Trước hoàng hôn khoảng nửa thời thần, Yến Phi cùng Mộ Dung Chiến ẩn mình sau một gốc tùng bên bờ đông Dĩnh Thuỷ, đối ngạn về phía hạ du là Biên Hoang Tập.
Mộ Dung Chiến nói: “Sự thay đổi hơn mười ngày quả là trọng đại, trừ tường thành bị huỷ hoại nặng nề, nhà cửa quán xá đã được tu sửa, các huynh đệ bị bắt làm tù binh chắc chắn bị bức bách đến chỉ còn nửa mạng, làm việc cực nhọc chẳng khác gì súc vật dưới làn roi da.”
Mục quang Yến Phi không ngừng dò xét, hớn hở nói: “Tàn lâu ở Đông môn lại không bị hồng thuỷ làm cho đổ nát, thật khiến người ta không ngờ tới.”
Mộ Dung Chiến nói: “Khi hồng thuỷ đến thanh thế quả là hãi nhân, may mà tường phòng thuỷ do Bàng Nghĩa đốc thúc xây dựng phát huy tác dụng, ngăn được sự xung kích của hồng thuỷ. Tình thế lúc đó cực kỳ khẩn trương, địch nhân điên cuồng tấn công phòng tuyến cuối cùng Dạ Oa Tử từ ba mặt, bọn ta gõ vang hiệu lệnh cảnh báo hồng thuỷ, các huynh đệ phòng thủ Dĩnh Thuỷ theo địa luỹ triệt thoái, chạy chậm nửa bước là hồng thuỷ ào ào đổ đến. Tiếp đó, một vạn quân chủ lực đã nghỉ ngơi dưỡng sức của Mộ Dung Thuỳ vượt lòng sông cạn nước, dùng khí thế mạnh mẽ không thể kháng cự chọc thẳng vào phòng tuyến phòng thủ của bọn ta ở mặt Đông, lúc đó ta có cảm giác dường như hãm thân vĩnh viễn trong cơn ác mộng không bao giờ tỉnh.”
Yến Phi hình dung lại tình hình lúc bấy giờ trong đầu bất giác nghĩ đến Kỷ Thiên Thiên. Một ngày trước, chàng cùng Kỷ Thiên Thiên nhiều lần liên tiếp kiến lập mối liên hệ tâm linh ngắn ngủi, Kỷ Thiên Thiên đã báo cho chàng rằng nàng vẫn bình an, bất quá do nàng không muốn chàng phân tâm nên mỗi lần chỉ truyền đi tin tức ngắn gọn.
Khoảng cách ngày càng xa, việc truyền tin bằng tâm linh giữa bọn họ càng khó khăn, rất tốn sức và mơ hồ.
Thanh âm Mộ Dung Chiến truyền đến tai chàng: “Bọn ta vốn dĩ định tử thủ đến một binh một tốt cuối cùng, Thiên Thiên lại bất ngờ hạ lệnh đột vây đào tẩu. Ôi! Bọn ta bị Thiên Thiên đùa bỡn, tưởng rằng trước tiên cho bọn ta dùng hoả ngưu trận phá địch đột vây, sau đó nàng dẫn những người khác nhân lúc hỗn loạn đào tẩu, không ngờ nàng chẳng những không chạy còn dẫn quân cố thủ Dạ Oa Tử đến lúc trời sáng mới đầu hàng. Nhưng không ai oán trách nàng, ngược lại còn tăng thêm lòng kính trọng. Nếu không có nàng kiềm chế địch nhân, bọn ta chẳng có biện pháp chạy thoát khỏi sự truy sát của chúng, số người hiện giờ chạy đến Vu Nữ Khâu còn lại một nửa đã là khá lắm rồi.”
Yến Phi có thể tưởng tượng ra địch nhân lúc đó đã chuẩn bị đầy đủ và công phu để đuổi tận giết tuyệt, bố trí phục binh tại các điểm cao, phong toả lộ tuyến chạy trốn của bọn họ. Nhưng Kỷ Thiên Thiên đã kịp thời nhận biết vì thế dùng kỳ mưu diệu kế kiềm chế địch nhân.
