Đối với Giang Khương mà nói, có Tế Thế Đỉnh đầy đủ so với Tế Thế Đỉnh lúc đầu chỉ miễn cưỡng luyện chế được tất nhiên không có khả năng đồng nhất. Hơn nữa hắn có kinh nghiệm sử dụng Tế Thế Đỉnh nhiều như vậy, cho dù là đan dược siêu phẩm thì xác suất thành công ít nhất cũng trên bảy tám phần.
Mà Khai Tuệ Đan tuy rằng trước kia hắn chưa tự luyện chế ra bao giờ nhưng đỉnh chủ của Tế Thế Đỉnh này đã luyện chế Khai Tuệ Đan không ít. Cho nên hắn vẫn đầy đủ tin tưởng.
Bảy giờ tối, chuẩn bị bắt đầu luyện chế Khai Tuệ Đan…
– Một trăm gram Ngọc Phong Thảo…
– Một trăm gram Tang Thậm Tử…
– Tăng lửa thêm một bậc…
– Cho hai trăm gram Hoàng Tinh vào…
– Hai trăm gram Cẩu Kỷ Tử…
– Giảm lửa đi một bậc…
Theo lời Giang Khương, động tác lão y sư Vu Phượng Minh nhanh nhẹn dứt khoát đưa các loại thuốc vào trong lò luyện đan, đồng thời tăng giảm lửa theo yêu cầu của Giang Khương.
Giang Khương lẳng lặng nhìn lò luyện đan, trên mặt không gợn sóng, không sợ hãi. Lò Khai Tuệ Đan này đã tiến hành gần một nửa rồi, hơn nữa tới trước mắt mà nói cũng chưa xuất hiện bất cứ điều gì bất thường. Hắn có dự cảm và tin tưởng mạnh mẽ rằng lò Khai Tuệ Đan này sẽ không xảy ra vấn đề lớn.
Lão luyện đan sư Vu Phượng Minh ở một bên nhìn dáng vẻ chăm chú của Giang Khương, âm thầm gật đầu. Giang Khương với tuổi tác như thế mà đi được tới một bước thế này quả nhiên ngoài chỗ độc đáo riêng thì sự chăm chú này cũng chỉ là đặc điểm của một luyện đan sư chính thức.
Có lẽ với năng lực của Giang Khương và Tế Thế Đỉnh đầy đủ tồn tại, có thể Giang Khương sẽ một lần là thành công cũng không chừng.
Chẳng qua lúc này lão luyện đan sư Vu Phượng Minh cũng không biết, nhất định lò đan dược này sẽ không thành công. Nếu để ông biết, chắc chắn sẽ nghĩ tới phun máu…
Vốn Giang Khương cũng không định luyện chế thành công lò Khai Tuệ Đan này. Tiểu Bảo cũng không chỉ cần mỗi một viên Khai Tuệ Đan. Mặc dù đối với người khác mà nói, một viên Khai Tuệ Đan đã đủ để thỏa mãn rồi. Nhưng đối với Giang Khương mà nói, hắn hiểu rất rõ, mặc dù hiệu quả của Khai Tuệ Đan quả thật cũng không tồi nhưng một viên đem lại hiệu quả không nhiều lắm. Ít nhất theo trí nhớ truyền thừa mà hắn thu hoạch được, năm đó một đỉnh chủ đã dùng năm viên Khai Tuệ Đan mới bồi dưỡng được cho cháu trai nhà mình.
Mà vị cháu trai kia quả nhiên đầu óc thông minh hơn người, trong một trăm năm liền trở thành kỳ tài khó gặp tại Thiên Y viện. Mà một đứa trẻ khác chỉ dùng một viên Khai Tuệ Đan, so với trẻ con bình thường khác cũng chỉ thông minh hơn một chút mà thôi.
Hiện tại Giang Khương đang phân tích.
Sau khi luyện chế ra một lò Khai Tuệ Đan, với địa vị hiện tại của hắn và dưới tình huống Khai Tuệ Đan vừa có thể được luyện chế lại thành công, tích phân hiện tại của hắn có lẽ có thể đổi được một viên. Nhưng một viên còn chưa đủ, còn cần nhiều đan dược hơn. Như vậy lò đan dược này tuyệt đối không thể thành công.
Lò đan dược Khai Tuệ Đan đầu tiên không thành công, cơ bản cũng coi như bình thường. Dù là lão luyện đan sư Vu Phượng Minh cũng đều chuẩn bị cho hắn hai phần dược liệu, rõ ràng đã chuẩn bị để lò đan dược đầu tiên cho Giang Khương luyện tay nghề, đợi thoáng quen thuộc một chút thì lò thứ hai mới có hy vọng thành công thực sự.
