơ cô kết thúc.

Hồ Già tỉnh dậy, hốc mắt cay cay, người cô vẫn sốt.

Cô kêu nóng với Điền Tư, không chịu trùm chăn để ra mồ hôi. Điền Tư thay cho cô một cái chăn mỏng, vắt khăn lạnh đắp lên trán Hồ Già, khăn rất nhanh đã ấm lên, Điền Tư lại vắt lại cái khác, đắp xong, anh dùng mu bàn tay dán lên cổ cô, nhiệt độ vẫn nóng bỏng tay, Hồ Già bị anh làm lạnh, cô nhíu mày trốn sang một bên.

“Tay lạnh quá, đừng sờ.” Đầu óc cô choáng váng, nói chuyện cũng khó nhọc.

Điền Tư như dỗ cô ngủ, “Anh lấy nước ấm lau cho em, được không?”

Hồ Già gật đầu, thấy Điền Tư từ bên giường ngồi dậy, cô lại nắm chặt tay anh: “Đừng đi mà.” Anh ngoan ngoãn nắm lấy tay cô, “Anh không đi, chỉ ra ngoài lấy chậu nước là lại về ngay.” Hồ Già nhìn chằm chằm Điền Tư, khi xác định trên mặt anh toàn là vẻ lo lắng mới buông tay. Đợi Điền Tư quay lại, anh liền thấy Hồ Già cuộn trong chăn thò đầu ra kiểm tra anh.

“Đừng đi nữa.” Hồ Già nói.

“Ừ.” Điền Tư dùng nước ấm lau lòng bàn tay cô, “Anh sẽ ở bên em mãi.”

Hồ Già bị anh chọc cười, cô đưa tay sờ mặt anh, Điền Tư cúi mắt, áp mặt vào lòng bàn tay cô rồi cũng cười theo.

Tay và chân của cô đều được Điền Tư dùng khăn thấm nước ấm lau vài lượt, cô lại uống ba cốc nước nóng vào bụng cho ra mồ hôi, thân nhiệt cuối cùng cũng hạ xuống một chút nhưng người vẫn choáng váng, tay chân đều mềm nhũn, Hồ Già quấn lấy Điền Tư, nói sờ anh liền thấy thoải mái, mát lạnh như được ôm túi nước lạnh.

“Tay anh vẫn lạnh.” Hồ Già nắm lấy tay anh.

“Vừa nãy vắt khăn trong nước lạnh, anh làm em lạnh à?” Điền Tư dỗ cô.

“Dù sao cái gì cũng lạnh.” Hồ Già hừ một tiếng rồi lại ngẩng đầu nhìn Điền Tư hỏi anh, “Môi thì luôn nóng đúng không?”

Điền Tư hiểu ý, anh cười nhẹ rồi hỏi cô: “Em có muốn thử không?”

Hồ Già không chịu trả lời mà chỉ nhìn anh, trong mắt như giấu chất phát sáng.

Điền Tư cúi xuống, hai người dán vào nhau, chỉ nhẹ nhàng hôn như nhung lụa khẽ vuốt ve nhung lụa, Điền Tư rất dịu dàng, bàn tay anh nâng mặt Hồ Già, khiến cô không nhịn được mà nhắm mắt lại, hai tay đỡ lấy bả vai Điền Tư, đầu lưỡi thăm dò vào trong, móc anh hôn sâu, khi đang khiêu khích giữa chừng, anh lại chống người dậy, hôn hôn lên khóe miệng cô ý bảo kết thúc.

“Em vẫn còn chưa khỏe mà.” Điền Tư nói.

Hồ Già bĩu môi rồi lại hỏi anh: “Hôn lên là cảm giác như thế nào?”

Điền Tư nghiêm túc nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nói với cô, “Như thạch hoa hồng được hâm nóng.”

Hồ Già hừ một tiếng với anh, Điền Tư giúp cô đắp chăn, cô liếc nhìn vành tai đỏ ửng của anh, vừa cười vừa trách móc: “Hôn cái miệng thôi mà cũng thẹn thùng.”

Điền Tư cúi mắt, khẽ cười, Hồ Già cào anh qua lớp chăn, “Anh nói đi.”

Điền Tư nói: “Ngại quá nên không nói nên lời.”

Đến tối, Hồ Già lại sốt lên đến gần bốn mươi độ.

Điền Tư canh chừng cô, giúp cô lau mồ hôi, lau người, Hồ Già cảm thấy chóng mặt liền nắm tay anh, anh khiến cô có cảm giác an toàn.

Đợi đến khi trời sáng, Hồ Già cuối cùng cũng hạ sốt, nhiệt độ cơ thể cô còn thấp hơn Điền Tư. Anh giúp cô thay bộ đồ ngủ, hai người như động vật nhỏ trong hang động ôm lấy nhau ngủ, Điền Tư vẫn không yên tâm về cô, anh dùng trán dán lên trán cô, xác nhận nhiệt độ cơ thể của cô đã mát lạnh. Điền Tư cuối cùng cũng thả lỏng rồi ôm lấy Hồ Già.

Hồ Già vỗ về anh, “Vừa nãy em sốt nặng như vậy, anh lo lắm phải không?”

Điền Tư ừ một tiếng, cô cười nói, “Mau ngủ đi, em đã khỏe rồi.”

“Em ngủ rồi anh mới ngủ.” Điền Tư nhẹ nhàng nói với cô.

Đến trưa khi Hồ Già tỉnh dậy, Điền Tư vẫn đang ngủ.

