Nhưng khi ngồi trên tàu đi về, tôi đã quyết định rằng lần này này sẽ tốt hơn. Tôi mới xem một chương trình của Cindy Blaine hôm nọ, về cuộc tái ngộ của những người con gái thất lạc lâu năm với mẹ họ, và nó đã làm tôi mủi lòng quá mức mà sớm rơi nước mắt. Ở lúc cuối, Cindy đưa ra một bài thuyết giảng về việc quá dễ dàng để giữ được gia đình của chúng ta và rằng họ đã ban tặng cho chúng ta cuộc đời và chúng ta phải yêu thương họ. Và bống nhiên tôi cảm thấy thực sự được chấn chỉnh.
.
Vậy nên đây là những quyết định của tôi cho ngày hôm nay:
Tôi sẽ không:
Để gia đình làm mình căng thẳng.
Cảm thấy ghen tị với Kerry, hoặc để Nev kéo căng dây cót tôi.
Nhìn vào đồng hồ, tư hỏi mình có thể đi khỏi sớm lúc nào.
Tôi sẽ:
Ở lại trầm lặng và thương mến và nhớ rằng tất cả chúng ta đều là những mắt xích thiêng liêng của vòng đời bất diệt.
(Tôi cũng lấy câu này từ Cindy Blaine.)
Ba Má từng sống ở Twickenham, nơi tôi lớn lên. Nhưng giờ họ đã chuyển đi khỏi Luân Đôn tới một ngôi làng ở Hampshire. Tôi về tới nhà họ vừa sau 12 giờ, thấy Má đang trong bếp với chị họ Kerry của tôi. Chị ấy và chồng chị Nev cũng đã chuyển đi, tới một ngôi làng cách khoảng 5 phút lái xe từ nhà Ba Má, vì thế họ gặp nhau suốt.
Tôi cảm thấy một sự đau nhói thân thuộc khi tôi nhìn thấy họ, ngồi cạnh nhau cạnh cái lò. Họ trông giống mẹ và con gái hơn là dì và cháu gái. Cả hai bọn họ đều có kiểu tóc cắt giống nhau – mặc dù của Kerry nhuộm hightligh đậm hơn của Má, và cả hai đều đang phá lên cười. Trên quầy. tôi nhận thấy một chai rượu trắng đã hết một nửa.
“Chúc mừng sinh nhật!” Tôi nói, ôm Má. Khi tôi nhìn thoáng qua cái gói bọc trên bàn bếp, tôi cảm thấy hơi rộn ràng mong đợi. Tôi đã mua cho Má món quà sinh nhất tuyệt nhất. Tôi không thể chờ để được tặng nó cho bà!
“Chào nha!” Kerry nói, quay lại trong cái tạp dề. Cặp mắt xanh của chị ấy trang điểm đậm, và trên cổ đeo cây thánh giá kim cương mà tôi chưa từng nhìn thấy trước kia. Mỗi lần tôi gặp Kerry chị ấy đều có một món trang sức mới. “Rất vui được gặp em, Emma! Chúng ta không gặp em nhiều. Có phải không dì Rachel?”
“Chắc chắn là chúng ta không rồi, ” Má nói, tặng tôi một cái ôm.
“Để chị cầm áo choàng của em nhé?” Kerry nói, khi tôi để chai sâm panh tôi vừa mua vào trong tủ lạnh. “Và một cái gì để uống?”
Đây là kiểu mà Kerry luôn nói với tôi. Như thể tôi là một vị khách vậy.
Nhưng đừng bận tâm. Tôi sẽ không thấy phiền về chuyện đó đâu. Những mắt xích thiêng liêng trong vòng đời bất diệt.
“Ok,” tôi nói, cố cất tiếng vui vẻ. “Em sẽ lấy.” Tôi mở ngăn tủ luôn cất ly, để thấy mình đang nhìn vào những hộp thiếc cà chua.
“Chúng ở đây này,” Kerry nói từ bên kia phòng bếp. “Chúng ta đã chuyển mọi thứ xung quanh đây! Giờ nó thuận tiện hơn.”
“Ồ phải. Cảm ơn.” Tôi cầm lấy cái ly chị ấy đưa và uống một ngụm rượu. “Con có thể giúp gì không?”
