Trong phòng bệnh, ánh mặt trời buổi chiều từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên trên gương mặt Hướng Mông, có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông tơ nhỏ bé. Nhưng người phụ nữ xinh xắn này, bất kể là trang điểm hay là nụ cười vẫn hoàn toàn kín kẽ ngay cả trước ánh nắng sáng ngời như thế.
Đây là một buổi chiều quá thích hợp để giãi bày thẳng thắn, thế là sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, Hướng Mông lại lên tiếng: “Nhưng cô có biết không, anh ấy đã thích người khác rồi”.
Hướng Mông vẫn mỉm cười như vậy, Viên Mãn lại không nhịn được cau mày.
Người Trịnh Diễn Tự thích không phải cô ta, Hướng Mông hay sao? Bây giờ lời này lại được nói ra từ miệng Hướng Mông, Viên Mãn sao có thể cảm thấy bình thường được?
Khi nhìn Hướng Mông lần nữa, Viên Mãn không thể không nhìn bằng ánh mắt khác: “Cô vẫn biết anh ta thích cô?”
Vẻ mặt của Hướng Mông…
Viên Mãn coi như Hướng Mông ngầm thừa nhận, trong lòng không khỏi than thở. Hai người này thật là thú vị, một người không nói, người kia thì giả vờ không biết, vẫn che giấu hết thảy dưới danh nghĩa tình bạn.
Còn cụ thể Hướng Mông biết từ bao giờ, tại sao lại biết, vấn đề này không còn quan trọng. Viên Mãn cắn răng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề chính: “Vậy còn cô?”
“Tôi nghĩ cô có thể hiểu được, tôi và Diễn Tự quá quen nhau, quen đến mức tôi cảm thấy có lẽ tôi không thể sinh ra tình yêu với anh ấy. Nhưng anh ấy lại là người bạn, người thân không thể thiếu của tôi, có lúc tôi mong rằng anh ấy đừng bao giờ nói, tôi cũng sẽ tiếp tục làm như không biết. Nếu không, một khi tôi từ chối anh ấy, tôi sẽ vĩnh viễn mất anh ấy”.
Ý chính là cô ta không thích Trịnh Diễn Tự một chút nào?
Nhưng khi kết luận này vừa hình thành trong đầu Viên Mãn, Hướng Mông lại chuyển giọng, cười khổ nói tiếp: “Nhưng mấy năm nay tôi đã trải qua rất nhiều chuyện, nói thật, tôi thật sự sợ bị tổn thương lần nữa. Bây giờ tôi quay đầu lại, phát hiện anh ấy vẫn ở chỗ cũ chờ tôi, tôi cũng không biết mình có nên vui vẻ hay không. Có thể cả đời che chở tôi, không lừa gạt tôi, cả đời tốt với tôi, có lẽ chỉ có anh ấy. Nhưng… tôi thật sự không biết phải làm thế nào mới có thể thay đổi tình cảm của tôi với anh ấy thành tình yêu. Có lẽ tôi cần thời gian…”
Nghe đến đó, Viên Mãn không thể không cảm thấy kính nể. Một người phàm tục như cô có thể khái quát toàn bộ câu chuyện bằng mấy chữ “bắt cá hai tay”, tại sao nói ra từ miệng Hướng Mông lại khiến người ta xúc động như vậy?
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, con người bản tính ích kỉ. Sự ích kỉ của Daniel làm tổn thương Hướng Mông, sự ích kỉ của Hướng Mông làm Hướng Mông không yêu Trịnh Diễn Tự, nhưng vẫn cần Trịnh Diễn Tự…
Còn sự ích kỉ của Viên Mãn khiến cô hỏi Hướng Mông với giọng gần như trách cứ: “Cô không cảm thấy cô làm như vậy là rất không công bằng với Trịnh Diễn Tự sao?”
Hướng Mông thoáng nghẹn lời nhưng nhanh chóng tìm được đáp án: “Trong tình yêu lấy đâu ra công bằng?”
Nốc ao! Cô giáo Viên không thể cãi lại được.
“Cô giáo Viên, hi vọng cô có thể phân rõ giới hạn với Diễn Tự, được chứ?”
Viên Mãn nhướng mày, tại sao tự nhiên lại lôi cô vào?
“Tôi biết tôi nói như vậy rất ích kỉ, nhưng tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô. Phải biết yêu mà không được đáp lại, người tổn thương vĩnh viễn là chính mình”.
“…”
“…”
Hướng Mông đã đi, trả lại phòng bệnh cho Viên Mãn, cả phòng yên tĩnh.
Lời Hướng Mông nói không phải không có lí, ngược lại, đó quả thực chính là chân lí. Có ai không biết yêu đơn phương là hành vi ngu xuẩn tấn công địch 0, tổn thương chính mình 100, nhưng lại có ai điều khiển được trái tim mình?
Hiển nhiên bây giờ cô đã trở thành một Trần tiểu thư khác, khăng khăng một mực, lại thấy ngọt như đường.
Phân rõ giới hạn mới là lí trí nhất. Nhưng… ai thật sự làm được như vậy?
***
Hướng Mông không quay lại, Trịnh Diễn Tự cũng không thấy bóng dáng, không bệnh không tật, cô giáo Viên sức khỏe rất tốt nằm trong phòng bệnh không đến một tiếng đã bị bệnh viện mời về.
