Lưu Dụ ngồi một mình trong bóng tối tại khách sảnh, chờ đến canh một để đến nơi hẹn Vương Đạm Chân.
Người trên kẻ dưới Thứ Sử phủ đều không ngủ, thủ linh Tạ An, đón tiếp quan khách đến viếng cho tới hoàng hôn. Toà chính sảnh đường và phòng xá lân cận đèn đóm sáng trưng, người ra kẻ vào, bên ngoài ánh sáng chập chờn, hư hư ảo ảo.
Gã biết Tạ gia cố ý lãnh đạm, thương thế gã thì chưa phục hồi, gã cố gắng điều tức. Bất luận như vậy, gã nhanh chóng quên đi mọi cảm giác.
Đến lúc tương hội Vương Đạm Chân ở phía trước, gã khẳng định phải ngưng tụ tinh thần, không từ giã bất kỳ ai mà đi. Tốt nhất là Vương Đạm Chân lập tức đi được, cùng hắn cao chạy xa bay. Bất quá hiển nhiên Vương Đạm Chân chưa thể an bài xong, mặc dạ hành y, chuẩn bị hành trang, thế là cùng lên đường. Đến lúc việc hai người thất tung bị người phát giác thì cũng chẳng còn vấn đề gì nữa.
Nếu nàng không đến được thì sao?
Nói người có tâm trời không phụ, Lưu Dụ tâm tình đang ở giữa thinh không, không lên không xuống. Tuy nhắc nhở bản thân không được hồ tư loạn tưởng, cũng không kiểm soát được khả năng tồi tệ nhất. Điều đó xoay quanh chuyện được mất của đời người.
Vẫn còn khoảng nửa thời thần nữa mới đến giờ ước hẹn, Vương Đạm Chân có đến đúng hẹn không nhỉ?
Nàng bình nhật cao cao tại thượng, con người mỹ lệ ngôn từ cao quý, là người phụ nữ trong tâm tưởng của hắn, trong lòng Lưu Dụ tràn ngập sóng tình, sung sướng khôn tả, được ở với nàng sẽ chẳng còn ưu phiền, thật là tư vị khó tả.
Lưng mang túi bảo bối nhỏ hậu bối đao bên hông, Lưu Dụ cố không nghĩ đến Biên Hoang Tập, không nghĩ tới Tạ Huyền, không nghĩ đến quan hệ hôn sự Vương Đạm Chân. Ngày cùng Yến Phi, Kỷ Thiên Thiên và Cao Ngạn ngồi thuyền đến Biên Hoang Tập thật là kỳ cảnh, vĩnh viễn không quên được.
Tâm tình Lưu Dụ nặng nề suýt nữa phát điên, vội trấn định tinh thần vào trạng thái tự nhiên, lòng lặng như trời biển, tập hợp lại những tư tình đã qua, biết rằng chúng sẽ theo gã mãi mãi.
Trong trận chiến Phì Thuỷ Tạ Huyền đối với gã thật là coi trọng, làm gã không thể quên được. Hoảng hoảng hốt hốt thu dọn đồ, gã tập trung song nhĩ, có tiếng bước chân vọng về phòng, rồi thấy tiếng gia đinh Lương Định Đô vọng vào: “Lưu phó tướng! Hồ tường quân tìm ngài!”
Lưu Dụ kinh hoảng, quẳng vội túi bảo bối vào gầm ghế, khêu lớn ngọn đèn. Hồ Bân cùng Lương Định Đô điềm nhiên vào phòng.
Hồ Bân tiến đến Lưu Dụ, hân hoan mỉm cười thốt: “Ta vẫn ngồi bên giường ngươi mấy hôm trước, hiện tại ngươi sinh long hoạt hổ, xem ra tinh thần có vẻ hồi phục rồi!”
Lương Định Đô nói: “Hồ tướng quân thực không phải lo, Lưu phó tướng đã cùng với Tôn tướng quân đi dạo ngoài phủ thư dãn rồi.”
Lưu Dụ trong long chửi tổ tông Lương Định Đô, thầm nghĩ Cao Ngạn không ưa gã quả là có đạo lý.
