Bích Huyết Can Vân

Chương 20: Bóng hồng tuyệt tích



Môn Nhân Kiệt nói :

– Hay lắm. Lý là như thế, nhưng nói thế là Thần quân không tin Môn Nhân Kiệt?

– Vì an toàn của Văn Nhân nhị đệ, trừ tự thân Trác mỗ và Văn Nhân đệ muội ra, dù thuộc hạ thân tín lâu năm Trác mỗ cũng không dễ dàng tin.

– Tấm lòng Thần quân vì bằng hữu khiến người cảm phục, nhưng có một điểm không biết Thần quân có nghĩ đến hay không?

– Điểm gì, Môn đại hiệp?

– Vì sao Trại Hoa Đà lại biết cả ngày sinh tháng đẻ của Văn Nhân đại hiệp?

Trác Không Quần gật đầu :

– Điểm ấy Trác mỗ cũng nghĩ không ra và đã hỏi Văn Nhân đệ muội, Văn Nhân đệ muội chẳng hiểu nguyên do, Trác mỗ định sau ba ngày đêm sẽ hỏi thẳng vị Trại Hoa Đà tiên sinh ấy!

Vừa dứt câu ấy một bóng người từ trên cao đã rơi thân xuống, chính là Tổng quản Trác phủ Chấn Thiên Thủ Đồng Thiên Giáp, hắn đến gần cung kính cúi thân :

– Bái kiến Thần quân!

Trác Không Quần xua tay :

– Miễn lễ, Thiên Giáp, Môn đại hiệp có chuyện cần hỏi ngươi!

Đồng Thiên Giáp lập tức chuyển thân đến Môn Nhân Kiệt :

– Môn đại hiệp có gì chỉ giáo?

Môn Nhân Kiệt vội đáp :

– Không dám, tại hạ muốn thỉnh giáo Đồng tổng quản, Đồng tổng quản có nhớ vào ngày hôn lễ của Văn Nhân đại hiệp ai đem rượu hợp cẩn vào động phòng?

Đồng Thiên Giáp đáp :

– Điều ấy Đồng Thiên Giáp nhớ kỹ!

Trác Không Quần và Môn Nhân Kiệt cùng tươi sắc mặt đồng thanh nhất tề hỏi :

– Là ai?

– Là thị tỳ Tiểu Thanh trước đây trong phủ.

Trác Không Quần a lên một tiếng Môn Nhân Kiệt vội hỏi :

– Đồng tổng quản, hai tiếng trước đây là sao?

– Thị tỳ Tiểu Thanh bỏ Trác phủ đã hơn một năm.

Môn Nhân Kiệt hỏi tiếp :

– Có biết hiện nay nàng ở đâu không?

Đồng Thiên Giáp lắc đầu :

– Không biết, chỉ biết nàng ta phải đi làm vợ bé một người họ Mạnh.

Môn Nhân Kiệt cau mày :

– Đồng tổng quản, người họ Mạnh này tên gì, hình dạng ra sao?

– Tên họ Mạnh xưng là Mạnh Quân, là người Dương Châu, nhưng sau khi cưới Tiểu Thanh y dọn nhà đi rồi, không biết dời cư về đâu!

Môn Nhân Kiệt trầm ngâm không nói, Trác Không Quần đứng cạnh định mở lời, bỗng Môn Nhân Kiệt sực nhớ hỏi :

– Đồng tổng quản, vị cô nương Tiểu Thanh hình dạng ra sao?

Đồng Thiên Giáp cười đáp :

– Rất xinh xắn, không cao, không thấp, không mập, không gầy, hai lông mày như dài như hai lá liễu, mắt sáng, nha đầu này xưa nay linh hoạt vừa hoạt bát, trong phủ có nhiều người muốn cưới cô ta mà cô ta không chịu…

– Không có gì đặc biệt nữa à?

Đồng Thiên Giáp cố nhớ một chút rồi đáp :

– Nàng ta rất thích mặc áo xanh, từ đầu đến chân đều là màu xanh, có người đùa nàng ta giống một con thanh xà trong Bách Xà truyện do đó tất cả mọi người đều gọi cô ta là Tiểu Thanh, khi nàng cười có núm đồng tiền rất sâu, bên cạnh có một nốt ruồi…

Môn Nhân Kiệt sáng rực mắt :

– Đồng tổng quản, các hạ có gặp người gọi là Mạnh Quân ấy không?

