“…” Cô im bặt. Tự nhiên có cảm giác như vừa đụng vào nỗi đau của
người ta vậy, dù gì Thùy Anh tìm đến cái chết cũng vì Hoàng Đức Kiệt mà. Rồi tự nhiên nhớ ra gì đó, cô hỏi ngay: “Tuấn không giận cô chứ?”
“Nếu nói không chắc cô chẳng tin.” Thùy Anh thở dài.
“…Đúng vậy. Thế rốt cuộc là có giận hay không?”
“Có.”
Phương Anh áy náy đáp ngay: “Tôi xin lỗi vì sự hấp tấp của mình… Nhưng sao
giọng cô nghe cứ bình thản quá vậy? Không xảy ra chuyện gì quá lớn đấy
chứ?” Thường thì người ta hay dùng tông giọng như vậy để nói về một thứ đã kết thúc với đầy nuối tiếc… Chuyện người yêu cũ, người yêu mới hay nói gọn là kẻ thứ 3 luôn là vấn đề khiến các cặp đôi phải đau đầu.
“Ôi dào, có gì đâu, chúng tôi làm hòa rồi. Tuấn dễ giận nhưng cũng mau
quên, chỉ cần tôi nói đúng sự thật và dỗ dành một chút là xong.” Thùy
Anh cười xòa, tiếng cười nghe có phần ngọt ngào. Điều đó làm cô thêm yên tâm hơn.
“Vậy thì tốt quá rồi. Còn chuyện Hoàng Đức
Kiệt… hờ, cô có thể coi như tôi chưa từng hỏi vậy.” Phương Anh cố gắng
kết thúc chủ đề này.
“Không sao mà, cô tò mò gì thì cứ hỏi đi.” Thùy Anh nói.
“Ơ vậy cô bao nhiêu tuổi?”
“24.”
“Thế… Trần Minh Quân bao nhiêu tuổi?’
“26, 27 gì đó…”
“Còn Huyền Nhung thì sao?”
“24… Ủa mà cô đang đánh trống lảng đấy hả Phương Anh?” Thùy Anh buồn cười hỏi.
“…” Chết tiệt. Lại bị bắt quả tang rồi.
“Tôi nói thật mà… Tôi thề tôi không sao, nên cô cứ hỏi đi.”
Phương Anh khóc không nước mắt: “Tôi cũng thề là tôi không tò mò nữa mà… Được chưa?”
“Haiza, tùy cô thôi…” Thùy Anh có vẻ tiếc nuối, rồi tặc lưỡi một cái lại hỏi
tiếp: “Mà cô chưa đồng ý làm hòa với anh ta đấy chứ?”
“Chưa… Tôi thậm chí còn không biết anh ta là người yêu cũ của cô.”
“Sao lại không biết? Trong điện thoại tôi lưu ảnh anh ta mà.”
“Làm gì có.”
“Có mà, cái ảnh tít cuối album, cô xóa rồi sao?” Thùy Anh kêu lên.
“Tôi chưa xóa cái gì cả. Chẳng lẽ lại là cái ảnh cô và 1 đứa con trai chụp ở trung tâm mua sắm?” Phương Anh ngạc nhiên.
“Thì đúng là nó đấy.”
“Ơ đùa à? Cậu con trai ấy… hoàn toàn không giống anh ta một chút nào, từ
kiểu tóc cho tới thân hình luôn… À quên, có điểm giông giống thật nhưng
không thể đẹp trai bằng Hoàng Đức Kiệt được?” Phương Anh nhớ lại tấm
ảnh.
…
Điên thật. Hoàng Đức Kiệt lầm bầm chửi, thế quái nào gặp ngay 2 thằng cha rõ rảnh nợ, tối đến cứ gọi
gọi hỏi châu Mỹ với châu Âu ở đâu, ôi, phát điên mất. Thật không hiểu
sao họ lại biết số mình nữa, mất thời gian quá.
Anh
lắc đầu, nếu bây giờ mà có cuộc gọi thứ 3 gọi đến, anh thề, sẽ không
nhịn nữa mà chửi cho một trận. Kiệt bước nhanh hơn về phía nhà hàng, sao anh cứ có cảm giác, mình đã bỏ lỡ điều gì đó không nên bỏ… Mà khoan,
Hoàng Đức Kiệt lùi lại 2 bước, nhìn chằm chằm về cô gái đứng ven hồ đằng xa.
Thùy Anh? Cô ây làm gì ở đây thế này?
Hoàng Đức Kiệt tần ngần một hồi, rồi lặng lẽ tiến tới, anh đi trên cỏ, không gây ra một tiếng động nào, hoàn toàn êm ru.
“Thùy A…” Còn chưa kịp chạm vào vai cô, đã bị tiếng của cô làm cho giật nảy mình.