Hồ Bân không có địch ý, tay vỗ nhẹ vai Lương Định Đô thốt: “Ta và Lưu phó tướng là hảo bằng hữu từ trước, Lương huynh chưa hiểu ta rồi.”
Lương Định Đô thi lễ cáo lui.
Trong lúc bình thường, Lưu Dụ đặc biệt cảm kích Hồ Bân vì đã đến thăm gã, hiện tại gã hy vọng y đi càng nhanh càng tốt, vì gã chẳng có tâm tình để trò chuyện.
Đương nhiên ngoài mặt không thể hiện bất cứ biểu tình gì.
Tại trận chiến Phì Thuỷ, Hồ Bân là chủ tướng nơi trận tiền, là một trong những đại tướng hàng đầu của Bắc Phủ Binh. Sau đại thắng Phì Thuỷ, địa vị của y càng được củng cố, ảnh hưởng tối cao, chỉ xếp sau Lưu Lao Chi và Hà Khiêm.
Với y Lưu Dụ lại có ơn cứu mạng, do vậy đối với Lưu Dụ lúc nào cũng chiếu cố phi thường, ngoài ra trong Bắc Phủ Binh Tạ Huyền luôn luôn trọng dụng Lưu Dụ, coi gã như tướng lĩnh trọng yếu.
Y đối với Lưu Dụ lúc nào cũng có hảo cảm.
Hai người chia nhau ngồi xuống.
Thần sắc Hồ Bân vụt trở nên nghiêm trọng, trầm giọng thốt: “Hiện thời hoàn cảnh của Lưu phó tướng cực kỳ bất diệu.”
Lưu Dụ trong lòng nghĩ hay hay dở đối với gã chẳng còn quan trọng, chuyện hay hay dở đều phải ứng phó tốt, miễn là tránh được hiềm nghi. Cố tình giả vờ kinh sợ hỏi: “Tại sao tướng quân lại nói như vậy?”
Hồ Bân quay mặt lại, thân thiết nói: “Sau bữa trưa, ta và hơn mười tướng lĩnh tụ tập tại thư phòng của Huyền soái trò truyện, Huyền soái hốt nhiên nói về ngươi, hỏi quan điểm của bọn ta đối với ngươi.”
Lưu Dụ trong lòng chấn động, hô hấp khó khăn hỏi: “Tôn tướng quân cũng ở đó?”
Hồ Bân lắc đầu nói: “Ông ta không ở đó, nhưng Chu Tự đại tướng quân cũng tại vị. Chỉ có ông ta và ta nói tốt về ngươi.”
Lưu Dụ cảm thấy toàn thân tê liệt, mặc dù sặp sửa trốn đi, nhưng thấy mọi người phản đối mình, trong lòng yên tĩnh nhưng cực kỳ đau đớn.
Hồ Bân nhẹ giọng thốt: “Mặc dầu đây là hội nghị phi chính thức, nhưng ta cho ngươi biết một tin bí mật là có người tố cáo ngươi vi phạm quân lệnh. Vì vậy chuyện giữa ta và ngươi tối nay tuyệt đối khộng được đến tai người khác.”
Lưu Dụ cuối cùng cũng minh bạch tại sao Hồ Bân không đến cùng với thân vệ, so với Lương Định Đô, Hồ Bân quả là bằng hữu chân chính.
Đoạn nói: “Tướng quân yên tâm, Lưu Dụ là loại người gì chứ, đã tõ ý của ngài rồi.”
Hồ Bân gật đầu nói: “Nếu ta không biết ngươi là người thế nào, đêm nay ta đã không tìm ngươi nói chuyện. Ngày đó ngươi không màng sống chết cản trở Lưu Tuần, lại không ngại Lưu Tuần uy hiếp đến Biên Hoang Tập, hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi, ta biết ngươi không phải là dạng hữu dũng vô mưu, ngươi không nên vì thất thố nhất thời mà bỏ qua tương lai sáng lạn.”
Lưu Dụ trong lòng hổ thẹn.
Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Ôi!
Ta là loại người chẳng ra gì, chỉ biết sợ hãi cho bản thân không phải là quân tử. Nếu bỏ trốn sẽ gây hoạ hoạn, Hồ Bân và những người gã kính trọng sẽ thất vọng biết bao.