Mộ Dung Chiến thở dài nói: “Ta vốn khăng khăng lưu lại bên cạnh Kỷ Thiên Thiên nhưng bị nàng dùng cái chết uy hiếp, bất dắc dĩ gia nhập đội quân đột vây. Lúc li khai, tâm trạng rất khó chịu, với ta – đời người chưa từng trải qua.”
Sắc trời dần dần tối lại.
Một kỵ đội Yên binh hơn mười người phi lướt qua bên đối ngạn.
Hai bờ Dĩnh Thuỷ xây dựng nhiều trạm canh cao đến mười trượng giám thị tình hình gần xa. Nếu không cẩn thận, có thể bị địch nhân phát hiện.
Yến Phi im lặng lắng nghe, Mộ Dung Chiến vì thấy lại Biên Hoang Tập mà lòng đầy cảm xúc, điều này cũng có thể lý giải.
Yvì Kỷ Thiên Thiên trong lòng thống khổ, rồi từ đau khổ và phẫn nộ chuyển thành sức mạnh, trước mắt quyết tâm làm tốt mọi sự.
Trong lòng hai người chợt hiện lên dấu hiệu báo động, mục quang cùng hướng về phía đối ngạn.
Một đạo nhân ảnh từ trong rừng phía thượng du lao ra như chớp, nhảy xuống một gò đất bên bờ sông, ẩn mình trong bụi cây gần mép nước.
Yến Phi không nhìn rõ mặt đối phương, nhưng trực giác cho biết đó là Cao Ngạn, nói: “Chính là Cao Ngạn tiểu tử.”
Mộ Dung Chiến gật đầu nói: “Hèn chi có cảm giác quen thuộc.”
Yến Phi nói: “Bọn ta sang đó gặp y nói chuyện chứ?”
Mộ Dung Chiến dùng hành động đáp lời chàng, nằm rạp xuống trườn về phía trước, vô thanh vô tức nhập vào dòng nước bơi đi, Yến Phi nhanh chóng theo sau.
Một khắc sau, ba người gặp nhau ở bờ bên kia.
Biết chủ tì Kỷ Thiên Thiên vẫn còn tay trong Mộ Dung Thuỳ, Cao Ngạn đương nhiên cảm thấy đại thất vọng, cũng may tính gã vốn lạc quan, nghe rõ ràng kế sách vĩ đại trước thu phục Biên Hoang Tập sau cứu chủ tì Kỷ Thiên Thiên, gã liền lấy lại hưng phấn. Nói: “Ta tuy tìm không được Biên Hoang Tập liên quân, song không phải không có thu hoạch. Bọn ngươi nói xem ta tìm được ai nào?”
Mộ Dung Chiến mừng rỡ nói: “Phải chăng là Cơ Biệt ?”
Cao Ngạn kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi vừa đoán đã trúng?”
Mộ Dung Chiến nói: “Buổi tối đột vây ta trông thấy y bị thằng nhãi Tông Chánh Lương bắn trúng một mũi tên, sau đó thất tán ở cái hồ bên ngoài tập, về sau không hề nhìn thấy y.”
Yến Phi trong lòng thầm ghi nhớ cái tên Tông Chánh Lương, hạ quyết tâm không buông tha cho người này. Tại thời khắc này, Yến Phi biết rõ vận mệnh bản thân đã gắn chặt với Biên Hoang Tập, từ đây chàng không được sống lười nhác như trước nữa, nhất định phải nhờ sự giúp đỡ của các lực lượng quen biết, cứu Kỷ Thiên Thiên trở về.
Muốn đánh bại Mộ Dung Thuỳ, chàng không thể dựa vào bất kỳ ai ở Biên Hoang Tập, mà là chí hữu Thác Bạc Khuê người cùng chàng thân như huynh đệ. Nếu muốn tìm trong thiên hạ được một người có khả năng đánh bại Mộ Dung Thùy trên chiến trường, người đó khẳng định là Thác Bạt Khuê không thể là người nào khác.
