Bát Bộ Thần Công

Chương 71: Vượt Hải Giết Ma Đầu



Trời trong vắt, mặt nước óng ánh như màu ngọc bích, xa xa nơi chân trời nước với trời như liền lại thành một mối, trong khoảng không gian vô tận đó thấp thoáng ẩn hiện một thạch đảo sừng sững, bên cạnh hòn đảo này là một ngọn núi nhọn hoắc cao vút giống như hình lưỡi kiếm các dân cư quanh vùng quen gọi là Đấu Kiếm Phong.

Đấu Kiếm Phong là một hòn đảo thần bí, ngư dân mỗi khi đi đánh cá ghé vào đây nghỉ ngơi, cũng có một hiện tượng cực kỳ quái lạ là mỗi lần họ ghé vào đây thì những dụng cụ đánh cá của họ không biết vì lý do gì mà biến đi đâu mất, khiến cho mọi người cảm thấy kinh sợ như có ma quái trên đảo.

Mọi người cứ luôn miệng bàn tán về ngọn núi này, lâu dần Đấu Kiếm Phong đã trở thành một nơi huyền bí đối với ngư dân.

Lúc này trên bến có một thiếu niên mặt mũi anh tuấn mày kiếm, mắt sáng như sao đang đứng, chàng dõi mắt nhìn chăm chăm về phía Đấu Kiếm Phong, nơi chân trời một chiếc thuyền lướt đến trước mặt chàng, thiếu niên thấy vậy liền đưa tay lên vẫy, chính lúc đó một âm thanh từ trong thuyền vọng ra:

– Xin hỏi trên bến có phải là Thạch Kiếm thiếu hiệp không? Thiếu niên nọ lạnh lùng đáp luôn:

– Chính phải.

Thanh âm vừa dứt, một bóng người trong thuyền bắn vọt lên bến.

Thạch Kiếm thấy thân pháp của người này cao siêư ảo diệu khôn lường, bất chợt đưa mắt quan sát, chỉ thấy hán tử nọ mình mặc thanh bào, lông mày rất rậm, ước độ tam tuần, hán tử nọ chắp tay tiến về phía chàng nói:

– Tại hạ Cao Dung phụng mệnh gia sư đón tiếp huynh đài đến Đấu Kiếm Phong phó ước.

Thạch Kiếm nghe xong khẽ chau mày lẩm bẩm:

– Không ngờ người này lại là đồ đệ của Thiên Ngoại Thế Ma, thật đáng tiếc.

Chàng nghe xong liền chắp chưởng, cúi mình đáp:

– Tại hạ là Thạch Kiếm xin đa tạ thịnh tình của các hạ.

Cao Dung nghe xong mỉm cười nói:

– Huynh đài anh hùng trượng nghĩa là hào kiệt đương thời, bởi vì tại hạ không đồng quan niệm, hơn nữa tính tình lỗ mãng, nếu không nhất định phải kết giao với huynh đài một phen.

Thạch Kiếm nghe khẩu khí của người này rất anh hùng, trong lòng bất giác chấn động bèn nói:

– Các hạ quá khen.

Cao Dung tiếp luôn:

– Gia sư đang đợi ở Đấu Kiếm Phong, mời huynh đài mau lên thuyền cho.

Thạch Kiếm thấy mặt bể mênh mông như vậy nhưng chỉ có một con thuyền nhỏ nChương để vượt bể chàng bất giác do dự.

Cao Dung hình như thấu hiểu tâm trạng của chàng liền nói:

– Huynh đài xin đừng hoài nghi, tại hạ tuy là môn hạ của Thiên Ngoại Phái nhưng cũng là việc bất đắc dĩ, tại hạ từ trước đến giờ hành sự quang minh lỗi lạc…

Thạch Kiếm thấy y nói vậy, vội ngắt lời nói tiếp luôn:

– Tại hạ nào dám không tin các hạ.

Chàng dứt lời thân hình khẽ bốc lên cao, rồi như một cánh hạc nhè nhẹ đáp xuống mũi thuyền.