“Ơ đùa à? Cậu con trai ấy… hoàn toàn không giống anh ta một chút nào, từ
kiểu tóc cho tới thân hình luôn… À quên, có điểm giông giống thật nhưng
không thể đẹp trai bằng Hoàng Đức Kiệt được?” Cô đưa hai tay chống nạnh, mặt hất lên.
Cậu con trai nào cơ??? Hoàng Đức Kiệt khó hiểu. Đang định lên tiếng hỏi thì lại bị cô chặn họng trước.
“Cái gì? Ảnh từ hồi đại học á? Điêu thế, sao có vài năm mà anh ta như lột
xác vậy? Còn cô nữa, Thùy Anh à, trẻ nguyên luôn…. Đáng ghen tỵ quá mà.”
Thùy Anh? Hoàng Đức Kiệt ngẩn ra. Cô ấy đang nói gì thế này? Anh quyết định
im lặng và lắng nghe cuộc trò chuyện. Vì anh có cảm giác, dường như có
điều gì đó không ổn ở đây.
“Chưa đâu, tôi chưa nói
tha thứ với anh ta, thế rốt cuộc hai người giận dỗi nhau chuyện gì mà cô tức đến nỗi phải đi tự tử thế hả? Lụy tình vậy?”
Tự
tử ư? Ai tự tử? Ai lụy tình? Có phải là “Thùy Anh” ở đầu dây bên kia.
Khoan đã, chuyện này là thế nào, ai mới là Thùy Anh?? Rốt cuộc là sao?
“…Ây dà, Huyền Nhung cô ta thật quá quắt, được rồi, trong mấy ngày cuối cùng này tôi sẽ thay cô cho cô ta một trận nhớ đời… Ờ, an tâm, tôi tuyệt đối không tha thứ đâu… Hả? Cô muốn tôi tha thứ thật sao?”
Hoàng Đức Kiệt đang nghe, đến đây thì giật mình thon thót. Tha thứ…???
“Dứt tình thật à?… Nhưng như vậy quá đáng quá, anh ta một tháng vừa qua đã giúp tôi rất nhiều. Bộ dạng hối lỗi lắm… Tôi không nói được đâu, chi
bằng, sau này chúng ta đổi lại xác rồi, cô tự mình nói đi…”
Phương Anh còn chưa dứt câu, điện thoại trong tay đã bị Hoàng Đức Kiệt giựt
lấy, lúc này hai người đều đang đứng đối diện nhau. Hoàng Đức Kiệt vẻ
mặt tràn đầy nghi hoặc, xen lẫn thất vọng, còn Phương Anh thì há hốc mồm đầy kinh ngạc.
“Phương Anh,… Phương Anh…Có chuyện gì
vậy?” Thùy Anh nói thật to, tiếng gọi của cô truyền vào tai Hoàng Đức
Kiệt. Phương Anh… Cô gái trước mặt anh là… Phương Anh? Không phải
Thùy Anh sao?
Hoàng Đức Kiệt nhìn cô, rồi nhìn chiếc điện thoại, đấu tranh tư tưởng một hồi liền đưa lên tai: “Alo, cô là…”
“Tắt máy ngay Thùy Anh.” Phương Anh vội vàng hét to lên. Ngay sau đấy, màn
hình điện thoại liền tắt phụt đi, chứng tỏ, cuộc gọi đã kết thúc.
“Cô làm gì vậy???” Hoàng Đức Kiệt nhìn màn hình điện thoại, tức giận quát
cô. Đây là lần đầu tiên anh dám to tiếng với cô kể từ dạo ấy. Nhưng Kiệt biết, cô gái trước mặt anh bây giờ, là 1 con người vô cùng xa lạ. Không phải Thùy Anh.
Phương Anh thừa cơ hội ấy, nhanh tay
cướp lại điện thoại, rồi giấu sau lưng. Khuôn mặt cô đổ mồ hôi ròng
ròng, tim cũng đập nhanh hơn: “Kiệt…”
“Cô ấy là ai vậy? Thùy Anh? Là THùy Anh nào thế? Và có gì liên quan tới anh sao?” Hoàng Đức Kiệt khuôn mặt buồn bã nhìn cô.
Phương Anh điịnh lắc đầu phủ nhận, nhưng rồi chẳng biết lấy can đảm ở đâu,
liền nói, một cách rõ ràng: “Cô ấy chính là THùy Anh thật sự.” Nếu anh
ta đã nghe thấy hết, vậy thì giấu làm gì nữa. Cái ánh mắt kia, rõ ràng
không còn là ánh mắt yêu chiều như mọi khi nữa…
“Thùy Anh thật sự? Liệu còn một Thùy Anh thứ 2 liên quan tới cuộc đời anh sao hả Thùy… Mà khoan, nếu cô nói thế thì thật sự cô là Phương Anh…” Ánh
mắt anh ta ngập tràn vẻ hoang mang, giống như thật giả không thể nào xác định được: “Rốt cuộc thì cô là ai hả, Phương Anh? Còn nữa, cô… cô…
không phải Thùy Anh đúng không? Ý tôi là, ý tôi là… Thùy Anh mà tôi đã
từng yêu ấy… Yêu nhau mấy năm trời ấy… Cô ấy là cô gái cô vừa gọi đúng
không? Thế rốt cuộc…”
Hoàng Đức Kiệt thấy miệng mình khô khốc một cách kì lạ: “Thế rốt cuộc cô là ai?”