Chỉ cần có Thác Bạt Khuê cùng tác chiến, Yến Phi chàng thông qua Kỷ Thiên Thiên, nắm chắc tình hình và chiến lược của Mộ Dung Thuỳ bất luận việc lớn hay việc nhỏ, cuộc chiến này khẳng định tất thắng chứ chẳng nghi.
Nhưng muốn thực hiện kế sách tất thắng này lại gặp một điều khó khăn cố hữu. Biên Hoang Tập đại biểu cho lợi ích của các thế lực lớn nhỏ Nam Bắc, sao có thể để Thác Bạc Khuê dựa vào sự xung đột tranh đấu với Mộ Dung Thùy, từ Biên Hoang Tập thừa thế quật khởi, bộc lộ tài năng. Thác Bạt tộc vùng lên trở nên hưng thịnh, chính là đại biểu cho sự suy tàn của các Hồ tộc khác.
Với suy nghĩ như thế, thời cơ liên thủ cùng Thác Bạc Khuê vẫn chưa chín mùi, bằng không Biên Hoang Tập sẽ chia năm xẻ bảy.
Cao Ngạn nói: “Một mũi tên của Tông Chánh Lương bắn ra đã khiến Cơ Biệt rất thảm, hơn mười thủ hạ nổi tiếng trung thành của y liều chết mang y chạy khỏi chiến trường, trốn tại một mật lâm (khu rừng bí mật) cách đó hai mươi dặm về hướng tây bắc để liệu thương. Thương thế Cơ Biệt lúc tốt lúc xấu đúng là bị thương tổn đến tạng phủ, khi ta tìm đến thì lão Cơ đang hôn mê, bệnh đến nỗi trông không còn ra người nữa.”
Yến Phi nói: “Xong việc nhập Tập, chúng ta sẽ đến thăm y, hoặc giả ta có biện pháp chữa trị tiễn thương của y.”
Cao Ngạn ngạc nhiên hỏi: “Ngươi trở thành đại phu từ khi nào thế?”
Mộ Dung Chiến nói: “Chớ coi thường Yến Phi, hai kẻ đáng sợ nhất Nam Bắc đã cùng y thật sự động đao động thương đấu qua, Tôn Ân giết y không nổi, Mộ Dung Thùy trổ hết bản lĩnh, đối với y cũng chỉ là cục diện quân bình. Lợi hại nhất là linh cơ diệu toán của Tiểu Phi, mọi chuyện đều biết trước giống như tiên tri, nếu không bọn ta khẳng định không cách nào còn sống để ở đây nói chuyện với ngươi.”
Yến Phi trong lòng hơi ngượng, nói: “Vào tập thôi!”
Ba người trước sau xuyên qua cừ đạo, trồi lên mặt nước.
Phế trạch tĩnh mịch, mọi vật đều như cũ.
Tại góc tường cạnh cổng chính đổ nát, Yến Phi tìm được ám ký Trác Cuồng Sinh lưu lại, liền hỏi: “Bây giờ là giờ gì?”
Mộ Dung Chiến ngồi xuống bên cạnh chàng, xem xét kỹ dấu hiệu trên ám ký, đáp: ” Có lẽ đang ở giữa giờ dậu và giờ tuất, trên ám ký Trác danh sĩ có nói cứ đến cuối giờ tuất y đều đến nơi này lưu lại tin tức thăm dò được, bọn ta nhẫn nại chờ y chứ ?”
Cao Ngạn ngồi dưới bức tường bên cạnh cổng, mục quang nhìn xuyên qua cửa sổ phía đối diện hướng lên trời đêm, nói: “Bọn ngươi muốn biết tình hình trong tập, sao không hỏi một đại hành gia như ta?”
Hai người bắt chước gã ngồi dưới bức tường bên cạnh. Mộ Dung Chiến nói: “Địch nhân giam giữ huynh đệ bọn ta ở nơi nào?”