Cao Dung thấy vậy, cũng vội bốc người phóng theo, hai chân của y vừa chạm xuống thuyền, con thuyền khẽ hơi lắc lư, y bất giác đỏ mặt ấp úng nói:

– Hổ thẹn! Dứt lời, y đỡ lấy mái chèo, chỉ thấy cái chèo vạch nước một vòng, con thuyền nhỏ lướt đi như tên bắn.

Thạch Kiếm đứng trước mũi thuyền, đưa mắt nhìn về phía xa, chỉ thấy mặt biển xanh biếc sóng vỗ ì oạp vào mạn thuyền, trước khung cảnh này, chàng bất giác cảm khái nghĩ thầm: “Chuyến này ra đảo quyết đấu với Thiên Ngoại Thế Ma, trọng trách rất nặng nề, trận đấu này quyết định đến vận mạng của võ lâm Trung Nguyên.” Chàng nghĩ đến đây bất giác thở dài một tiếng.

Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Bất chợt thanh âm của Cao Dung vang lên bên tai:

– Tại hạ ngưỡng mộ thân thủ tuyệt đỉnh của huynh đài, nhân cơ hội này muốn được lĩnh giáo tuyệt chiêu, không biết huynh đài có vui lòng chỉ giáo không? Thạch Kiếm nghe xong hơi sắc giận, khẽ chau mày đáp:

– Các hạ đã có ý này, tại hạ xin cung kính tuân mệnh.

Chàng nói xong rồi tiếp luôn:

– Nhưng nếu hai bên động thủ lỡ có gì sơ xuất xảy ra tất không hay, không bằng mỗi người tự mình thi triển tuyệt chiêu ra rồi căn cứ vào đó mà phân cao thấp.

Cao Dung nghe xong liền gật đầu cười đáp:

– Phương pháp này rất tuyệt diệu! Thạch Kiếm lại tiếp:

– Tân khách không được hiếp đáp chủ nhân, không bằng các hạ xuất chiêu trước thì hơn.

Cao Dung trầm ngâm một chút rồi đáp:

– Tại hạ đành bêu xấu vậy, mong huynh đài chớ cười…

Nói đến đây y ngước đầu nhìn một đàn hải âu trên trời rồi tiếp:

– Tại hạ xin bắt vài con chim hải âu kia.

Thạch Kiếm nghe xong nghĩ thầm: “Dùng Tiên Pháp để đánh rớt hải âu thì có gì kỳ lạ đâu?” Chàng nghĩ xong bất giác thất vọng.

Bỗng cảnh tượng trước mặt khiến chàng hơi giật mình, thì ra Cao Dung đang dùng mái chèo khuấy động nước, đám bọt nước này bắn thẳng lên không, trước sau tổng cộng có mười hai giọt đều nhằm đàn hải âu trên đầu bắn đi.

Thật là kỳ lạ, một giọt nước trúng phải một con hải âu, chớp mắt đã thấy mười hai con hải âu như sao sa rơi phịch xuống.

Cao Dung liền đưa tả thủ hứng lấy, chỉ thấy mười hai con hải âu kia đã nằm gọn trong tay y, lúc này mặt y không có chút gì đắc ý, chỉ thấy y mở miệng nói:

– Hổ thẹn! Thạch Kiếm xem đến đây bất giác kinh ngạc nghĩ thầm: “Thủ pháp dùng nước đả thương hải âu này tất phải phối hợp ba loại võ học, nội công, khí công, tiên pháp, hơn nữa phải do kẻ có công lực thượng thừa mới làm được, xem ra võ học của Thiên Ngoại Thế Ma còn cao siêu hơn của Cửu Đại Ma Tôn kia rất nhiều, nếu như không, sao lão có thể đào tạo được một đồ đệ xuất sắc như vậy.” Chàng nghĩ xong cất tiếng khen ngợi:

– Tuyệt học của các hạ quả khiến tại hạ khâm phục.

Cao Dung liền cúi mình nói:

– Tại hạ nào có đáng gì đâu, xin huynh đài cho tại hạ được mở rộng tầm mắt.

Thạch Kiếm trầm ngâm suy nghĩ Chương lâu rồi đột nhiên ngước đầu nhìn lên trời, chàng thấy đàn hải âu vẫn chưa bay đi bèn nói:

– Tại hạ cũng muốn bắt vài con hải âu.