Cúi đầu đi ra khỏi bệnh viện, thấy một chiếc xe con đen bóng dừng lại trước mặt, Viên Mãn lập tức sáng mắt lên, lời khuyên bảo của Hướng Mông lập tức bị vứt lên chín tầng mây. Viên Mãn đi như chạy đến bên cạnh xe, mở cửa xe bước lên.
Chờ cô trong xe lại chỉ có lái xe.
Tài xế khách sáo cười cười với Viên Mãn: “Trịnh tiên sinh dặn tôi đưa cô về”.
“Trịnh tiên sinh đâu?”
Tài xế cười cười, không nói gì mà chỉ khởi động xe.
Cả khoang ghế sau chỉ có một mình cô ngồi, tỏ ra cực kì rộng rãi. Tại sao Trịnh Diễn Tự trước đó còn thận trọng bế cô, thoáng cái đã biến mất không còn bóng dáng?
Viên Mãn vô thức sờ túi tìm điện thoại nhưng không thấy đâu. Tài xế nhìn thấy qua gương chiếu hậu, mới nhớ ra phải trả lại điện thoại cho cô.
“Viên tiểu thư, vừa rồi lúc Trịnh tiên sinh bế cô xuống xe đã nhặt được điện thoại của cô. Trịnh tiên sinh dặn tôi trả lại cho cô, suýt nữa tôi quên mất”.
Tài xế vừa đưa điện thoại di động cho Viên Mãn vừa nói áy náy.
Viên Mãn nhận lại điện thoại, không kịp nói cảm ơn đã vội vã mở khóa điện thoại, bỏ qua một loạt tin nhắn QQ hiển thị trên màn hình, vào thẳng danh bạ tìm số của Trịnh Diễn Tự rồi bấm gọi.
Không nghe máy.
Không phải anh ta lại chạy về party chứ?
Vậy thì một phen khổ tâm của mình chẳng phải trôi ra sông ra biển hết? Viên Mãn nghĩ như vậy, hoàn toàn không dám chậm trễ. Không gọi được cho Trịnh Diễn Tự, cô chỉ có thể gọi cho Cao Đăng để gã khống chế cục diện.
Đối tác tốt quả nhiên có thần giao cách cảm, Viên Mãn còn chưa gọi thì Cao Đăng đã gọi tới trước.
Thấy hai chữ Cao Đăng hiện lên trên màn hình gọi đến, Viên Mãn lập tức nghe máy.
Bên kia, tiếng cười của Cao Đăng phải nói là kinh hãi người đời: “Ha ha ha ha, chị Viên, chị giỏi thật đấy, màn cầu hôn này hoàn toàn đổ vỡ rồi!”
Viên Mãn nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Hướng Mông không về à?”
“Không. Daniel giận dữ đuổi tất cả mọi người về rồi”. Cũng là một trong những người bị đuổi về, Cao Đăng lại cười mặt mày hớn hở.
Viên Mãn cắn răng, hỏi hơi chột dạ: “Thế còn… Trịnh Diễn Tự?”
“Trịnh Diễn Tự? Em vẫn không thấy hắn, chắc là cũng không quay lại”.
Viên Mãn ngẫm nghĩ. Cũng đúng, Trịnh Diễn Tự chắc chắn phải đi cùng Hướng Mông, quay lại hiện trường cầu hôn của tình địch làm gì?
Trong lúc Viên Mãn đang suy nghĩ xem Trịnh Diễn Tự và Hướng Mông có thể bỏ lại “bệnh nhân” này để đi đâu, Cao Đăng bên kia điện thoại lại không nhịn được tò mò: “Đúng rồi, em nhắn bao nhiêu tin cho chị hỏi xem nữ nhân vật chính chạy đi đâu, tại sao chị không trả lời em?”
Trong đầu đang nghĩ chuyện khác, Viên Mãn còn chưa kịp trả lời, Cao Đăng bên kia điện thoại đột nhiên lại nói với giọng căng thẳng: “Chờ đã! Điện thoại của em vừa báo có thư…”
“…”
“…”
“Là… đề nghị thanh lý hợp đồng”. Cao Đăng nghi hoặc: “Trịnh Diễn Tự gửi đến?”
Viên Mãn sửng sốt.
***
Lúc này Cao Đăng vừa lái xe ra khỏi khu biệt thự vừa nói chuyện điện thoại qua tai nghe đột nhiên phanh lại. Xe còn chưa dừng hẳn, Cao Đăng đã vội vã mở email có tiêu đề “Đề nghị thanh lý hợp đồng” này ra.
Cuối cùng khẳng định mình không nhìn lầm.
Gordon há hốc mồm, vội mở file đính kèm, cuộn xuống dưới xem. Cao Đăng cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ: “Trịnh Diễn Tự cần thanh lý hợp đồng với chúng ta. Thế này rốt cuộc là sao hả chị Viên?”
“…”
“…”
Bên kia điện thoại, Viên Mãn ngồi trên ghế sau chiếc xe đang chạy đều đều. Nếu cô biết là chuyện gì thì đã không há hốc mồm như bây giờ.
Mà lúc này cô tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng, trong lúc cô còn do dự có nên phân rõ giới hạn hay không, ba chữ Trịnh Diễn Tự đã trước một bước, không níu kéo được, biến mất khỏi thế giới của cô…