Cô nhìn anh, chỉ cảm thấy Điền Tư lúc ngủ say trông có hơi xa lạ. Anh sinh ra đã tuấn tú, đường nét ấn tượng, sống mũi cao thẳng, màu môi cũng nhàn nhạt, vẻ ngoài như vậy dễ tạo cảm giác khoảng cách với người khác, chỉ là anh quá dịu dàng, biểu cảm hòa nhã thư thái trên khuôn mặt làm hòa tan đi những yếu tố đó, khiến anh như một lối thoát sáng ngời, mang đến cảm giác cứu rỗi.

Hồ Già sờ khuôn mặt anh.

Điền Tư khi tỉnh dậy vẫn theo thói quen hôn lên trán cô.

Anh nói cô vẫn là bệnh nhân nên phải bồi bổ nhiều, vì thế trịnh trọng hầm canh gà cho cô.

Hồ Già mấy lần đã lén xuống giường, chạy vào bếp, mở nắp nồi men sứ rồi ngửi mùi, “Nấu cái gì mà thơm thế? Anh bỏ thịt Đường Tăng vào à?” Điền Tư cười rồi đậy nắp nồi, “Đợi nửa tiếng nữa mới cho em ăn thịt Đường Tăng.” Anh khoác cho Hồ Già một cái áo khoác rồi hai người đi dạo trong nhà, Hồ Già sờ sờ cây Gabriel mà anh trồng, hoa đã nở đầy, quả thật giống như trăng tròn.

“Anh cũng khá biết trồng hoa nhỉ.” Cô vừa cười vừa nói.

Điền Tư nói: “Cảm ơn đã khen anh.”

Khi đi đến phòng đọc sách, cô cầm tiêu bản thực vật trên bàn lên rồi nhìn.

“Là lá cây quế à?” Hồ Già nghiêng đầu nói với anh, “Em còn tưởng là lá của loài thực vật quý hiếm nào chứ.”

“Đối với anh thì nó rất quý giá,” Điền Tư cười nói, “Đây là do anh hái từ cây hoa quế nhà ông ngoại em, em còn nhớ không?” Chiếc lá cây quế này đã cô đọng năng lượng của kỳ nghỉ ngày đó, nhìn gân lá mong manh mà thơm ngát, Điền Tư sẽ nghĩ đến cuộc sống của anh và Hồ Già ở Thương Nam, cho dù cô không ở bên anh, anh vẫn sẽ cảm nhận được niềm hạnh phúc.

Hồ Già ngạc nhiên nhìn anh, một lúc sau mới nói, “Nếu anh nói sớm, em sẽ hái thật nhiều lá quế cho anh.”

Điền Tư nhẹ nhàng nói: “Hái một chiếc lá là đủ rồi.”

Canh gà được hầm xong, mặt canh vàng óng ánh như từ một bộ phim tài liệu ẩm thực.

Hồ Già ngửa đầu uống sạch canh trong bát rồi giơ ngón cái với Điền Tư: “Ngon thật, anh lại xem hướng dẫn chỗ nào vậy?”

“Lần này không phải là hướng dẫn nữa.” Điền Tư lại múc cho cô một bát nữa, “Là theo công thức của mẹ anh, có ngon không? Hồi nhỏ anh hay uống như vậy.”

“Anh cũng khá hạnh phúc nhỉ, có mẹ nấu ăn giỏi như vậy.” Hồ Già cảm thán. Thịt gà trong canh cũng mềm mại, cô dùng đũa tách một cái, thịt đùi gà liền rời ra, khi ăn vào miệng còn có mùi thơm ngọt thanh của dừa. Hồ Già dùng muỗng lớn vớt vớt trong nồi, ngoài thịt gà ra còn vớt được một đống dược liệu.

Hồ Già vớt lên một cái rễ ngoằn ngoèo màu nâu.

Cô hỏi anh: “Cái này là gì vậy, rễ cây già hả?”

Điền Tư gật đầu, “Em đoán đúng rồi, là rễ ngũ chỉ mao đào.”

“Anh còn bỏ nhiều thứ lắm,” Hồ Già lại vớt lên ít dược liệu khác, cô nhận ra, “Còn có hoài sơn, táo mật, ý dĩ nhân, hạt sen, ồ, cả nhục quế anh cũng bỏ vào…” Cô dừng lại rồi lại chỉ vào miếng nhỏ trắng như đậu phụ trong muỗng hỏi anh, “Cái này lại là cái gì?”

“Phục linh, để an thần bình tĩnh.” Điền Tư nói với cô.

Cô như nhớ ra điều gì đó, “Là cái để vu oan cho Thẩm Mi Trang trong Chân Hoàn truyện phải không?”

“Ừm? Em nói đến ai?” Điền Tư nghe không hiểu, Hồ Già lại vô tư xua xua tay, “Không có gì, anh không xem cái đó, đừng bận tâm.”

Ăn xong bữa tối, hai người lại ngồi trên ghế sofa xem tivi.

Điền Tư hiếm khi lại lướt điện thoại một lúc, anh không mở âm thanh, Hồ Già cũng không để ý đến anh.

Một lúc sau, Điền Tư đặt điện thoại xuống rồi báo cáo với Hồ Già, “Anh biết Phục Linh là ai rồi, cô ta là người của Hoa phi.”

Hồ Già: “?”

(*Giải thích tên tiêu đề: Ngũ chỉ mao đào là tên gọi khác của cây Thô diệp dung (Ficus hirta), thuộc họ Dâu tằm (Moraceae). Bộ phận dùng làm thuốc là rễ đã phơi hoặc sấy khô của cây này.)

_____

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.