Thạch Kiếm nằm nghỉ bất tỉnh trong khu rừng rậm.
Thì ra chàng bị Đại Hải Chi Kình đánh một chưởng nội tạng đã bị thương, sau đó chàng lại vận khí đánh trả một chiêu, thương thế càng nặng, nhưng chàng vận khí kiềm chế lại.
Đại Hải Chi Kình cũng đã biết được, nhiều lần mở miệng dụ chàng nói chuyện nhưng chàng kiên quyết nhẫn nhục không nói một lời.
Chàng thấy hắn đã đi xa, bất giác chàng bị thổ huyết và hôn mê đi.
Trong rừng gió thổi rào rào, lá cây xào xạc, Thạch Kiếm nằm thẳng trên mặt đất như đang ngủ ngon.
Nhưng trên con đường chính có một bóng người đang lướt nhanh như chớp.
Chỉ thấy một người đeo mặt nạ bạc đến trước khu rừng rậm, trầm ngâm một lúc lại tung người lướt đi.
Lúc này một luồng kình đạo quét tới như một bức tường dày chặn lấy lối đi của kẻ đeo mặt nạ, tiếp theo là một tiếng quát the thé vang lên:
– Trở về chỗ cũ! Người này tung người quay ngược về chính lộ, lúc này từ trong rừng nhảy ra một thiếu nữ chít khăn mặt màu đen, đến trước kẻ đeo mặt nạ bạc.
Đôi mắt giận dữ sau khăn bịt mặt nhìn chằm chằm vào kẻ đeo mặt nạ bạc.
Người này như có vẻ sợ hãi nói:
– Cô là ai? Vô cớ hại người!
– Ngươi không biết ta sao? Thiếu nữ này lời nói lạnh như băng, người này khẽ run rẩy, ngây người một lúc, người đeo mặt nạ bạc lại tiếp:
– Hãy thứ lỗi cho tại hạ có mắt như mù…
Thiếu nữ này giận dữ vô cùng, toàn thân run lên vì giận, quát the thé:
– Ngươi không biết ta nhưng ta không bao giờ quên ngươi.
Truyện được copy tại
TruyệnFULL.vn
– Ta… Ta…
– Ngươi đừng tưởng rằng đeo mặt nạ thì ta nhận không ra sao, cho dù ngươi tan thành tro bụi ta cũng có thể nhận rõ ngươi. Ngươi…
– Tại hạ và cô nương vốn không quen biết, đừng nói bậy.
– Vốn không quen biết… nói bậy… Ha… Ha… Ha… Ha… Ngươi chối hay thật! Ngươi không bằng cả súc sinh!…
Gã đeo mặt nạ bạc ngây người đi, một nỗi ám ảnh bao trùm lấy đầu óc của gã.
Thiếu nữ kia lại lên tiếng:
– Bạc Tình Lang… Lôi Vân…
Gã đeo mặt nạ kinh ngạc nói:
– Cô, cô là…
Bỗng hắc y nữ xé toạc khăn bịt mặt ra, để lộ một khuôn mặt xinh đẹp, nước mắt giàn giụa đến gần nói:
– Ta chính là Bạc Mệnh Nữ…
Bạc Tình Lang kinh ngạc thối lui hai bước, lời nói trở nên thiết tha tình cảm, gọi:
– Hà muội… nàng…
Bỗng! Bốp! Hai tiếng vang to.
Bạc Mệnh Nữ giơ chưởng đánh vào mặt nạ của Bạc Tình Lang đến nát vụn cả ra, khuôn mặt đen bóng hằn lên mười ngón tay đỏ hoe.
Bạc Tình Lang bị đánh đến mắt đổ đom đóm, lửa giận bốc cao, sắc mặt tái đi vì giận, nhưng gã suy nghĩ rồi chớp chớp mắt lộ ra một nụ cười, nói nhẹ nhàng:
– Hà muội, không cho huynh giải thích sao?
– Giải thích? Hừm! Đó chẳng qua là những lời lẽ dịu ngọt!
– Không, Hà muội, nàng không hiểu nỗi khổ tâm của ta.