“Chị không nghĩ vậy…” Kerry nói, nhìn có vẻ trách cứ quanh bếp. “Tất cả mọi thứ đều đã xong xuôi tốt đẹp. Vì thế cháu đã nói với Elaine,” chị ấy nói thêm với mẹ, “Cô đã mua những đôi giầy ấy ở đâu? Và bà ấy đã nói M&S! Cháu không thể tin nổi!”
“Ai là Elaine?” Tôi nói, cố tham gia vào.
“Ở câu lạc bộ golf,” Kerry nói.
Má chưa từng chơi golf. Nhưng từ khi bà ấy chuyển tới Hampshire, mẹ và Kerry đã chơi nó cùng nhau. Và giờ tất cả những gì tôi nghe được là những trận golf, những buổi ăn tối của câu lạc bộ golf, và những buổi liên hoan không bao giờ dứt với đám bạn bè thân thiết chỗ câu lạc bộ golf..
Một lần tôi đã đi theo cùng, để biết được tất cả nó là cái gì. Nhưng trước hết họ có tất cả những luật lệ ngu xuẩn về cái mà bạn phải mặc, thứ mà tôi đã không hay biết, và có vài gã già khú gần đó đã bị đau tim bởi vì tôi đã mặc quần jeans. Thế là họ đã kiếm cho tôi một cái chân váy, và một đôi giày còn dư nặng nề gắn đinh. Và rồi khi họ bắt đầu cuộc chơi, tôi không thể đánh nổi quả bóng. Không phải là tôi đã không đánh tốt quả bóng: mà tôi còn không thể chạm được vào quả bóng theo nghĩa đen. Vậy là đến lúc cuối, tất cả bọn họ đã liếc nhìn nhau và nói rằng tôi tốt hơn nên đợi trong toà nhà câu lạc bộ.
“Xin lỗi, Emma, em có thể cho chị qua được không….” Kerry với tay qua vai tôi để xếp đĩa.
“Xin lỗi,” Tôi nói, và dịch sang bên cạnh. “Vậy là, thực sự không có gì để con làm hả Má?”
“Con có thể cho Sammy ăn,” bà nói, đưa cho tôi một lọ thức ăn cá vàng. Bà chau mày lo lắng.
“Con biết không, mẹ có hơi lo về Sammy.”
“Ồ,” tôi nói, cảm thấy một cơn co thắt báo động. “Ờ… sao ạ?”
“Nó dường như chỉ không giống chính nó.” Bà ngó nhìn nó trong cái âu. “Con nghĩ gì? Con có thấy nó trông ổn không?”
Tôi nhìn theo cái nhìn chằm chặp của bà và diễn một vẻ mặt suy tư, như thể tôi đang nghiên cứu diện mạo của Sammy.
Ôi Trời. Tôi chả bao giờ nghĩ là mẹ có thể nhận ra. Tôi đã cố gắng nhiều nhất có thể để kiếm một con cá trông giống như Sammy. Ý tôi là, nó màu cam, nó có 2 cái vây, nó bơi vòng vòng… Có gì khác chứ?
“Nó chắc chắn chỉ suy nhược một chút thôi,” cuối cùng tôi nói. “Nó sẽ vượt qua thôi.”
Làm ơn đừng để bà ấy đem nó đi khám hoặc bất cứ thứ gì, tôi lặng lẽ cầu nguyện. Tôi thậm chí còn chưa kiểm tra coi có lấy đúng giới tính hay không. Bọn cá vàng lại còn có cả giới tính cơ á?”
“Con có thể làm bất kỳ việc gì khác không?” Tôi nói, rắc hoang phí thức ăn cho cá xuống nước, cố gắng cản trở tầm nhìn của mẹ tới nó.
“Chúng ta đã làm mọi thứ xong xuôi hoàn hảo rồi,” Kerry nói một cách thân ái.
“Sao con không đi tới và chào Ba?” Má nói trong khi đang sàng vài hạt đậu. “Bữa trưa không thể bắt đầu trong 10 phút nữa hoặc hơn.”
Tôi tìm thấy Ba và Nev trong phòng sinh hoạt, đối diện với trận criket. Bộ râu điểm hoa râm của Ba được cắt tỉa gọn gàng nhất từ trước đến nay, và ông đang uống bia từ một chiếc cốc vại bạc. Căn phòng vừa mới được sơn lại, nhưng trên tường vẫn còn trưng bày tất cả cúp bơi lội của Kerry. Má đánh bóng chúng thường xuyên, mỗi tuần. Cạnh đó là cặp nơ hồng cưỡi ngựa của tôi. Tôi nghĩ là bà đại loại phủi chúng với 1 cái máy hút bụi.