“Kiệt… Chuyện này thật ra rất khó nói, cũng rất khó tin nữa…” Cô cố gắng mỉm
cười trấn an anh ta, vừa nghĩ cách giải thích chuyện này thật rõ ràng.
“Liệu có phải là…” Mắt anh ta đã sớm hoe đỏ: “Thùy Anh vì chuyện đó mà tự tử, còn cô, cô là chị em sinh đôi của cô ấy, liền nhảy vào thế chỗ thay chị mình? Cô… cô sớm biết tôi là người yêu cũ của chị cô, liền lợi dụng
tình cảm của tôi 1 tháng qua… Cô lừa tình tôi… Đến ngay cả người đã
khuất cũng không tha… Cô còn ác độc hơn cả Huyền Nhung…”
“Này, nói cho đúng một chút đi.” Phương Anh bị anh ta nói cho xám cả mặt, tức giận phản biện lại. Rồi cô chợt nhớ ra là Hoàng Đức Kiệt đang ở trong
tâm trạng nào, liền điều chỉnh lại tông giọng ngay. Cô thở dài: “Không
phải thế, anh xem phim Hàn nhiều quá rồi đấy…” Thật đúng là muôn vàn
kịch bản có thể suy diễn ra mà.
“Không phải đúng
không? Qủa nhiên là thế mà, câu chuyện vừa rồi quả thật phi lý quá ! Hơn nữa, tôi không tin có một Thùy Anh thứ hai. Thùy Anh, cô ấy sinh ra đặc biệt chỉ có một mà thôi…” Hoàng Đức Kiệt cúi đầu, lau nước mắt vào áo.
“…” Bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy tay chân rồi đấy, chết tiệt, muốn tát người quá!
“Rốt cuộc thì cô là ai? Thật mất thời gian quá !” Anh ta gạt nước mắt, rồi
nhìn cô lạnh lùng hỏi. Đúng là phát hiện ra 1 tháng này hoài phí công
sức, anh ta liền đổi thái độ luôn… Người đời sao mà….
Phương Anh nhún vai: “Tôi với Thùy Anh bị đổi linh hồn cho nhau. Tên thật của tôi là Phương Anh.”
“Đổi linh hồn?” Hoàng Đức Kiệt nhắc lại bằng giọng khó tin: “Tức là Thùy Anh sau khi uống thuốc độc, linh hồn đã bị đổi cho cô?”
“Không phải thuốc độc, mà thuốc ngủ… Ờ thì đại loại là thế đấy.” Phương Anh thở dài.
Anh lắc đầu, hoàn toàn không tin nổi: “Chuyện này quá vô lý… Tôi không tin… ” Cái gì mà đổi linh hồn? Cái chuyện ma quỷ này, ai mà tin cho nổi?
“Thì thế giới tâm linh vốn luôn khó hiểu và khó tin như vậy mà. Thùy Anh
đang ở TP.HCM đấy.” Phương Anh biết kiểu gì Kiệt cũng sẽ hỏi liền chủ
động nói ngay từ đầu.
Hoàng Đức Kiệt nhìn cô, ánh mắt
ngập tràn sự suy tư, rồi anh ta mới hỏi lại: “Có thật là cô ấy đang ở
thành phố Hồ Chí Minh không?”
“Thật mà. Cô ta đã dùng
danh phận của tôi để đăng kí tham gia chương trình ‘Vua đầu bếp’ cho
thỏa sự mòn mỏi bấy lâu nay đấy.” Cô mỉm cười, một chút cũng không có ý
định giấu diếm.
Anh đờ mặt ra, thốt lên: “Tôi phải đi đây.” Rồi nhanh chóng xoay người lại, bỏ đi một cách vội vã.
Phương Anh kinh ngạc, nhanh chóng chạy theo, nói vọng lên: “Anh muốn đi đâu mới được?”
“Tôi cần phải tìm Thùy Anh. Tạm biệt cô.” Anh ta không cả thèm quay đầu lại, cứ thế chạy thục mạng như điên như cuồng về phía trước.