– Ngươi nói đùa đấy à! Ngươi dùng lời lẽ ngọt ngào gạt thân thể ta, gạt đi một trái tim thuần khiết của một thiếu nữ, sau khi ngươi đã thỏa mãn dục vọng thì biệt vô tăm tích, ngươi là người vô tình! Thạch Kiếm nằm nghỉ bất tỉnh trong khu rừng rậm.
– Hà muội…
– Im miệng chó của ngươi, Hoàng Phổ Hà này không phải để ngươi gọi…
Bạc Tình Lang cúi mặt rầu rĩ, buồn bã nói:
– Nàng có thể cho ta giải thích không?
– Không, không cần!
– Lẽ nào cơ hội giải thích cũng không cho, nàng keo kiệt như thế sao?
– Ta không muốn nghe những lời hoang đường của ngươi.
– Không, ta quả thật có nguyên nhân, nếu không ta sẽ không bao giờ bỏ đi mà không..
Nếu như nàng không cho ta cơ hội giải thích, ta chết cũng không cam lòng.
Bạc Mệnh Nữ khẽ run rẩy, yên lặng không nói gì.
Bạc Tình Lang thừa cơ hội nói một cách tình cảm:
– Hà muội…
Bạc Mệnh Nữ khẽ giật mình nhưng nàng không ngăn cản hắn nói.
– Hà muội, nàng biết rõ trên thiên hạ có tám món binh khí không?
– Bát Bảo sao? Bạc Mệnh Nữ lắc đầu.
Bạc Tình Lang khẽ nói:
– Bát Bảo chính là Lục Tình Kiếm, Mỹ Nhân Phối, Thất Khổng Địch, Thiết Huyết Kỳ, Ngũ Phong Luân, Thánh Nữ Kiếm, Âm Dương Quạt, Đoạn Hồn Kỳ.
– Bát Bảo thì sao nào?
– Nếu có được một trong Bát Bảo sẽ oai chấn thiên hạ.
– Ngươi nói đến Bát Bảo, thì có liên quan gì tới ngươi chứ?
– Năm ấy ta phát hiện có thể có được Thiết Huyết Kỳ. Trong lúc vội vàng bỏ đi mà không từ biệt, muốn sau khi có được Thiết Huyết Kỳ thì sẽ cùng nàng mãi mãi bên nhau.
– Có được Thiết Huyết Kỳ chưa?
– Có được.
– Ở nơi nào? Bạc Tình Lang ngạc nhiên, cười đau khổ nói:
– Nhưng mà lại mất rồi.
– Hừm! Ngươi đừng gạt ta, những năm gần đây ngươi có sống chung với Phấn Diện Đào Hoa chứ?
– Hà muội đừng nghĩ lầm, mục đích của ta là ở Thiết Huyết Kỳ, ta mãi mãi yêu nàng, ta có nhiều người con gái nhưng không thể làm ta động lòng.
– Thật vậy sao?
– Hà muội, ta làm sao có thể gạt muội, ta muốn đoạt Thiết Huyết Kỳ cũng chỉ vì nàng mà thôi, nếu ta có được danh tiếng thì phần vinh dự ấy cũng dành cho nàng mà thôi.
Những lời nói của gã biết bao ngọt ngào. Thiếu nữ trên thiên hạ thường hay say đắm trong lời đường mật và cảm thấy dương dương tự đắc.
Bạc Mệnh Nữ khẽ mừng rỡ, nói:
– Vân ca, muội không muốn huynh rời xa muội nữa.
– Hà muội, huynh cũng sẽ không rời xa muội nữa.
– Huynh không bỏ rơi muội nữa chứ.
– Bỏ rơi ư? Không bao giờ, huynh yêu muội còn không hết.
Bạc Tình Lang giả vờ tình tứ bước đến ôm chầm lấy nàng, tuy giả tình nghĩa, nhưng hắn đã gạt Bạc Mệnh Nữ không hề hay biết.
Lúc này Bạc Mệnh Nữ quay lưng lại với Bạc Tình Lang, cười tươi nói:
– Muội không mong huynh làm ra kỳ tích, chỉ cần chúng ta mãi mãi bên nhau được rồi.
– Đúng vậy! Hà muội, huynh sẽ làm theo ý nguyện của muội.
Bỗng một tiếng hét xé tan màn không, Bạc Mệnh Nữ kinh ngạc vụt chạy ra khỏi lòng bàn tay của Bạc Tình Lang.