– Có gặp, cái hôm hắn đến đón Tiểu Thanh chính là do tại hạ đưa Tiểu Thanh lên kiệu, họ Mạnh ấy là một thư sinh phong lưu nho nhã, da trắng trẻo như tuyết chẳng khác nào một đại cô nương, lúc ấy có bằng hữu phê bình đàn ông mà trắng trẻo như đàn bà chưa chắc là người tốt…

Hình như thấy hắn nói quá nhiều, Trác Không Quần cau mày như không nói gì. Môn Nhân Kiệt mỉm cười quay sang Trác Không Quần :

– Thần quân, trong Dương Châu Đệ Nhất Lầu có một ca kỹ tuyệt sắc tên Mạnh Lan Quân cùng một tỳ nữ tên Tiểu Thanh rất giống cô nương Tiểu Thanh vừa kể và cũng thích mặc…

Trác Không Quần nhăn mặt đáp :

– Phải chăng Môn đại hiệp muốn nói tới cô nương tình nhân của Nhiệm Khổng Phương?

Môn Nhân Kiệt gật đầu :

– Chính là nàng ta, nàng ta còn có tiểu tự là Man Man, thực tên là Mạnh Lan Quân.

Đồng Thiên Giáp vỗ tay một tiếng hô lớn :

– Tên xưng tên Mạnh Quân kia rất giống với Mạnh Lan Quân… chẳng lẽ…

Trác Không Quần nói :

– Môn đại hiệp, Mạnh Lan Quân là nữ nhân mà?

Môn Nhân Kiệt mỉm cười :

– Thần quân không nghĩ là nữ vẫn có thể cải nam trang được ư?

Trác Không Quần ngẩn người, Môn Nhân Kiệt nói tiếp :

– Nhiệm Khổng Phương là chưởng quỹ của Dương Châu Đệ Nhất Lâu, yến tiệc hôn lễ lại do Dương Châu Đệ Nhất Lâu bao biện, cái ly bạc kia cũng là của Dương Châu Đệ Nhất Lâu và người đem rượu hợp cẩn vào động phòng lại là Tiểu Thanh, Tiểu Thanh đi làm vợ bé cho một tên gọi là Mạnh Quân, khéo trùng hợp ngẫu nhiên là Mạnh Lan Quân lại là tình nhân của Nhiệm Khổng Phương và chúng đào tẩu hết rồi…

Trác Không Quần gật đầu cao giọng :

– Như thế là quá đủ…

Đột nhiên họ Trác quay qua Đồng Thiên Giáp :

– Thiên Giáp, đã gửi Võ Lâm thiếp đi chưa?

Đồng Thiên Giáp cung kính :

– Hồi bẩm Thần quân, đã gửi đi rồi.

Sắc mặt Trác Không Quần hiện lên sát khí cười gằn :

– Cứ đợi đấy, không quá ba ngày sẽ có hồi âm.

Chuyển người lại Môn Nhân Kiệt, họ Trác nói :

– Môn đại hiệp, bây giờ còn tên bịt mặt…

Môn Nhân Kiệt cả cười :

– Thần quân, chỉ cần tìm được Nhiệm Khổng Phương, sợ gì không tìm ra được tên bịt mặt đêm nay.

Hai mắt Trác Không Quần lóe sáng gật đầu :

– Nói phải lắm, xin mời Môn đại hiệp quay về nghỉ ngơi, Trác mỗ sẽ phái các cao thủ canh giữ quanh khách phòng không để xảy ra những việc như vừa rồi nữa!

– Hy vọng hắn không dám quay lại đây nữa, xin Thần quân đừng bắt các cao thủ canh gác nữa, Môn Nhân Kiệt tự xét đủ sức bảo vệ mình, xin hãy tập trung thực lực đối phó với lão Trại Hoa Đà kia!

– Trác mỗ đâu dám quên lão? Khắp võ lâm hiện nay e rằng không ai có thể đả thương được Môn đại hiệp, đã thế, Trác mỗ xin tuân lệnh, mời Môn đại hiệp về nghỉ.

Môn Nhân Kiệt mỉm cười cung tay, chuyển thân bỏ đi về. Trác Không Quần nhìn theo bóng lưng của y, nét mặt ánh lên nụ cười khó hiểu rồi dẫn Đồng Thiên Giáp chuyển thân đi.