Cao Ngạn nói: “Hiện tiểu Kiến Khang sát vách chúng ta, do Hoàng Hà bang và Yên binh phụ trách phòng thủ bên ngoài, còn Thiên Sư quân phụ trách trật tự bên trong. Ài! Ta xem không cần người trông coi họ cũng không cách nào đào tẩu.”
Mộ Dung Chiến hỏi: “Địch nhân thi hành thủ đoạn lợi hại gì vậy?”
Cao Ngạn nói: “Làm đến mức còn nửa cái mạng, ăn chỉ đủ cầm hơi, huynh đệ chúng ta mỗi cuối ngày quay trở lại bên trong tiểu Kiến Khang, ai nấy sức cùng lực kiệt, nhấc tay nhấc chân còn khó khăn, thử hỏi làm sao đào tẩu đây?”
Mộ Dung Chiến thất sắc, quay sang nhìn Yến Phi.
Yến Phi đương nhiên hiểu rõ nỗi lo lắng của y, giả như các huynh đệ bị bắt làm tù binh trong tập ai ai cũng mỏi mệt không gượng dậy nổi, làm sao tạo phản?
Đoạn hỏi: “Mới bắt đầu xây tường thành à?”
Cao Ngạn nói: “Hiện tại vẫn còn thu dọn tàn cục, xây lại hoặc tu bổ quán xá nhà cửa và đường xá bị hủy hoại sau cuộc chiến. Địch nhân hạ nghiêm lệnh một người trốn mười người bị giết, nên Bàng Nghĩa, Tiểu Kha mặc dù biết có bí đạo nhưng không ai dám theo ta li khai.”
Yến Phi hướng về phía Mộ Dung Chiến nói: “Chỉ cần bọn ta bày ra động thái tấn công, khẳng định địch nhân sẽ đưa các huynh đệ của bọn ta trở lại bên trong tiểu Kiến Khang, bọn họ có thể tranh thủ được cơ hội nghỉ ngơi.”
Mộ Dung Chiến gật đầu: “Kế này xác thực có thể làm nhưng nếu ăn không đủ làm sao có lực chiến đấu?”
Cao Ngạn nói: “Về mặt này ngược lại không cần lo, Yết bang Đông Hách Hiển nói tại tiểu Kiến Khang họ có một kho lương bí mật vẫn chưa bị địch nhân phát hiện. Khi cần có thể bí mật lấy ra ăn đầy bao tử. Bất quá do số người quá lớn, nhiều nhất bốn năm ngày ăn hết lương thực.”
Mộ Dung Chiến nói: “Điều đáng lo nhất là trong bọn họ có kẻ bị địch nhân mua chuộc, nếu như tiết lộ tin tức đại kế phản công của bọn ta lập tức đi đứt.”
Cao Ngạn cười nói: “Điều này ngươi càng yên tâm, sau khi bị bắt làm tù binh sự đoàn kết của hoang nhân còn tăng cường hơn nữa. Ai nấy đều là lão giang hồ, có thể đoán sau khi xây xong tường thành, địch nhân sẽ giết sạch tất cả huynh đệ không lưu lại một người, nên họ luôn chờ đợi tin tốt lành của bọn ta, hy vọng có thể khôi phục thời kì hoan lạc thoải mái trước kia.”
Lại nói: ” Sức ảnh hưởng của Thiên Thiên đối với bọn họ càng lớn hơn nữa, trước khi li khai Biên Hoang Tập, chính miệng Thiên Thiên bảo đảm với bọn họ các ngươi sẽ phản công Biên Hoang Tập trong thời gian ngắn, còn bảo Tiểu Phi vẫn chưa chết. Hiện tại lời nói của nàng đã nhất nhất thực hiện.”
Yến Phi nói: “Bọn chúng đem mọi người giam cầm bên trong tiểu Kiến Khang tuy là dễ dàng giám sát quản thúc, nhưng tịnh không khôn ngoan, chỉ cần trên tay họ có vũ khí thì có thể nhẹ nhàng chiếm lĩnh tiểu Kiến Khang.”
Mộ Dung Chiến nói: “Địch nhân chẳng còn cách nào khác, không thể không làm điều này, binh lực bọn chúng chỉ hơn tù binh một lần, nếu phân ra giam giữ, một khi có việc phát sinh vẫn còn dư lực đối phó sự công kích đến từ ngoài tập.”