Phương Anh nghe xong thì không chạy theo nữa, nhìn bóng dáng anh ta khuất dần
phía cuối con đường, cô mới buồn bã cụp mắt: “Tạm biệt…”
***
Cô trở lại nhà hàng sau gần 20p ra ngoài. Vừa vào, Harry lập tức xồ tới
chỗ cô, ánh mắt anh ta đầy nét hoảng hốt, giọng nói hấp tấp: “Xảy ra
chuyện rồi Thùy Anh ơi !”
“Chuyện gì?” Cô đã sẵn bức bối trong lòng, cau có đáp lại.
“Huyền Nhung cô ta đang ở trong đồn cảnh sát.” Harry kêu lên thất thanh, rồi
lóng ngóng tay chân giơ điện thoại lên. Phương Anh kinh ngạc.
“Đưa đây tôi xem nào.” Cô giựt chiếc iphone trong tay Harry, đưa lên sát mặt.
Đây là một kênh báo khá nổi trong nước chuyên dành cho giới trẻ Việt Nam-
kênh 69. Đập vào mắt cô là dòng tít màu đỏ rượu vô cùng nổi bật: “Con
gái minh tinh Thiên Mỹ bị cướp túi xách tỷ đồng tại Thái Lan.”
Phương Anh ngớ ra, rồi mới chợt nhớ lại. Ừ nhỉ, hẳn nào mấy hôm nay cô ta im
hơi lặng tiếng không chịu được, hóa ra… Cô lướt nhanh qua nội dung bài
báo và tóm tắt lạ tình hình như sau: Cô ta bị cướp giật trên đường và
sau khi đến đồn cảnh sát báo án đã mấy ngày mà vẫn chưa bắt được thủ
phạm mặc dù có ghi lại được biển số xe, nghe đâu đấy cũng là xe đi cướp
nên vụ việc khá là lằng nhằng… Chung quy, cảnh sát từ hai nước đang phối hợp điều tra và tiến hành đưa cô ta về nước nội trong đêm nay.
Phương Anh há hốc mồm, mắt cô mở to, đồng tử căng lên: “Sao lại thế này???”
Đúng lúc đó thì điện thoại cô đổ chuông, Phương Anh vội vã cầm lên nghe ngay khi vừa nhìn lướt qua tên hiển thị trên màn hình: “Alo, dì ạ?”
“Mau tới đồn cảnh sát xxx đón con bé về trước 11h.”
“Dạ vâng, con đi đây ạ.” Biết ngay mà. Hết 3 cuộc bà ta gọi cho cô thì 2 cuộc chắc chắn liên quan tới Huyền Nhung.
Nói vội câu chào hỏi cuối cùng rồi cô lập tức dập máy ngay, nhanh chóng phân phó cho Harry: “Anh tới đồn cảnh sát được không?”
“Hả??? Sao lại là tôi?” Harry kêu lên, bĩu môi không muốn làm.
“Trời ơi, đi hộ tôi, nhanh nhanh cái.” Qủa thực cô lúc này không muốn nhìn thấy cô ta chút nào.
“Ờ ờ, vậy cô về khách sạn trước đi, tôi với Khoa Trình đi nhé ! Nhớ về
khách sạn đấy.” Harry đột nhiên gật đầu ngay tắp lự, kéo tay Khoa TRình
chạy thục mạng ra ngoài. Phương Anh không nghĩ nhiều, chạy ra ngay theo, tới đầu đường thì mỗi người liền một ngả, đi về hai hướng khác nhau.
Trên xe taxi, Khoa Trình bất mãn quay sang càm ràm với thằng bạn trời đánh
của mình: “Mày không đi một mình đi, kéo theo tao làm gì?”
“Đồ ngu.” Harry mắng hắn ngay: “Chẳng biết cái giống gì cả, mày phải chừa thời gian cho cặp Thùy- QUân có cơ hội gần gũi chứ?”
“… Mày quan tâm thằng QUân thế làm tao rất cảm động nhưng… Mày có nghĩ
chúng ta sẽ đối mặt với Huyền Nhung như thế nào không? Đừng bảo với tao
mày quên trước bọn mình dựa hơi thằng QUân bóc lột của cô ta bao nhiêu
thứ đấy nhé? Lại còn trêu chọc, hành hạ cô ta nữa…”
“….” Harry trầm ngâm: “Bây giờ quay xe có được không?”
“…” Khoa Trình thở dài não nề.
p/s: Sẽ có nhiều người không hài lòng với kết quả này cho mối quan hệ cp
Phương- Kiệt nhưng mà, có bao giờ bạn thử nghĩ xem Kiệt vì sao lại đối
xử tốt với cô ấy đến thế không? Rõ ràng là tình cảm ấy là dành cho Thùy
Anh.
Chung quy lại, hai người này sau vẫn ngọt ngào lắm, sẽ chuyển sang tình bạn nha!
Còn bắt đầu từ
:* cảm ơn đã ủng hộ truyện nha!