* * * * *

Mặt trời lên, mặt trời lặn, mặt trời lên rồi mặt trời lại lặn xuống, thoáng chốc đã ba ngày… Trong ba ngày đêm vừa dài vừa ngắn ấy Trác phủ cực bình tĩnh không hề phát sinh một chuyện nhỏ nào. Tên thích khách bịt mặt nọ không hề quay lại, Môn Nhân Kiệt cũng không bước chân ra khỏi khách phòng và các thuộc hạ Trác phủ cũng chẳng ai lai vãng khách phòng. Có lẽ, Trác Không Quần nghe Môn Nhân Kiệt dồn toàn bộ thực lực để đối phó với vị Trại Hoa Đà nọ.

Chiều tối ngày thứ ba, màn đêm buông xuống đã lâu, khắp nơi trong Trác phủ đều lên đèn, nhìn xuống Sấu Tây Hồ đèn bão trong các khoang thuyền chi chít trên mặt hồ và xa xa trong thành Dương Châu cũng có muôn vạn ánh đèn lấp lánh.

Màn đêm không lấy gì làm quá tối đen vì đêm nay có trăng. Đang khi Môn Nhân Kiệt khoanh tay thưởng lãm bóng đêm buông xuống mê man giữa sân khách phòng, đột nhiên… có bước chân từ xa đến gần, thoáng chốc vị Tổng quản họ Đồng của Trác phủ bước tới cung thân kính cẩn. Môn Nhân Kiệt hoàn lễ rồi hỏi :

– Đang đêm Đồng tổng quản đến đây có gì chỉ giáo?

Đồng Thiên Giáp :

– Không dám, Thần quân cho sai tại hạ mời Môn đại hiệp cùng đến vực núi đón nhị gia về phủ.

Môn Nhân Kiệt mỉm cười :

– Đó là đại sự, ta nên đi mau, Thần quân đang ở đâu?

– Hiện đang ở đại sảnh chờ Môn đại hiệp.

– Thế ư? Không dám để Thần quân chờ lâu, chúng ta đi mau.

Hai người lập tức song song ra khỏi khách phòng. Trong lúc đi, Môn Nhân Kiệt hỏi :

– Đồng tổng quản, thương thế Hứa huynh có đỡ phần nào không?

– Rất may mắn là đã thuyên giảm nhiều rồi. May nhờ có Môn đại hiệp kịp thời phong bế huyệt đạo, bảo vệ được mạng sống của lão và cũng may y thuật cao siêu của Thần quân. Nay lão có đã có thể tạm ăn uống được chút ít…

Thoáng chốc hai người đã đến tiền viện, trên mấy bậc đá thấy có ba người đứng chờ, đó là Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần, Văn Nhân phu nhân Mai Mộng Thu và Lãnh Diện Ác Quỷ Tôn Bất Tiếu. Trác Không Quần thấy Môn Nhân Kiệt từ xa đã chạy ra đón :

– Lâu ngày không gặp, Môn đại hiệp có khỏe không?

Môn Nhân Kiệt vội thi lễ, đến gần y lại khiêm thân trước mặt Mai Mộng Thu.

– Môn Nhân Kiệt bái kiến Văn Nhân phu nhân.

Mai Mộng Thu khiêm tốn trả lễ. Thi lễ xong, Môn Nhân Kiệt quay sang Trác Không Quần :

– Thần quân, Văn Nhân phu nhân cũng ra đón Văn Nhân đại hiệp nữa ư?

Trác Không Quần gật đầu :

– Lẽ đương nhiên, Môn đại hiệp hãy yên tâm, Trác mỗ đã nói rõ với Văn Nhân đệ muội để đệ muội chuẩn bị sẵn nếu nhị đệ được chữa khỏi bệnh.

Môn Nhân Kiệt cũng gật đầu :

– Thần quân lo lắng thật chu toàn… Thần quân, trong ba ngày qua trong gian nhà nằm trên vực núi ấy có động tĩnh gì chăng?

Trác Không Quần lắc đầu :

– Rất yên tĩnh, không hề có động tĩnh gì cả.

– Thần quân có nghĩ rằng sự yên tĩnh lạ lùng ấy mới thực sự đáng nghi ngờ?

– Trác mỗ cũng chớm có ý ấy nhưng trong ba ngày đêm Đồng tổng quản quên ăn quên ngủ giám sát gian nhà tranh nọ, họ không hề phát giác chút gì lạ xảy ra.

Môn Nhân Kiệt chau mày suy nghĩ một chút rồi xoay hỏi Đồng Thiên Giáp :

– Đồng tổng quản, có bao giờ thấy vị Trại Hoa Đà kia ra ngoài không?