“Chào Ba!” Tôi nói, tặng ông một nụ hôn.
“Emma!” Ông ấy đặt 1 tay lên đầu với vẻ ngạc nhiên giễu cợt. “Con đã làm được sao! Không lộn đường! Không đi thăm những thành phố lịch sử!”
“Không phải hôm nay!” Tôi bật cười nhỏ. “An toàn và khoẻ mạnh.”
Có lần nọ, chỉ sau khi Ba Má mới chuyển về cái nhà này, khi tôi đã bắt nhầm tàu hoả trên đường xuống và kết thúc ở Salisbury. Và Ba luôn luôn chòng ghẹo tôi về chuyện ấy.
“Chào Nev!” Tôi hôn vội vào má anh ta, cố không ngạt thở trên đống râu mới cạo của anh. Anh ta mặc một cái quần chinos (quần kaki) và một cái áo bẻ cổ mầu trắng, và đeo một cái vòng tròn nặng nề bằng vàng quanh cổ tay, cộng thêm một cái nhẫn cưới với 1 viên kim cương đính bên trên. Nev điều hành công ty gia đình anh ta, cung cấp trang thiết bị văn phòng khắp quanh vùng, và anh ta đã gặp Kerry tại một buổi hội thảo nào đó dành cho những nhà thầu khoán trẻ tuổi. Hình như họ đã bị lôi cuốn vào cuộc nói chuyện ngưỡng mộ cái đồng hồ Rolex của người kia.
“Chào Emma,: anh ta nói. ” Em đã thấy cái động cơ mới chưa ? ”
” Cái gì ? ” Tôi ngây ra nhìn anh ta – rồi nhớ lại cái xe bóng lộn trên đường vào khi tôi tới.
” Ồ vâng ! Rất ác liệt. ”
” Mercedes seri 5. ” Anh ta cầm lấy cốc bia. “giá niêm yết là 42.”
“Kinh thật.”
“Tuy nhiên không trả từng ấy, ” Anh ta gõ nhẹ lên một bên mũi. “Đoán xem.”
“Ừm… 40?”
“Đoán lại đi.”
“39?”
“Ba mươi bảy – hai năm mươi,” Nev nói hoan hỉ. “Và máy đổi CD miễn phí. Khấu trừ thuế,” anh ta thêm vào.
“Phải. Wow.”
Tôi thật chả biết nói gì khác nữa cả, thế nên tôi ngồi yên vị xuống một bên ghế sofa và ăn 1 hạt lạc.
“Đấy là thứ con đang yêu thích, Emma!” Ba nói. “Con nghĩ là con sẽ làm được như thế không ? ”
” Con… không biết. Ờ… Ba, việc đó nhắc con. Con có tờ séc cho ba này.” Tôi lúng túng lục trong túi và lấy ra tờ séc 300 bảng.
“Làm tốt lắm,” Ba nói. “Nó sẽ được ghi vào sổ nợ.” Ông nháy cặp mắt xanh lục của mình khi ông ấy cất vào trong ví. “Nó được gọi là học giá trị của tiền bạc. Nó được gọi là học cách tồn tại trên hai chân của chính mình!”
“Một bài học quý giá,” Nev gật gù nói. Anh ta uống một hơi bia và cười nhăn nhở vời Ba. “Vừa nhắc anh, Emma – tuần này là nghề gì thế?”
Khi tôi lần đầu gặp Nev đó là lúc tôi vừa mới rời khỏi trung tâm môi giới bất động sản và trở thành nhiếp ảnh gia. 2 năm rưỡi trước đây. Và anh ta toàn trêu chọc tôi y như thế mỗi lần tôi gặp anh ta. Một cuộc chiến đơn lẻ chết tiệt –
Ok, bình tĩnh nào. Những ý nghĩ hạnh phúc. Yêu thương gia đình bạn. Yêu thương Nev.
“Vẫn là marketing!” Tôi nói rạng rỡ. “Đã như vậy hơn một năm nay rồi.”
“À. Marketing. Tốt, tốt đấy!”
Trong vài phút sau là một sự im lặng, một phần là từ bài tường thuật trận criket. Bỗng nhiên Ba và Nev rên rỉ cùng lúc khi có chuyện gì đó xảy ra về cú ném criket. Một lúc sau họ lại rên rỉ tiếp.