Tiếp đó hỏi: “Mọi người khác nói tôi như thế nào?”
Hồ Bân đáp: “Lúc đó ngoài ba vị đại tướng quân Lưu Lao Chi, Hà Khiêm và Chu Tự còn có Cao Tố, Trúc Kiêm Chi, Lưu Tập, Lưu Tú và ta năm người.”
Lưu Dụ chợt nghĩ gần như toàn thể tướng lĩnh cao cấp của Bắc Phủ Binh có mặt, Tạ Huyền nhân cơ hội đề cập trường hợp của gã, quả thật không tầm thường.
Hồ Bân tiếp tục: ‘Huyền Soái tóm lược chuyện ngươi từ Biên Hoang Tập trở về, lại nói quá trình ngươi thụ thương và hỏi chúng nhân ý kiến về tình huống đó.”
Dừng một chút thở dài nói: “ÀI! Ta thấy Huyền soái có ý lấy ý kiến bọn ta, làm sao ứng phó cục diện sau khi Biên Hoang Tập thất thủ, đề cập đến lý do ngươi trở về, thậm chí vài người còn đề nghị Huyền soái xử phạt ngươi.”
Mặc dầu Lưu Dụ quyết định cùng Vương Đạm Chân cao chạy xa bay, tâm đã quyết nhưng lòng còn e, chân tay băng lạnh, nhất thời không nói nên lời.
Hồ Bân nói: ‘Có người cho rằng ngươi không xin phép Huyền Soái tự ý cùng Yến Phi đi Biên Hoang Tập, rõ ràng không coi ai ra gì, cậy công tự kiêu.”
Lưu Dụ lửa giận trong lòng tràn ngập, trầm giọng hỏi: ‘Là ai nói vậy?”
Hồ Bân đáp: ‘Ai nói không quan trọng, trong lòng ngươi cũng không nên nảy sinh oán hận. Vô luận thế nào đó cũng đại biểu quan điểm quân đội. Ta cùng chu đại tướng bất đồng ý kiến đó, cho rằng ngươi vì Kỷ Thiên Thiên không thể không đi cùng, nếu không đã phải nói với Huyền soái.’
Lưu Dụ không kiềm chế được hỏi: “Huyền soái nói sao?’
Hồ Bân đáp: ‘Mặc dù Huyền soái không trực tiếp nói ra, theo ta thấy người ủng hộ ngươi. Lưu phó tướng ngươi đích thị không có suy nghĩ không coi ai ra gì trong đầu, nếu mọi người thấy rằng hành động khi đó của ngươi là không thể tránh được, chúng ta trong Bắc Phủ Binh phải hiểu như vậy. Ngươi được Huyền soái ưu ái đề bạt nên trở thành mục tiêu công kích. Chúng nhân đố kỵ tài năng là chuyện thường, ngươi phải kiên nhẫn.”
Lưu Dụ cười khổ nói: ‘Thật cao hứng! Ôi! Ta tưởng Huyền soái không thèm nhìn đến ta nữa.”
Hồ Bân nói: ‘Lưu phó tướng đúng là đã có ý nghĩ này, khẳng định là sự hiểu lầm. Huyền soái cuối cùng kết luận để thu hồi Biên Hoang Tập, chỉ có một người có thể làm được, đó là ngươi, mặc dù có người giỏi binh pháp hơn ngươi, nhưng ngươi lại nắm vững Biên Hoang Tập và có quan hệ mật thiết với Hoang nhân.’
Lưu Dụ ngạc nhiên hỏi: ‘Huyền soái đúng là đánh giá như vấy?’
Hồ Bân không vui nói: ‘Tại sao ta phải dối ngươi? Sở dĩ ta đến nói chuyện với ngươi là hy vọng ngươi hiểu biết, không bị lời người khác ảnh hưởng.’
Lưu Dụ hàn khí chạy dọc sống lưng, trong lòng khó nói nên lời liệu Tạ Huyền đã bỏ qua mọi chuyện cho gã?’
Lại hỏi: ‘Huyền soái chuẩn bị tấn công Biên Hoang Tập?’