Cao Dung nghe xong liền nói:

– Được, vậy thì hay quá! Nói xong liền đưa mắt nhìn Thạch Kiếm chờ đợi.

Chỉ thấy Thạch Kiếm đứng trước gió, bất chợt, chàng há miệng hú dài một tiếng, thanh âm vang dội không trung, làm chấn động màng nhĩ của Cao Dung bên cạnh, Cao Dung gắng gượng vận nội công để chống lại tiếng hú như xé tan màng tai của Thạch Kiếm.

Chỉ thấy một đám hải âu đang bay trên không, bỗng là là hạ xuống trước mặt Thạch Kiếm rồi lượn một vòng, tiếng hú của Thạch Kiếm càng gấp gáp, thì đàn hải âu nọ lượn càng nhanh.

Thạch Kiếm hú chậm lại, thì tốc độ bay của đàn chim cũng chậm lại, đàn chim nọ giống như bị tiếng hú của chàng khống chế vậy.

Cao Dung đứng bên cạnh biến sắc mặt nghĩ thầm: “Có thể dùng khí công để điều khiển đàn hải âu kia, hẹn ước tỷ đấu của sư phụ hôm nay sợ rằng hung nhiều.” Lúc này Thạch Kiếm đã ngừng hú, đàn hải âu kia như bừng tỉnh, chỉ thấy những bóng trắng bắn vút lên trời trong chớp mắt đã biến mất trong đám mây lượn lờ, trên vòm trời xanh.

Lúc này Thạch Kiếm liền lên tiếng:

– Xin các hạ chỉ giáo! Cao Dung bội phục khôn tả, liền nói:

– Tại hạ bình sanh chưa từng được chứng kiến công phu tuyệt đỉnh như thế bao giờ.

Khâm phục, khâm phục! Y dứt lời, vũ động mái chèo, chỉ thấy con thuyền vạch một đường trên sóng lướt đi như tên bắn, không lâu sau Đấu Kiếm Phong đã hiện ra trước mắt.

Thạch Kiếm nhãn tuyến sắc bén, khoảng cách còn xa như thế mà chàng đã nhìn thấy một lão nhân mình mặc hắc y thân hình cao ốm đang đứng sừng sững trên bến, mắt nhìn chăm chú về phía con thuyền của chàng, chớp mắt thuyền đã cập bến.

Thân hình của Thạch Kiếm chỉ lay động, vút một cái chàng đã bước lên trên bến.

Cao Dung cũng vội phóng theo, y đang định lên tiếng, thì lão nhân nọ đã đưa tay ra hiệu ngăn không cho y nói, lát sau lão nhân quay mặt về phía Thạch Kiếm hỏi:

– Thiếu hiệp đây chắc là Thạch Kiếm rồi? Thạch Kiếm thấy thù nhân trước mặt nhưng chàng không ngờ một kẻ lòng lang dạ sói ra tay tàn độc lại có phong độ bất phàm như vậy.

Trong lòng chàng lửa giận bốc lên, chỉ thấy chàng quát lớn:

– Tại hạ chính là Thạch Kiếm, các hạ đạo mạo thanh cao, khiến tại hạ thật không dám tin đây chính là ma đầu khét tiếng Thiên Ngoại Thế Ma.

Hắc y lão nhân Thiên Ngoại Thế Ma nghe xong, khuôn mặt khẽ biến đổi nhưng phút chốc lại trở nên bình thường, chỉ thấy lão lãnh đạm nói:

– Lão phu không dám nhận lời khen tặng của thiếu hiệp, nhưng lão phu xưa nay đối với quần hùng rất có hảo ý.