“Được rồi,” Tôi nói. “Tốt thôi, con sẽ chỉ…”
Khi tôi đứng lên khỏi ghế sofa, họ thậm chí còn không quay đầu lại.
Tôi ra ngoài sảnh và cầm cái hộp các tông mà tôi đã mang xuống đây với mình. Rồi tôi đi qua cổng bên hông, gõ lên cái cửa phụ và thận trọng đẩy nó vào.
“Ngoại à?”
Ông là ba của Má, và ông đã luôn sống cùng chúng tôi kể từ khi ông phải mổ tim, mười năm trước. Ở ngôi nhà cũ ở Twickenham ông chỉ có một phòng ngủ, nhưng căn nhà này rộng hơn, nên ông có 2 phòng phụ, và 1 phòng bếp nho nhỏ, gắn bên hông nhà. Ông đang ngồi trong cái ghế bành da thuộc ưa thích của mình, với radio đang bật nhạc cổ điển, và trên sàn nhà trước mặt ông là khoảng 6 hộp kiện các tông đựng đầy đồ lặt vặt.
“Chào Ngoại,” Tôi nói.
“Emma!” Ông nhìn lên, và mặt ông sáng lên. “Con gái yêu quý. Lại đây!” Tôi cúi xuống tặng ông một nụ hôn, và ông siết chặt tay tôi. Làn da của ông khô và mát, còn mái tóc ông thậm chí còn bạc hơn lần cuối tôi gặp ông.
“Con đã lấy thêm mấy thanh Panther Bar cho ngoại,” Tôi nói, cúi xuống cái hộp của mình. Ngoại cực kỳ nghiện thanh tăng lực Panther, và tất cả bạn bè ông ở câu lạc bộ bowling đều thế, vậy nên tôi đã sử dụng tiền tiêu vặt của mình để mua cho ông một hộp đầy mỗi lần tôi về nhà.
“Cảm ơn, con yêu của ta, ” Ngoại tươi cười. “Con là một cô gái tốt, Emma. ”
” Con có thể để chúng ở đâu ạ? ”
Cả hai chúng tôi bất lực nhìn quanh căn phòng bừa bộn.
” Ở chỗ kia thì sao, sau cái tivi ấy ? ” cuối cùng Ngoại nói. Tôi lách mình đi qua phòng, đặt phịch cái hộp lên trên sàn, rồi lùi lại từng bước, cố không giẫm lên bất cứ thứ gì.
” Giờ, Emma này, hôm trước ông đã đọc một bài báo rất đáng lo ngại, ” Ngoại nói khi tôi ngồi xuống trên một hòm kiện. ” Về an ninh ở Luân Đôn. ” Ông nhìn tôi tinh tường.
” Con không đi trên phương tiện công cộng vào buổi tối đấy chứ ? ”
” Ừm… khó mà mãi được, ” Tôi nói, khoác tay sau lưng. ” Chỉ bây giờ và rồi, khi con nhất định phải… ”
” Con gái yêu quý, con không được thế ! ” Ngoại nói, có vẻ xúc động. ” Lũ choai choai đội mũ trùm đầu với con dao bấm đi lang thang dưới metro, họ nói vậy. Những kẻ say xỉn thô lỗ, đập vỡ chai lọ, móc mắt một người khác… ”
” Nó không tệ thế đâu ạ … ”
” Emma, nó không đáng phải mạo hiểm ! Cho một hoặc hay lần trả tiền taxi. ”
Tôi hoàn toàn chắc chắn nếu tôi hỏi Ngoại nghĩ gì về phí taxi trung bình ở Luân Đôn, ông sẽ bảo là 5 shilling.
” Thành thực thì, Ngoại à, con thật sự cẩn trọng mà, ” Tôi nói cam đoan. ” Và con không bắt taxi đâu. ”
Thỉnh thoảng. Khoảng 1 lần 1 năm.
“Dù sao. Tất cả những thứ này là gì thế ạ ? ” Tôi hỏi, để thay đổi chủ đề, và Ngoại thở dài.
” Mẹ con dọn khỏi gác mái tuần trước. Ông chỉ đang phân loại những gì vứt đi và những gì giữ lại thôi. ”
” Đó có vẻ như một ý tưởng hay. ” Tôi nhìn vào đống bỏ đi trên sàn nhà. ” Đây có phải là đồ ông vứt đi không ? ”
” Không! Ông giữ lại tất đống này. ” Ông đặt một tay lên nó bảo vệ.