Hồ Bân nói: ‘Lúc đó các tướng đứng ra thỉnh mệnh, nguyện suất binh mã tiến đánh Biên Hoang Tập, đều bị Huyền soái cự tuyệt, nhưng không đưa ra nguyên nhân. Bọn ta đoán Huyền soái trước tiên muốn nắm vững tình thế, sau đó mới quyết định.’
Trong lòng Lưu Dụ lấy lại niềm tin, vì nếu Tạ Huyền tự mình cầm quân thu phục Biên Hoang Tập, trong khi gã bỏ trốn, lương tâm gã vĩnh viễn bất an.
Nghĩ vậy liền hỏi: ‘Huyền soái chuẩn bị điều tôi về phục vụ dưới trường Lưu tham quân phải không?’
Hồ Bân ngây người hỏi: “Ai nói với ngươi thế?’
Lưu Dụ biết ông ta không tiết lộ bí mật, thản nhiên đáp: ‘Là Tống Bi Phong nói với tôi.’
Hồ Bân hân hoan nói: ‘Thấy chưa! Sự hân thưởng đối với ngươi tuyệt không ít hơn. Đây là điều chính yếu ta muốn nói với ngươi để cho ngươi chuẩn bị. Huyền soái quả cơ trí phi thường, điều này không những giảm bớt sự đố kỵ đối với ngươi mà còn tạo cơ hội an toàn cho ngươi khi trở về với Lưu tham quân. Ai không biết Lưu Dụ tại Bắc Phủ Binh là một nhân tài?’
Rồi đứng dậy nói: ‘Ta không tiện ở lâu, ngươi cố nghỉ ngơi cho khoẻ. Khi di thể An Công được đưa đến hậu Kiến Khang, ta cùng Chu đại tướng quân sẽ cùng với ngươi tương hội, sẽ nói chuyện nhiều.’
Tiễn Hồ Bân xong, Lưu Dụ thất thần quay lại khách xá, nhìn lên bầu trời đêm rộng lớn, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn và thống khổ.
Tuy Hồ Bân nói mọi điều tốt đẹp, sự thật vẫn là sự thật.
Tạ Huyền không còn xem gã là người kế thừa, cũng chẵng xem gã là tâm phúc nữa, thậm chí không muốn gặp gã.
Chấm dứt rồi!
Gã sẽ từ biệt sự thật tàn khốc, cùng người gã yêu đi đến phương trời xa. Bất luận thân thể hay trí não, gã đã quá mệt mỏi với những cuộc đấu đá quyền lực tại Bắc Phủ Binh.
“Đến lúc rồi!”
Tiếng chuông báo sang canh vọng đến từ một nơi xa.
Tiếng chuông làm toàn thân Lưu Dụ chấn động, da dẻ phát ban.
Cuộc chạy trốn sắp sửa bắt đầu.
Yến Phi bắt kịp đội quân của Mộ Dung Thuỳ, mặt phía tây đường hành quân của địch nhân.
Trừ phi Yến Phi biến thành thần tiên, muốn cứu người sẽ phải ngạnh công từ phía tây. Đối phương không chỉ gồm Bắc phương tinh kỵ binh đoàn, còn có Hồ tộc đệ nhị cao thủ Mộ Dung Thuỳ đích thân chỉ huy. Một khi lọt vào vòng vây địch nhân, chàng sẽ phải lâm vào cảnh chết nhiều hơn sống.
Để cứu người cần có mưu lược và chiến thuật hợp lý.
Đich nhân không ngờ chàng còn sống chính là một ưu thế, qua tâm thần tương hội với Kỷ Thiên Thiên, chàng đã nắm được một số thông tin về địch nhân.
Việc Kỷ Thiên Thiên khôi phục tinh thần thật quả tối quan trọng, qua đó chàng nắm vững vị trí mã xa của Kỷ Thiên Thiên. Mộ Dung Thuỳ có bố trí tai mắt giám sát với chàng hoàn toàn vô dụng.
Nhưng lúc này liên lạc giữa chàng và Kỷ Thiên Thiên đã bị gián đoạn.
Yến Phi lướt như gió lẫn vào tiếng động của khu rừng rậm, tiến về phía bắc thảo nguyên.
Phảng phất âm thanh theo gió từ hậu phương vọng đến.