Thạch Kiếm nghe xong mày chau lại, quát:

– Lẽ nào võ lâm Trung Nguyên quỳ gối trước ngoại tộc cũng là hảo ý của các hạ? Thiên Ngoại Thế Ma sắc mặt hơi giận đáp:

– Võ lâm Trung Nguyên đã đến thời tận mạt, Hồng Mao Đảo Chủ công lực cái thế, chẳng qua cũng là thuận theo ý trời, kẻ nào nghịch theo ý trời tất phải chết, hà cớ gì ngươi trách móc ta? Thạch Kiếm biến sắc mặt quát:

– Ngươi là tên mãi quốc cầu vinh! Thiên Ngoại Thế Ma đáp luôn:

– Thắng là vua, thua là giặc, ta sao có thể trái lại ý trời được, ta xem ngươi nên quy thuận theo Thiên Ngoại Phái, lão phu tất không bạc đãi ngươi đâu.

Thạch Kiếm khẽ hừ một tiếng, rồi tiếp:

– Đừng nhiều lời nữa, ngươi mau thả thân mẫu ta, Hoàng Thiên Long và Đoạt Hồn Thiếu Nữ ra.

Thiên Ngoại Thế Ma đưa tay chỉ về phía thạch động nơi Đấu Kiếm Phong nói:

– Ba người họ hiện đang bị giam giữ trong thạch động kia.

Thạch Kiếm nóng lòng muốn cứu ba người họ liền bốc người đi, nhưng Thiên Ngoại Thế Ma như âm linh quỷ sứ, liền lắc người chắn ngay trước mặt chàng, quát lớn:

– Ngươi muốn cứu bọn họ, há phải chuyện dễ, nếu thắng được ta rồi hãy nói.

– Nếu vậy tại hạ xin được lãnh giáo tuyệt học.

Thanh âm vừa dứt, chàng đã đưa hữu chưởng đẩy ra một chưởng.

Thiên Ngoại Thế Ma thấy chưởng phong lướt đến, chỉ cất tiếng cười nhạt đưa chưởng lên đón đỡ.

Cao Dung đứng bên cạnh bị chưởng lực dồn ép, bất giác thối lui ngoài mười trượng. Chỉ thấy hai bóng người đan chéo qua lại, cát bụi bay tán loạn trên không trung, khó lòng nhận ra được ai là Thạch Kiếm ai là Thiên Ngoại Thế Ma.

Chốc lát kình đạo rít lên, bụi cát mịt mù trận quyết đấu này làm cho Cao Dung kinh hãi.

Một bên là ma đầu khét tiếng muốn hạ thủ một tên hậu sinh, để ước nguyện xưng bá của mình được thực hiện, vì thế lão xuất thủ toàn là tuyệt chiêu.

Một bên là vị có tấm lòng chính nghĩa thay võ lâm trừ hại, thù hận trong lòng sôi sục lên, chỉ muốn một chiêu giết chết Thiên Ngoại Thế Ma vô cùng kỳ dị, huyền diệu vô song.

Thạch Kiếm quét ra Thiên Lang Kỳ Trảo nhưng mà Thiên Ngoại Thế Ma võ công uyên bác, lắc người một cái đã thoát ra ngoài vòng chưởng phong.

Thạch Kiếm lại quét Bát Bảo Kiếm Pháp của Quỷ Cốc Bát Tuyệt ra, Phi Kiếm trong tay chàng như quỷ mị vây chặt lấy Thiên Ngoại Thế Ma.

Chiêu thứ nhất là Mỹ Nhân Can Qua là là quét tới.

Thiên Ngoại Thế Ma mắt hoa lên, chân tay bối rối, miễn cưỡng né tránh.

Cao Dung thầm lo lắng nghĩ: “Hình như sư phụ chỉ cậy vào công lực thâm hậu và kinh nghiệm lão luyện để chống đỡ mà thôi.” Chỉ thấy Phi Kiếm lấp lánh, bóng đen lay động.

Thạch Kiếm đã quét ra chiêu Vạn Lưu Quy Tông nhưng vẫn không thể khuất phục được Thiên Ngoại Thế Ma, bất giác chàng cảm thấy kinh hãi.

Hai người đấu hơn ba mươi Chương.

Thạch Kiếm thu Phi Kiếm lại, giơ chưởng quét ra.

Thiên Ngoại Thế Ma quét chưởng chống đỡ.

Cao Dung thấy họ có vẻ mệt mỏi rã rời, chiêu thức tỷ đấu chậm rãi vô cùng.