” Vậy thì, đống đồ vứt đi ở đâu ? ”
Có sự im lặng. Ngoại tránh cái nhìn của tôi.
” Ngoại! Ngoại phải vứt một số trong đống này đi ! ” Tôi la lên, cố không phá lên cười. ” Ngoại không cần tất cả những bài cắt ra từ báo cũ này. Còn đây là những cái gì ? ” Tôi với qua đống bài cắt từ báo và mò được một cái yo-yo cũ. ” Đây chắc chắn là đồ bỏ đi. ”
” Cái yo-yo của Jim. ” Ngoại với lấy cái yo-yo, mắt ông dịu lại. “Già Jim tốt bụng.”
“Ai là Jim ạ?” Tôi nói không hiểu. Tôi chưa từng bao giờ nghe nói về Jim trước đây. ” Ông ấy là một người bạn tốt của ngoại ạ ? ”
” Chúng ta gặp nhau ở sân chợ phiên. Trải qua buổi chiều cùng nhau. Ta lên 9. ” Ngoại lật cái yo-yo lên xuống trong những ngón tay.
” Bọn ông có thành bạn bè không ? ”
«Chưa từng gặp lại ông ta nữa. ” Ông lắc đầu với vẻ mơ hồ. ” Ta không bao giờ quyên chuyện ấy. ”
Rắc rối với Ngoại là, ông ấy chả bao giờ quên bất cứ thứ gì.
” Tốt thôi, thế vài tấm thiệp trong đống này thì sao ? ” Tôi nhấc 1 bó thiệp Giáng sinh cũ lên.
” Ông không bao giờ vứt thiệp đí. ” Ngoại lườm tôi. ” Khi con ở tuổi ta ; khi những người con đã quen biết và yêu họ suốt cả cuộc đời mình bắt đầu ra đi… con muốn treo lên bất kỳ vật kỷ niệm nào. Dù có nhỏ đến đâu. ”
” Con có thể hiểu được điều này, ” Tôi nói, cảm giác xúc động. Tôi với lấy tấm thiệp gần nhất, mở ra và thay đổi vẻ mặt, ” Ngoại ! Cái này là từ Công ty bảo trì điện lực Smith, năm 1965. ”
” Frank Smith là một người tốt…” Ngoại bắt đầu.
“Không phải!” Tôi đặt tấm thiệp một cách kiên quyết xuống sàn nhà. “Chuyện đó qua rồi. Và ngoại cũng không cần một thứ từ…” Tôi mở tấm thiệp tiếp theo. “Công ty cung cấp Gas Tây Nam. Và ông không cần 20 cái bản sao cũ mốc của Punch.” Tôi đặt chúng lên cọc. “Và những cái này là gì?” Tôi lục vào trong hộp lần nữa và lấy ra một phong bì ảnh. “Hiện có bất cứ thứ gì trong số chúng mà ông thực sự muốn…”
Thứ gì đó dội vào đầu tôi và tôi ngừng lại, lơ lửng.
Tôi đang nhìn vào một tấm ảnh của tôi và Ba Má, ngồi trên một băng ghế trong công viên. Má mặc một bồ đồ trang trí đầy hoa, còn Ba đội một cái mũ rộng vành ngớ ngẩn, còn tôi ngồi trên đầu gối của ba, khoảng 9 tuổi, đang ăn một cái kem. Tất cả chúng tôi đều có vẻ rất hạnh phúc bên nhau.
Lặng đi không nói nổi lời nào, tôi quay sang một tấm ảnh khác. Tôi bỏ mũ của ba ra và chúng tôi cùng phá lên cười bất lực về điều gì đó. Chỉ có 3 người chúng tôi.
Chỉ chúng tôi. Trước khi Kerry vào trong cuộc sống của chúng tôi.
Tôi vẫn còn nhớ cái ngày chị ấy tới. Một cái valy đỏ trong sảnh, và một giọng nói mới toanh trong bếp, và một mùi nước hoa không thân thuộc trong không khí. Tôi đã đi vào và chị ấy ở đó, một người xa lạ, đang uống một tách trà. Chị ấy mặc bộ đồng phục ở trường, nhưng chị vẫn có vẻ như một người lớn đối với tôi. Chị ấy đã có một bộ ngực to lớn, và nụ khuyên tai vàng ở tai, và còn có vệt nhuộm trên tóc. Và trước khi ăn, Ba Má đã để chị ấy có một ly rượu. Má thận trọng nói riêng với tôi là tôi phải rất ân cần với chị, bởi mẹ chị ấy đã mất. Tất cả chúng tôi phải rất ân cần với Kerry. Đó là lý do vì sao chị ấy được lấy phòng của tôi.