Yến Phi thốt nhiên đứng lại, tự trách mình sơ xuất, cũng bởi tâm thần chỉ nghĩ đến cứu Kỷ Thiên Thiên, nên không lưu ý địch tình từ xa. Trong lòng bất ổn, nhưng biết rằng bản thân mặc dù đã biến thành “dị vật” nhưng vẫn còn máu thịt như thường nhân, chủ quan sẽ không tránh khỏi thiên kiến hay sơ xuất.
Bất quá chàng vận lực tập trung chú ý vào hậu phương lăng không đi đên chỗ địch nhân, cảm giác đạt đến cực đại, đạt đến cảnh giới “không nhìn mà thấy” tầng cao nhất của võ đạo, hiểu rõ đường đi, tốc độ của đối phương cũng như ý đồ của chúng.
“Yến Phi! Trời ơi! Ngươi không hề chết trong tay Tôn Ân!”
Yến Phi xoay tròn thân người, ôm chặt lấy người bạn, vô cùng hoan hỉ cho ngày hội ngộ.
Người đến chính là “Biên hoang danh sĩ” Trác Cuồng Sinh.
Hai người buông tay, vai kề vai, không thể nói hết tình cảm sau khi trải qua hoạn nạn, sinh tử.
Trác Cuồng Sinh mặt mũi tiều tuỵ, dáng vẻ vẫn là một cao thủ, hiển nhiên mới trải qua kiếp nạn, công lực vẫn chưa phục nguyên hoàn toàn.
Yến Phi cười nói: ‘Tiên sinh vẫn còn giữ được tính mạng, tại hạ cho rằng ông quyết ý sống chết cùng Biên Hoang Tập, nay Biên Hoang Tập mất, tiên sinh thời tất tự huỷ chính mình.”
Trác Cuồng Sinh cười lớn: “Đó là ngày xưa nói ra miệng như vậy, cờ bạc thì cũng không thua. Hắc! Sao lão đệ còn sống vậy? Tôn Ân võ công cực cao, thật ngoài sức tưởng tượng của bọn ta. Ngươi hiện tại có vẻ còn tiến bộ hơn cả trước, chuyện gì xảy ra vậy?”
Yến Phi giải thích ngắn gọn, đoạn nói cho ông ta biết việc gặp gỡ Cao Ngạn, sau đó hỏi: ‘Những người khác đâu?’
Trác Cuồng Sinh lắc đầu thốt: ‘Ta biết làm sao được?’
Yến Phi kỳ quái hỏi: ‘Tiên sinh không cùng họ đột vây hay sao?’
Trác Cuồng Sinh cười khổ nói: ‘Ở Biên Hoang Tập có ai là không ái mộ Kỷ Thiên Thiên? Ta chính là một trong số đó, si mê nàng đến bấn loạn, trong cảnh loạn binh loạn mã trốn về Thuyết thư quán định mật kế, định làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng không có cơ hội hạ thủ, hiện tại tiểu thư cùng Thi Thi bị Mộ Dung Thuỳ đưa đi, ta nghĩ là cơ hội tốt để ra tay, đi theo họ tìm cách xuất thủ giải cứu. Tốt rồi! Hiện giờ có ngươi xuất thủ, ta mười phần tin tưởng đại công cáo thành.’
Yến Phi trong lòng cảm động, Trác Cuồng Sinh không hổ bản sắc cuồng sĩ, xem mọi việc nhẹ như không, sự thực tìm mọi cách ngăn cản Mộ Dung Thuỳ đưa Kỷ Thiên Thiên ngược Bắc. Đối với ông ta, nhất thân độc lực cứu Kỷ Thiên Thiên cầm chắc cái chết.
Khẽ nhún vai chàng nói: ‘Bọn ta phải cùng lúc làm hai việc, giải cửu chủ tì Thiên Thiên đồng thời thu hồi Biên Hoang Tập, vạn nhất khi đối phương xây dựng xong tường thành, chúng ta sẽ để lỡ mất cơ hội tốt. Tại hạ đã nói Cao Ngạn tìm Lão Đồ và những người khác, việc giải cứu Thiên Thiên sẽ do ta toàn lực phụ trách, hiện tại tình hình khẩn cấp xin tiên sinh hồi khứ Biên Hoang Tập, ổn định tình hình thu phục nhân tâm.’