Đồng Thiên Giáp gật đầu :

– Mỗi ngày vào lúc hoàng hôn, lão có ra ngoài chốc lát nhưng chi đứng ngay trên miệng vực cúi xuống nhìn Tây Hồ lúc mặt trời lặn, đến khi trời tối hẳn thì mới quay trở vào.

Môn Nhân Kiệt nói :

– Lão cũng an nhàn đấy chứ…

Đột nhiên Trác Không Quần nói lớn :

– Môn đại hiệp, khỏi cần phí sức suy nghĩ nữa, chúng ta cứ đến bên vực núi xem sao.

Môn Nhân Kiệt gật đầu :

– Phải đó, cứ đến ắt biết thôi.

Rồi đó, một hàng năm người ra khỏi Trác phủ đi về hướng tả Thục Cương cũng là vực núi sâu bên cạnh Trác phủ. Bấy giờ bóng đêm mông lung, màu trăng ảm đạm, sắp tới gần mấy gian nhà tranh, đã nhìn thấy mơ hồ trong ấy có ánh đèn. Chung quanh gian nhà cách độ hơn mười trượng thấp thoáng có nhiều bóng đen lai vãng, ít nhất không dưới hai mươi tên. Năm người bước tới gần, những tên hán tử ấy đều cung thân thi lễ. Tiến sâu vào hơn nữa, Trác Không Quần ra lệnh :

– Thiên Giáp, ngươi hãy gọi Trại Hoa Đà đi.

Đồng Thiên Giáp tiến tới cất tiếng gọi lớn :

– Thần quân và nhị phu nhân đến đón nhị gia chúng ta về phủ, xin tiên sinh hãy mở cửa!

Tiếng gọi của Đồng Thiên Giáp cực lớn, chấn động cả vách núi nhưng trong nhà vẫn không động tĩnh. Trác Không Quần hơi biến sắc ra lệnh tiếp :

– Thiên Giáp, hãy gọi to thêm nữa!

Đồng Thiên Giáp hầu như đã phải gầm rống lên thế mà trong gian nhà tranh vẫn im bặt. Đồng Thiên Giáp ngẩn ngơ nhìn lại Trác Không Quần. Họ Trác khẽ gật đầu, Đồng Thiên Giáp lập tức vọt thân tung mình đến sát gian nhà, thân thủ cực mau đập chưởng vào hai cánh cửa. Bình một tiếng hai cánh cửa bật tung, bóng đèn lay động suýt muốn tắt.

Nhìn vào trong gian nhà vẫn còn giường, còn bàn, còn lò, còn bình thuốc, duy nhất không còn là lão Trại Hoa Đà và Cầm Kiếm thư sinh Văn Nhân Mỹ. Thế nhưng, bức vách sau nhà bị thủng một lỗ lớn, từ lỗ hổng ấy có thể nhìn tận những ánh đèn thuyền qua lại trên Tây Hồ xa xa.

Đồng Thiên Giáp biến sắc định quay lại thỉnh ý kiến thì sau lưng gió động, Môn Nhân Kiệt, Trác Không Quần, Mai Mộng Thu và Tôn Bất Tiếu đã tung thân vào. Hai mắt Trác Không Quần đỏ ngầu sát khí rọi vào lỗ hổng lớn không nói một lời. Đột nhiên có giọng thánh thót :

– Đại ca, thì ra lão đã…

Trác Không Quần tựa hồ sực tỉnh ấp úng nói :

– Ta không… ta không ngờ… lão thất phu dám làm vậy…

Hốt nhiên Môn Nhân Kiệt chỉ vào tảng đá lớn sau nhà, trên tảng đá ấy có dấu chữ mới viết:

“Mời Thần quân lưu ý, tên Trại Hoa Đà mỗi ngày hoàng hôn ra vực đứng nhìn xuống hồ chẳng phải thưởng thức mặt trời lặn gì đâu mà chính là xem có thuyền tiếp ứng đến chưa”.

Trác Không Quần gầm lên :

– Môn đại hiệp nói không sai, Thiên Giáp, hoàng hôn hôm nay lão có ra ngoài không?

Đồng Thiên Giáp vội đáp :

– Bẩm Thần quân, vừa rồi trời chưa tối lão cũng ra…

Trác Không Quần cười gằn :

– Nếu vậy lão vẫn chưa đi xa, Thiên Giáp, ngươi đem người đuổi theo, ta sẽ theo sau ngay lập tức. Mau mau!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.