Tôi bỏ qua những bức ảnh còn lại, cố nuốt nghẹn ngào vào trong cổ họng. Giờ tôi đã nhớ ra nơi đó. Công viên mà chúng tôi đã từng đến, với những cái xích đu và cầu trượt. Nhưng nó quá nhàm chán với Kerry, còn tôi thì liều muốn như chị ấy, thế nên tôi đã nói là nó cũng quá nhàm chán, và chúng tôi không bao giờ tới đó lại nữa.
“Cốc cốc!” Tôi nhìn lên giật mình, và Kerry đang đứng ở cửa, cầm ly rượu của chị ấy. “Bữa trưa đã sẵn sàng!”
“Cảm ơn,” Tôi nói. “Chúng em định tới đây.”
“Bây giờ, Ông!” Kerry xua ngón tay khiển trách Ngoại, và ra hiệu về phía những hòm kiện. “Ông chưa có bất cứ chỗ nào cho đống này à?”
“Việc này khó đấy,” Tôi nghe thấy bản thân mình nói bênh vực. “Có cả đống những kỷ niệm ở đây. Chị không thể chỉ vứt chúng đi được.”
“Nếu em nói vậy.” Kerry đảo mắt. “Nếu là của chị, toàn bộ đống này phải vào trong thùng rác rồi.”
Tôi không thể yêu thương chị ta nổi. Tôi không thể làm được điều đó. Tôi muốn ném cái bánh mật của tôi vào chị ta.
Giờ chúng tôi đã ngồi quanh bàn được 40 phút và giọng nói duy nhất mà chúng tôi nghe được là của Kerry.
“Tất cả là về hình ảnh,” chị ấy hiện đang nói. “Tất cả là về trang phục đúng kiểu, cái nhìn đúng kiểu, bước đi đúng kiểu. Khi cháu đi trên phố, thông điệp mà cháu gửi tới thế giới là “Tôi là một người phụ nữ thành đạt”.”
“Cho chúng ta xem đi!” Má nói một cách ngưỡng mộ.
” Được thôi. ” Kerry nở một nụ cười khiêm tốn giả tạo. “Như thế này.” Chị ấy kéo ghế ra và lấy khăn ăn lau miệng.
“Con phải theo dõi này, Emma,” Má nói. “Hãy lựa lấy một vài lời khuyên!”
Khi tất cả chúng tôi theo dõi, Kerry bắt đầu sải bước quanh phòng. Cằm chị ta hếch lên, ngực ưỡn ra, mắt cố định ở khoảng giữa, và hông đánh mạnh từ bên này sang bên kia.
Chi ta trông giống như thứ lai tạp giữa một con đà điểu và một con người rôbốt trong “Cuộc tấn công của đám người nhân bản vô tính”.
“Tất nhiên là cháu phải đi giày cao gót,” chị ta nói mà không dừng lại.
“Khi Kerry đi vào trong một sảnh hội thảo, cháu kể cho dì nghe, những mái đầu quay lại,” Nev hãnh diện nói, và nhấp một ngụm rượu. “Người ta dừng lại và nhìn chằm chặp vào cô ấy!”
Tôi cá là họ làm thế.
Ôi Trời. Tôi muốn cười khúc khích, Tôi không được. Tôi không được thế.
” Em có muốn thử không, Emma ? ” Kerry nói. ” Bắt chước chị ấy ? ”
” Ờ… Em không nghĩ vậy, ” Tôi nói. ” Em nghĩ là em hoàn toàn… chọn kiểu cơ bản. ”
Đột nhiên tôi hơi khịt mũi và lái nó thành một tiếng ho.
” Kerry đang cố giúp con, Emma ! ” Má nói. “Con phải thấy biết ơn! Con thật tốt với Emma, Kerry.”
Bà tươi cười trìu mến với Kerry, người đang nở nụ cười màu mè đáp lại. Còn tôi thì uống một hơi rượu.
Vâng, phải rồi. Kerry thực sự muốn giúp tôi.