Cao Ngạn nói: “Đến gậy gộc bọn họ cũng không có một cây, đối phương chỉ cần đặt tháp canh có tiễn thủ tại các nơi trong tiểu Kiến Khang, khả dĩ tiêu diệt nhóm người không có sức hoàn thủ như bọn họ.”
Yến Phi nói: “Ngươi biết địch nhân giấu binh khí cung tên đoạt được tại đâu không?”
Cao Ngạn than thở: “Ngươi bỏ ý định đả động đến phương diện này đi, Thiết Sĩ Tâm và Từ Đạo Phúc phân chia chiến lợi phẩm, cất giấu ở hơn mười địa điểm khác nhau trong tập nơi trọng binh Yên quân đồn trú, ví như Bắc môn Dịch trạm, tổng đà cũ của Hán bang ở Đông môn, chính vì đề phòng huynh đệ bọn ta cướp vũ khí tạo phản.”
Mộ Dung Chiến và Yến Phi nghe xong nhìn nhau, bọn họ cùng nghĩ, địch nhân đã tính trước một bước, như vậy đủ thấy sự cao minh của chủ soái địch nhân.
Nếu chỉ dựa vào thực lực của hơn ba ngàn quân, không có nội ứng, dùng sức mạnh tấn công Biên Hoang Tập chính là tự tìm con đường chết lấy trứng chọi đá.
Yến Phi chợt nói: “Lão Trác đến!”
Mộ Dung Chiến ngưng thần lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng gió rất nhẹ, trợn mắt nhìn Yến Phi kinh dị, không thể không bội phục chàng.
Cao Ngạn phát ra chim kêu một hồi.
Trác Cuồng Sinh lướt tới như quỷ mị, mừng rỡ nói: “Phải chăng cứu được Thiên Thiên rồi?”
Thấy ba người ngây ngây dại dại, chán nản ngồi xuống than: “Mộ Dung Thuỳ thắng rồi!”
Đến khi Trác Cuồng Sinh nghe kể toàn bộ tình huống hành động cứu người, mục quang chớp chớp nhìn kĩ Yến Phi nói: “Tiểu Phi có thể bất phân thắng bại với Mộ Dung Thuỳ, cũng đủ lấy lại thể diện đã mất cho Biên Hoang Tập bọn ta. Thiên Thiên nói đúng, trước thu phục Biên Hoang Tập, rồi bọn ta sẽ cứu chủ tì Thiên Thiên khỏi ma trảo của Mộ Dung Thuỳ. Hừ! Hoang nhân đâu phải dễ bị khi phụ.”
Mộ Dung Chiến nói: “Tình hình thế nào?”
xem tại TruyenFull.vn
Trác Cuồng Sinh nói: “Phí Nhị Phiết vẫn đang ở trong mật thất trong Thuyết Thư Quán của ta dưỡng thương, hiện đang rất khởi sắc. Bàng Nghĩa và Phương Tổng hiện tại trở thành lãnh tụ của các huynh đệ bị bắt làm tù binh, mọi người biết được tin Yến Phi đại nạn không chết, lập tức sĩ khí đại chấn, ai nấy vung tay múa chân, chờ ngày phản công đến.”
Cao Ngạn cười khổ nói: “Vạn sự đều đủ, chỉ thiếu vũ khí.”
Yến Phi nói: “Vũ khí sẽ do bọn ta tìm biện pháp, các ngươi không phải lo lắng. Cao Ngạn ngươi lưu lại tập, phụ trách xây dựng nên mạng lưới tình báo lớn nhất, tiện thể dựa vào chúng huynh đệ làm lao dịch tại các nơi trong tập, nắm vững toàn bộ bố trí và hành động của địch nhân. Ta đặc biệt muốn nắm rõ hành tung Thiết Sĩ Tâm, chỉ cần thủ tiêu y, bọn ta đã thành công một nửa”.