– Cho ba trăm gram Minh Tiền Nhũ vào…
Sau khi cho loại thuốc cuối cùng vào, lò luyện đan, vẻ hưng phấn trên mặt lão luyện đan sư Vu Phượng Minh càng phát ra nồng đậm. Chẳng lẽ lần này một lần đã thành công thật? Nếu một lần duy nhất đã thành công, như vậy đại biểu thật sự Giang Khương đã nắm giữ Tế Thế Đỉnh tới mức hoàn mỹ cực điểm rồi. Nếu không thì vừa mới bắt đầu tiếp xúc với đan dược siêu phẩm, làm sao hắn đã có thể thành công ngay lần đầu tiên được?
Chẳng qua vẻ hưng phấn trên mặt ông vừa mới bốc lên không lâu, trong lò luyện đan lại truyền ra một mùi hương lờ mờ quái dị…
– Hả?
Cảm thấy mùi thơm khó rõ ràng này, lão luyện đan sư Vu Phượng Minh hơi sửng sốt. Cho dù ông không biết rốt cục Khai Tuệ Đan đã gặp vấn đề gì nhưng theo lẽ thường thì loại mùi hương hỗn độn này dường như có chút bất thường.
Nghĩ tới đây, lão luyện đan sư Vu Phượng Minh không nén nổi hồi hộp nhìn về phía Giang Khương bên cạnh.
– Thất bại rồi…
Trên mặt Giang Khương vẫn không có gì thay đổi, chẳng qua rất rõ ràng khi hắn ngửi thấy mùi thơm hỗn độn này, sau đó liền đưa ra kết luận.
Nghe thấy những lời này, lão luyện đan sư Vu Phượng Minh cũng không nén nổi thở dài. Đã tới bước cuối cùng rồi, không ngờ lại thất bại, thật sự có chút tiếc nuối.
Nhìn vẻ mặt tiếc nuối của lão luyện đan sư Vu Phượng Minh, Giang Khương cười bình thản trấn an, nói:
– Không sao đâu. Lúc này chỉ thiếu một chút thôi, nhưng trên cơ bản đã nắm được yếu điểm trong luyện chế rồi. Lần sau hẳn sẽ không có vấn đề gì…
– Ừ ừ… Như thế là tốt nhất. Như thế là tốt nhất…
Lão luyện đan sư Vu Phượng Minh hài lòng đáp lời. Lần đầu tiên đã đạt tới mức độ này đã là tương đối không tồi rồi. Thật sự mình hy vọng quá xa vời. Chỉ cần có thu hoạch đủ kinh nghiệm, tỷ lệ thành công tiếp theo hiển nhiên sẽ tăng lên rất nhiều.
Lúc này đã là rạng sáng rồi. Liên tục luyện đan mấy giờ cũng tương đối hao tổn tinh thần. Hai người hơi nghỉ ngơi gần một tiếng, khôi phục một chút tinh thần, sau đó bắt đầu tiến hành luyện chế lần thứ hai…
Mà lúc này, trong bóng tối bên ngoài phòng luyện đan không xa vẫn có một người đứng đó, vô cùng cẩn thận ẩn dấu, nhìn về phía này, không dám bỏ qua chút nào…
Đợi tới khi bầu trời phía đông đã có tia sáng bạc, rốt cục cửa phòng luyện đan số một cũng chậm rãi mở ra. Người theo dõi kia đang mơ màng buồn ngủ, giờ giật mình tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên, nhìn hai người đi tới, thấy hai khuôn mặt mang theo vẻ uể oải dưới ánh đen, nhưng vẫn lộ rõ nét vui sướng nhàn nhạt, trong lòng căng thẳng. Chẳng lẽ chỉ một buổi tối đã thành công rồi?
Giang Khương và lão luyện đan sư Vu Phượng Minh đều tràn đầy vui mừng. Chuyện lão luyện đan sư mừng rỡ chính là rốt cục đã luyện chế thành công, luyện ra chín viên Khai Tuệ Đan. Một lần này đủ đề bù tất cả thiếu hụt loại đan dược này.
Mà Giang Khương vui mừng chính là chỉ cần luyện thêm một lò nữa, chính mình có đủ Khai Tuệ Đan đưa cho Tiểu Bảo. Con trai bảo bối của mình là tốt, tương lai tất nhiên sẽ là tồn tại không thấp hơn cha mình.
Cáo biệt với lão luyện đan sư Vu Phượng Minh xong, Giang Khương cảm thấy mỹ mãn, tắm rừa một cái liền mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Lúc này trời đã sáng dần, Thiên Y viện yên tĩnh cũng bắt đầu náo nhiệt hẳn. Mà một dòng chảy ngầm đầy âm mưu bị một số người thúc đẩy đã bắt đầu nổi lên…
Trong phòng làm việc của Bộ trưởng Ban giám sát, Lưu Mộc Dương đang nhìn bản tin của cấp dưới mình gửi lên, lông mày bắt đầu nhướn lên, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng… Vào lúc này, không ngờ lại có người báo lên tội danh của thành viên Viện ủy hội Giang Khương, hơn nữa tội danh còn không nhẹ. Xem ra… Có một số người đã ý thức được chút gì, bắt đầu phản kích rồi…