Đã cuối thu bắt đầu vào mùa đông,
những trận mưa nhỏ qua đi, hơi lạnh tràn ngập vào đêm, không khí băng
lãnh không có một tia độ ấm.
Đào Tiểu Vi sớm đã thay y phục
dày hơn, tóc hai bên giản đơn thắt lên, đỉnh đầu đeo thêm mũ lông, gió
thổi nhẹ, sợi lông trên mũ nhẹ nhàng phiêu động, thoạt nhìn càng thêm
khả ái.
Nhan Hi cầm bút trong tay, nghiên mực để ở một bên, hắn dùng ngòi bút chấm vài lần, nhưng cũng không có ý hạ bút.
Đào Tiểu Vi tẩy rửa chân xong, Thiên Sương dùng khăn lau bọt nước sạch sẽ, một lần nữa mang hài giúp nàng.
“Người xấu, ngươi đang nhìn giấy trắng xem tướng sao?” Nàng ngửa đầu, cười hì hì túm lấy quần Nhan Hi.
Tay mạnh mẽ nhấc Đào Tiểu Vi lên đặt nàng vào chỗ trống cạnh bàn, Nhan Hi bỗng nhiên ngưng thần, tay
phải viết chữ như rồng bay phượng múa.
Tiểu nữ oa chăm chú nhìn, rung đùi đắc ý quan sát hồi lâu, càng làm cái cổ nhỏ rút lại.
“Thấy như thế nào?” Nhan Hi để bút sang ở một bên, bàn tay chấp sau người.
“Rất đẹp, phi thường đẹp!” Giơ ngón tay cái lên, Đào Tiểu Vi vui lòng khen.
Lông mày rậm khẽ nhíu, “Muốn nịnh ta sao.”
“Chính ngươi viết ngươi còn không nhận ra à?” Đào Tiểu Vi le lưỡi, cúi đầu lấm la lấm lét. Rõ ràng là nàng đang chột dạ.
Hiện tại hình như không phải lúc nói đùa, thời gian sư phụ tới cửa giáo thụ, nàng là nửa lời cũng không
nghe vào, hận không thể đem lão nhân kia nói nhanh cho xong, sau đó sẽ
được rời đi. Như vậy nàng sẽ có nhiều thời gian hơn ở lại Tú lâu, còn có hơn phân nửa món đồ chơi nàng chưa nghiên cứu a.
“Không học vấn là không nên nghiệp lớn!” Nhan Hi hừ lạnh.
“Hảo, cũng không phải là hoàn
toàn không biết.” Đào Tiểu Vi chỉ vào một chữ, nắm mái tóc bỏ vào trong
cái miệng nhỏ cắn vài cái, trong đầu ý nghĩ chợt lóe nói, “Đó là một chữ mã!”
Nhan Hi gật đầu, trên mặt vẻ âm trầm mất đi rất nhiều, “Tư thế hào hùng, đây là bốn chữ ta thích nhất.” (ta chém chém…sorry bà con nha. Ta không tra được bốn chữ này, nôm na là vậy)
Đào Tiểu Vi nỗ lực đảm bảo, “Ta nhớ kỹ, nhất định không quên.”
Hắn thở ra, thon dài ngón tay
xoa lên mái tóc nàng như xoa con mèo nhỏ. Hắn phải ly khai kinh thành,
hài tử này là điều duy nhất hắn lo lắng, chuyến này từ biệt, sợ nhất là
không biết bao nhiêu năm sẽ gặp lại. Lá gan của nàng nhỏ như vậy, nếu
như hắn không ở nhà, không biết có thể ngủ được hay không.
Thế nhưng, hắn lại không thể đem nàng đi theo, trên chiến trường rất mạo hiểm, cho nên chỉ có thể để
nàng ở lại vương phủ mới an toàn, đợi hắn chiến thắng trở về.