Trác Cuồng Sinh gật đầu nói: “Chỉ có giết Thiết Sĩ Tâm, mới rửa được mối nhục bị Mộ Dung Thuỳ đoạt mất Thiên Thiên.”
Đoạn nói: “Tôn Ân nhiều khả năng li khai Biên Hoang Tập trở về nam phương. Sau hoàng hôn, Thiên Sư quân dưới trướng Lư Tuần bắt đầu thu thập hành trang, theo ta đoán Lư Tuần dẫn một phần quân triệt thoái.”
Mộ Dung Chiến hướng về Cao Ngạn nói: “Ngươi có vấn đề gì không?”
Cao Ngạn đáp: “Đương nhiên không có, lão Cao ta vốn là hoang tập thủ tịch phong mai, những việc về phương diện này ta không đảm đương thì còn ai?”
Yến Phi nói: “Cẩn thận một chút! Nếu ngươi để người ta bắt được, đại kế phản công của bọn ta lập tức đi đời.”
Cao Ngạn ngạo nghễ nói: “Ta đâu cần ra mặt, chỉ chờ đợi tiến hành phân tích thông tin đưa trở về đảm bảo vạn vô nhất thất.”
Trác Cuồng Sinh nói: “Ta sẽ trông chừng y”.
Mộ Dung Chiến nói: “Cứ đến cuối giờ tuất đầu giờ hợi mỗi ngày, bọn ta phái người đến trao đổi tin tức với các ngươi ở đây.”
Cao Ngạn nói: “Các ngươi nên nán lại đi tìm Cơ Biệt, y trốn trong mật lâm nằm ở phía Nam chân núi Tây Triều sơn, chỉ cần các ngươi phát ra tiếng chim kêu của Dạ Oa tộc, sẽ có người ra đưa các ngươi đến gặp Cơ Biệt.”
Sau khi bốn người thương lượng chi tiết ổn thỏa, chia nhau li khai.
Hai người y theo lời Cao Ngạn, tìm được Cơ Biệt trong mật lâm phụ cận Tây Triều sơn, thủ hạ bảo vệ y tổng cộng mười bảy người, đang ủ rũ vì thương thế của Cơ Biệt.
Cơ Biệt so với lời Cao Ngạn nói còn nghiêm trọng hơn, trên mặt không có tí huyết sắc, thần trí không minh mẫn, đôi khi hồ ngôn loạn ngữ.
Yến Phi ngồi xuống đối diện Cơ Biệt, hữu chưởng úp trên trán y, ngón cái tả thủ ấn lên thiên linh huyệt.
Mộ Dung Chiến ngồi bên cạnh Yến Phi, ngạc nhiên hỏi: “Cách trị thương thế này là lần đầu tiên ta thấy, có phải là độc gia bí truyền của ngươi, Yến Phi?”
Lý Thuận Lương dẫn đầu nhóm cao thủ tùy tùng Cơ Biệt ngồi vây tròn quanh ba người, hai cây đuốc cắm trên thân cây chiếu sáng một vùng không gian rộng ba trượng trong mật lâm.
Yến Phi nói: “Nói thật, đây chỉ là phương pháp trị liệu ta tạm thời nghĩ ra, còn hữu dụng hay không phải thử qua mới biết.”
Ánh mắt Lý Thuận Lương vốn tràn trề kỳ vọng lập tức chuyển sang thần sắc thất vọng. Sự thật bọn y đã dùng hết biện pháp, nhưng không cách nào khiến chủ nhân của mình khởi sắc.
Mộ Dung Chiến cười khổ nói: “Nguyên lai ngươi tịnh không có bí pháp độc môn gì.”
Chân khí Yến Phi theo ngón cái tay trái chuyển vào trong thiên linh huyệt Cơ Biệt, ung dung nói: “Ta từng tiếp qua một tiễn của Tông Chánh Lương, đối với chân khí của y có sự nhận thức và thể hội nhất định, đó là một loại chân khí cực kỳ bá đạo, chuyên công kích đầu mối kinh mạch, do vậy ta bắt đầu từ đỉnh đầu Cơ thiếu gia.”