Trác Cuồng Sinh nhăn tít cặp mày hỏi: ‘Bằng vào một mình ngươi, làm sao giải cửu tiểu thư và Thi Thi?’
Yến Phi biết rằng không tiết lộ đôi chút sự tình, ông ta nhất định không yên tâm. Vừa vỗ vỗ vào vai ông ta vừa nói: ‘Hiện tại Mộ Dung Thùy bắc thượng hành quân theo hai xa đội, mỗi đội dẫn theo 50 xe la kéo, tróng đó có chủ tì Thiên Thiên. Việc rút quân bố trí như một cái bẫy tinh thâm, cố tình dẫn dụ bọn ta đến giải cứu. Mộ Dung Thuỳ hành quân dựa vào bờ đông Dĩnh Thuỷ, binh lực tập trung vào mặt tây. Do vậy đông người không có tác dụng, chỉ là đâm đầu vào bẫy của hắn.’
Song mục Trác Cuồng Sinh trợn tròn, không tin tưởng hỏi: ‘Chẳng phải ngươi vừa mới tới? Ta theo bọn chúng đã mấy thời thần, ngươi còn chưa nắm được địch tình.’
Yến Phi mỉm cười nói: ‘Ta thực sự có lòng tin! Phương pháp duy nhất để thành công là lợi dụng Dĩnh Thuỷ mai phục đột kích, lựa chọn thời điểm chuẩn xác, sẽ có cơ hội nhất kích thủ đắc.’
Trác Cuồng Sinh do dự hỏi: ‘Ngươi biết được mã xa của tiểu thư hai người bọn họ?’
Yến Phi mỉm cười đáp: ‘Tiên sinh quên chuyện Hoa Yêu rồi sao? Đó chính là nhờ cảm giác của ta, tuyệt không thể nhận lầm mã xa.’
Trong lòng Trác Cuồng Sinh chợt động hỏi: ‘Ta không giúp gì được sao? Ta thực có nhiều lý do cá nhân muốn cùng ngươi hợp tác.’
Yến Phi nói: ‘Ta và Mộ Dung Thuỳ tịnh không thể so sánh về thực lực, chỉ xem ai chạy nhanh hơn. Khi ta và bọn họ trốn sang bờ đông Dĩnh Thuỷ, dù có thiên quân vạn mã cũng không làm gì được. Ta đã có kế hoạch chu toàn, nhất định không thể thất thủ.”
Trác Cuồng Sinh nhìn chàng từ trên xuống dưới, sau cùng đồng ý nói: ‘Được! Ta sẽ lén trở lại Biên Hoang Tập, sự việc thật không dễ dàng chút nào, muốn vào đó thần bất tri quỷ bất giác thật còn khó hơn lên trời.”
Yến Phi nói: ‘ngược lại, nếu sự việc dễ dàng, ta đã không cần ông phải mạo hiểm.’
Đoạn nói có thể theo bí đạo Dĩnh Thuỷ mà đi.
Trác Cuồng Sinh lắng nghe một hồi vui mừng nói: ‘Nguyên lai như vầy, trong ngày bọn ngươi trông thấy Phù Kiên chiếm cứ Biên Hoang Tập trời đất náo loạn. Hiện tại ta khẳng định khí số Biên Hoang Tập chưa tận. Nếu ngươi giải cứu được tiểu thư an lành trở về, bọn ta có thể đánh thắng trận chiến này.’
Cười lên thành tiếng, ông ta nhằm hướng Dĩnh Thuỷ chạy tới.
Yến Phi cố nén cảm xúc, tiếp tục lên đường.
Vào lúc này chàng cảm thấy vui vẻ vô cùng, nhân vì liên quân Biên Hoang Tập chịu nhiều thiệt hại, giờ nhất quyết trùng chấn.
Bọn họ có cơ hội trở lại, tất cả là nhờ có Kỷ Thiên Thiên.
Biên Hoang tập nhất trí, hoang nhân trở nên đoàn kết, nghe theo lệnh Kỷ Thiên Thiên, nàng đã trở thành lãnh tụ tinh thần tối cao của họ.