Vì vậy mỗi lần xuất ra một chiêu phải mất nhiều thời gian, dấu chân trên mặt đất mỗi lúc một sâu thêm, nếu có người nào đó âm thầm quét ra một chưởng thì hai người họ tất chết ngay.

Và như thế họ đã đấu hơn năm mươi chiêu.

Bỗng thân hình hai người tan ra.

Cả hai người đều ngồi xếp bằng vận công điều tức.

Một Chương lâu, Thạch Kiếm đứng dậy.

Thiên Ngoại Thế Ma cũng đứng dậy theo nói:

– Tuyệt học đã lĩnh giáo xong, nhưng khó phân thắng bại.

Thạch Kiếm kiên nghị nói:

– Hãy tìm cách khác mà tỷ đấu, không phân thắng bại quyết không thôi.

Thiên Ngoại Thế Ma nói:

– Như vậy tốt lắm, nhưng không biết bằng cách nào? Cao Dung biết hai người họ là những dị nhân không cùng thời đại, vì vậy dùng biện pháp gì để quyết đấu thì quả là phải xuất chúng.

Bỗng Thiên Ngoại Thế Ma ngẩng đầu nhìn hai ngọn Kiếm Phong của Đấu Kiếm Phong, từ dưới nhìn lên trông ngọn núi thẳng tắp và nhọn hoắc, hai ngọn núi cách nhau khoảng ba mươi, bốn mươi trượng.

Lão ngắm nhìn Chương lâu mới nói:

– Ta đã nghĩ ra một biện pháp…

Thạch Kiếm ngẩng đầu lên hỏi:

– Biện pháp gì? Thiên Ngoại Thế Ma nhìn hai ngọn Kiếm Phong nói:

– Hai chúng ta đều lên đỉnh Kiếm Phong, ngồi xếp bằng cùng nhau dùng nội lực, cách không phát chưởng đến khi có một người ngã xuống mới kết thúc.

Thạch Kiếm đưa mắt nhìn thấy hai ngọn Kiếm Phong thẳng tắp, cao hơn trăm trượng, đỉnh núi rộng không quá ba thước, một khi ngã xuống tất sẽ bỏ mạng.

Chàng liền nói:

– Như thế là tốt lắm, ai lên đỉnh núi nào? Thiên Ngoại Thế Ma nói:

– Tùy ngươi lựa chọn.

Thạch Kiếm nói:

– Ta thấy không cần phải chọn lựa, hiện giờ ai gần ngọn núi nào nhất thì lên ngọn núi đó.

Thiên Ngoại Thế Ma gật đầu tán thành ngay:

– Chúng ta cứ theo thế mà làm! Dứt lời thân hình như con én lướt nhanh lên đỉnh phong, trong chớp mắt đã lên đến đỉnh núi.

Thạch Kiếm thầm phục khinh công của lão, thì ra trên ngọn núi cao vút này toàn nham thạch, trơn vô cùng, Thiên Ngoại Thế Ma lướt thẳng lên đỉnh núi một cách nhẹ nhàng, không tỏ vẻ vất vả, như đi trên mặt đất, tuy Thạch Kiếm không nhất định làm được như thế nhưng cũng rất lấy làm khâm phục.

Chàng thấy Thiên Ngoại Thế Ma đã ngồi xếp bằng trên ấy vận công điều tức, thủ thế đợi sẵn.

Thạch Kiếm quay người lại đi đến bên ngọn núi khác ngẩng đầu lên nhìn tựa như một ngọn tháp to vút tận mây xanh, chàng thầm vận nội công, từ từ lướt lên.

Chàng vừa lên đến đỉnh núi thì Thiên Ngoại Thế Ma đã buột miệng kêu lên:

– Khinh công quả là tuyệt vời! Thạch Kiếm mỉm cười nói:

– Quá khen rồi! Chàng ngồi xếp bằng??? Cao Dung đứng dưới núi ngẩng đầu lên quan sát hai bóng người đều đã thu nhỏ lại, họ ngồi trên đỉnh núi không nói không rằng như đang đối đầu với kình địch vậy, bỗng hai người từ từ giơ chưởng ra, luồng chưởng phong rào rào vang lên!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.