Chúng nhân nghe vậy tinh thần phấn chấn, tuy nhiên đối với việc Yến Phi có thể trị khỏi Cơ Biệt hay không vẫn còn hoài nghi, bất quá chỉ cần Yến Phi không cứu chữa mù quáng, vẫn có một tia hy vọng.
Yến Phi nhắm mắt lại, Kim Đan Đại Pháp toàn lực vận hành, chưa đầy nửa khắc cảm giác thân thể không còn tồn tại, còn tình hình kinh mạch của Cơ Biệt giống như một bức vẽ sơn xuyên địa thế bày ra trước con mắt tâm linh của chàng, không sót một điểm.
Chàng cảm thấy chân khí tới đâu, kinh mạch Cơ Biệt lập tức thông suốt không gặp trở ngại, sinh cơ đột hiện. Hữu chưởng úp trên trán Cơ Biệt không phải cùng song song trị liệu kinh mạch thụ thương, mà là bảo vệ tâm mạch hư nhược của Cơ Biệt, làm huyết dịch lưu thông, hô hấp thuận lợi.
Yến Phi tịnh không minh bạch chân khí bản thân sao lại thần kỳ đến như thế, nhưng chàng đã có thể tự chữa trị nội thương nghiêm trọng sau khi Tôn Ân muốn lấy đi cái mạng nhỏ của chàng, đương nhiên có thể dùng phương pháp giống như vậy để cứu Cơ Biệt một mạng.
Trong rừng chỉ có âm thanh của cây đuốc đang bốc cháy và tiếng hô hấp, người người đều im lặng mở to mắt, nhìn Cơ Biệt toàn thân không ngừng rung động, nghe tiếng hô hấp của Cơ Biệt mạnh dần lên, hơi thở không còn mảnh như tơ giống lúc trước.
“A!”
Cơ Biệt mở mắt ra.
Chúng nhân mừng rỡ hoan hô.
Yến Phi cười nói: “Cảm giác thế nào? Ta đang làm tan một khối máu tụ lớn cỡ bàn tay trong hậu não ngươi.”
Cơ Biệt chấn động nói: “Yến Phi! Quả thực ngươi không chết?”
Mộ Dung Chiến nói: “Bọn ta không chỉ sống tốt, còn phải phản công Biên Hoang Tập, do vậy ngươi nhất thiết phải phấn chấn lên.”
Yến Phi nói: “Ta đả thông tất cả kinh mạch bế tắc lại làm tan máu tụ, ngươi chí ít phải nằm hơn ba bốn ngày mới có thể phục nguyên.”
Cơ Biệt rên rỉ: “Chỉ cần không chết là được, tình hình Biên Hoang Tập thế nào?”
Mộ Dung Chiến nói: “Hiện tại mọi sự đã sẵn sàng, chỉ thiếu một vài thứ, vì chuyện này bọn ta hơi lo lắng, tốt nhất ngươi mau khoẻ lên.”
Lý Thuận Lương khuyên nhủ: “Đại thiếu gia không nên nói chuyện, Yến gia đang giúp ngài liệu thương.”
Cơ Biệt kiên trì nói: “Đích thị là thiếu gì vậy?”
Yến Phi trong lòng chợt động nói: “Chỗ còn thiếu chính là cung cấp binh khí cung tiễn cho hơn sáu ngàn người sử dụng, ngươi là binh khí đại vương, so với bọn ta chắc có biện pháp.”
Cơ Biệt than: “Nếu như ở Biên Hoang Tập, ngươi muốn bao nhiêu ta có thể cung ứng bấy nhiêu. Tiếc là Biên Hoang Tập đã rơi vào tay địch nhân.”
Yến Phi và Mộ Dung Chiến đồng thời động dung.
Cơ Biệt cười khổ: “Tại công xưởng của ta có một kho vũ khí bí mật, nếu không phải tiếc rẻ cái kho này ta đã sớm chuồn mất cho khỏe.”
Yến Phi và Mộ Dung Chiến nhìn nhau, cùng kêu lên một tiếng quái dị.