Đó là lý do vì sao khi tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng kiếm 1 công việc và hỏi xin chị ta về việc thực tập ở chỗ công ty chị ấy, chị ta đã nói không. Tôi đã viết cho chị một bức thư dài và kỹ càng, nói rằng tôi hiểu rõ là chuyện này đẩy chị ấy vào một tình thế bất tiện, nhưng tôi thực sự cảm kích bất kỳ cơ hội nào, ngay cả là đôi ngày chạy việc vặt.
Và chị ta gửi trả tôi một bức thư từ chối theo khuôn mẫu.
Tôi hoàn toàn quá mất thể diện, tôi không bao giờ kể cho bất kỳ ai. Đặc biệt là Ba Má.
“Con cần phải nghe vài lời khuyên về kinh doanh của Kerry, Emma,” Ba nói gay gắt.
“Có lẽ nếu con đã chú ý hơn con sẽ làm tốt hơn được 1 chút trong đời rồi.”
“Nó chỉ là dáng đi,” Nev châm biếm với một tiếng cười giòn. “Nó không phải một phương thuốc thần diệu!”
“Nev!” Má nói nửa khiển trách.
“Enma biết là cháu đang đùa mà, không phải sao, Emma?” Nev ung dung nói và rót thêm rượu đầy ly của anh ta.
“Đương nhiên!” Tôi nói, ép bản thân cười vui vẻ.
Cứ chờ đến khi tôi được thăng chức coi.
Cứ chờ xem. Hãy đợi đấy.
“Emma! Trái đất gọi Emma!” Kerry xua 1 tay theo kiểu làm trò hề trước mặt tôi. “Dậy đi, Lơ Tơ Mơ! Chúng ta đang mở quà.”
Khi Má mở ra một cái camera nhận từ Ba và một cái ví tiền từ Ngoại, tôi bắt đầu cảm thấy kích động. Tôi rất hi vọng Má thích quà tặng của tôi.
“Nó không có vẻ nhiều lắm,” tôi nói khi đưa tận tay bà chiếc phong bì hồng. “Nhưng con sẽ chờ tới lúc mẹ mở ra.”
“Nó có thể là gì nhỉ?” Má nói, có vẻ tò mò. Bà xé mở toạc cái phong bì, mở ra tấm thiệp in hoa, và nhìn chằm chặp vào nó. “Ôi, Emma!”
“Nó là gì thế?” Ba nói.
” Nó là 1 ngày ở spa ! ” Má nói trong sự vui sướng. “Một ngày trọn vẹn được nuông chiều.”
” Quả là một ý tưởng hay, ” Ngoại nói, và vỗ nhẹ lên tay tôi. ” Con luôn có những ý tưởng quà tặng hay ho, Emma. ”
” Cảm ơn, con yêu. Thật sâu sắc làm sao ! ” Má nghiêng người tới hôn tôi, và tôi cảm thấy một cảm giác ấm áp ở bên trong. Tôi đã có ý tưởng vài tháng trước. Nó thực sự là một ngày dài hoàn chỉnh dễ chịu, với những liệu pháp điều trị và tất cả mọi thứ.
” Mẹ có bữa trưa với sâm panh, ” Tôi hăm hở nói. ” Và mẹ có thể giữ lại dép đi trong nhà ! ”
” Tuyệt vời ! ” Má nói. “Mẹ sẽ hân hoan mong đợi nó. Emma, đây là một món quà đáng yêu!”
“Ôi dì thân mến,” Kerry nói, bật cười nho nhỏ. Chị ấy nhìn vào cái phong bì lớn mầu kem trong tay mình. “Quà của cháu hơi trịch thượng, cháu đang sợ. Đừng bận tâm. Cháu sẽ đổi nó.”
Tôi nhìn lên, cảnh giác. Có gì đó trong giọng nói của Kerry. Tôi biết có thứ gì đó sắp xảy ra. Tôi chỉ biết vậy.
“Cháu có ý gì vậy?” Má nói.
“Không sao cả,” Kerry nói. “Cháu sẽ chỉ là… tìm thứ gì khác. Không phải lo đâu.” Chị ấy bắt đầu cất cái phong bì vào trong túi.
“Kerry, cháu yêu!” Má nói. “Dừng lại! Đừng khờ thế. Nó là cái gì thế ? ”
” Được thôi, ” Kerry nói. ” Nó chỉ là Emma và cháu đã có chung ý tưởng. ” Chị ấy đặt vào tay Má chiếc phong bì với một tiếng cười khẽ khác. ” Dì có tin nổi không ? ”
Toàn thân tôi cứng đờ sợ hãi.
Không.
Không. Chị ta không thể đã làm chuyện mà tôi nghĩ chị ta đã làm.
Khi Má mở phong bì, có một sự im lặng tuyệt đối.
“Ôi Thánh thần tôi!” bà nói, rút ra cuốn sách mỏng chạm vàng nổi. “Gì đây thế này? Le Spa Meridien (Spa Phương Nam)” Thứ gì đó rơi xuống, vào trong tay bà, và bà nhìn chằm chặp vào nó. “Vé tới Paris ư? Kerry!”
Chị ta đã. Chị ta đã phá huỷ món quà của tôi.
” Cho cả hai người, ” Kerry thêm vào, một chút tự mãn. ” Cậu Brian nữa. ”
” Kerry ! ” Ba nói trong sự vui sướng. “Cháu thật kinh ngạc!”
“Điều đó phần nào có vẻ tốt hơn,” Kerry nói với một nụ cười tự mãn. “Tiện nghi 5 sao… đầu bếp 3 sao Michelin…” (V: 1 tiêu chuẩn xếp hạng nhà ăn nhà hàng của Châu âu lâu đời và nổi tiếng nhất. 3 sao là mức cao nhất).
“Dì không thể tin nổi điều này,” Má nói. Bà xúc động giở cuốn sách mỏng.”Nhìn bể bơi này! Nhìn những khu vườn này!”
Tấm thiệp hoa của tôi đang nằm đó, bị lãng quên, ở giữa đống giấy bọc.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy gần như sắp khóc. Chị ta biết. Chị ta biết mà.
” Kerry, chị biết, ” Đột nhiên tôi buột mồm nói ra, không có khả năng dừng lại bản thân. ” Em đã kể cho chị em sắp tặng Má một thẻ spa. Em đã kể cho chị ! Chúng ta đã có cuộc thảo luận về nó, nhiều tháng trước. Ở trong vườn ! ”
” Chúng ta đã làm vậy sao ? ” Kerry nói vu vơ. ” Chị không nhớ. ”
” Chị có ! Tất nhiên chị có nhớ. ”
” Emma ! ” Má gắt. “Đó là một lầm lẫn không đáng kể. Không phải sao Kerry?”
“Đương nhiên là vậy!” Kerry nói, mở to mắt trong sáng. “Emma, nếu chị đã làm hại em, chị chỉ có thể xin lỗi được thôi…”
“Không cần gì phải xin lỗi, Kerry cháu yêu,” Má nói. “Những việc này đã xảy ra. Và cả hai quà tặng đều đáng yêu. Cả hai cái.” Mẹ nhìn lại vào tấm thiếp của tôi. “Giờ thì, cả hai đứa bọn con là những người bạn thân thiết nhất! Ta không thích nhìn các con sinh sự. Đặc biệt trong ngày sinh nhật của ta.”
Mẹ cười với tôi, và tôi cố cười đáp lại. Nhưng trong thâm tâm, tôi cảm thấy như lại là lúc 10 tuổi. Kerry luôn ngáng chân tôi. Chị ta đã luôn làm vậy, kể từ lúc chị ta tới. Dù cho chị ta có làm gì, mọi người đều khoác vai chị ta. Chị ta là một người mất mẹ. Tất cả chúng tôi phải dễ mến với chị ấy. Tôi có thể chưa bao giờ, không khi nào thắng được.
Cố kéo bản thân lại, tôi với lấy ly rượu và uống một hơi dài. Rồi tôi thấy mình đang lén lút liếc nhìn cái đồng hồ của tôi. Tôi có thể rời khỏi lúc 4 giờ nếu tôi xin lỗi bị trễ tàu. Chỉ còn một tiếng rưỡi nữa để chờ qua. Và có lẽ chúng tôi sẽ xem tivi hoặc gì dó…
“1 penny cho suy nghĩ của con, Emma,” Ngoại nói, vỗ nhẹ vào tay tôi với một nụ cười khẽ, và tôi nhìn lên vẻ vô tội.
“Ơ… không có gì cả,” Tôi nói, và ép mình nở một nụ cười. “Con thật sự không nghĩ về bất cứ thứ gì hết.”