Bạc Tình Lang sắc mặt tái đi, thối lui, đưa mắt nhìn chỉ thấy ngoài một trượng xa có một vị trung niên ni cô, vẻ mặt buồn bã đứng đấy.
Thì ra vị ni cô này là Ngộ Tâm Sư Thái, bà niệm Phật hiệu rồi nói:
– Thí chủ là ai? Bạc Tình Lang bị bà phá vỡ âm mưu trong lòng khẽ giận hỏi:
– Bà là ai?
– Hãy trả lời ta trước.
Bạc Tình Lang ngây người, trừng mắt nhìn bà.
Bạc Mệnh Nữ thấy vị ni cô này vẻ mặt từ bi cảm thấy vô cùng thân thiết, không muốn hai người có mối hiềm khích, bèn đáp hộ:
– Sư thái, chàng là Lôi Vân.
Ngộ Tâm Sư Thái mặt biến sắc, một luồng sát khí cuộn lên nói:
– Lôi Vân, ngươi cùng Phấn Diện Đào Hoa thông gian, hạ độc Thiết Huyết Truy Hồn, món nợ này phải thanh toán.
Bạc Tình Lang kinh ngạc thối lui một bước nói:
– Hạ độc Thiết Huyết Truy Hồn không liên quan đến ta.
– Ngươi có biết ta là ai không?
– Bà chẳng qua là một ni cô thúi, làm không được gì ta đâu.
– Ngươi lầm rồi, ta chính là hiền thê Lâm Hạnh Hoa, hiền thê của Thiết Huyết Truy Hồn, ta xuất gia quy y cửa phật, pháp hiệu Ngộ Tâm. Hôm nay có lẽ ta lại mở sát giới đấy!
– Bà… Bà… Bà…
– Lôi Vân, hôm nay là ngày tận số của ngươi đấy! Nói xong, Ngộ Tâm Sư Thái tung người đến quét ra một chưởng, vừa nhanh vừa mạnh tuyệt luân.
Bạc Tình Lang không ngờ bà ta xuất thủ nhanh đến thế kinh ngạc lui người ra sau nhưng vai phải bị trúng một chưởng kêu lên một tiếng suýt nữa ngã xuống đất.
Ngộ Tâm Sư Thái lửa giận bừng bừng, liên tiếp lắc mình, xuất chưởng ào ạt.
Thế chưởng của bà nhanh như điện xẹt, kình đạo nặng ngàn cân, Bạc Tình Lang lắc người tránh né nhưng vẫn không sao tránh được chưởng của bà, bất giác thất kinh biến sắc! Ngộ Tâm Sư Thái có ý muốn giết Bạc Tình Lang song chưởng giơ lên. Luồng kình khí như nộ hải ba đào quét tới.
Bạc Tình Lang bị chưởng của bà làm cho xương thịt rã rời, loạng choạng thối lui, thổ ra một ngụm máu tươi.
Ngộ Tâm Sư Thái lại tung người đến quét ra một chiêu.
Bạc Tình Lang giơ chưởng chống cự thì đã muộn một bước, thân hình như diều đứt dây, bắn ra ngoài mười trượng xa, ngã sóng soài trên mặt đất, không thể bật dậy.
Ngộ Tâm Sư Thái giận tột độ phóng nhanh đến.
Bỗng! Một tiếng hét the thé vang lên, tiếp theo là một luồng kình đạo lướt tới.
Ngộ Tâm Sư Thái kinh hoàng thu người lại hỏi:
– Cô nương là ai? Bạc Mệnh Nữ thê lương nói:
– Hoàng Phổ Hà.
– Cô muốn cứu hắn sao?
– Đúng vậy.
– Cô và hắn có quan hệ gì? Bạc Mệnh Nữ cứng họng, má đỏ tươi, Chương lâu mới lên tiếng:
– Chàng là đấng phu quân của ta.
Ngộ Tâm Sư Thái như bị rắn rít cắn phải, toàn thân run rẩy, nghĩ thầm: “Một người con gái lấy chồng không cẩn thận, sẽ hại cả đời người, và vô phương cứu chữa.” Sau khi ngây người, nói:
– Cô có biết hắn là một người lòng lang dạ sói, hành vi đê tiện không?
– Ta biết. Tuy chàng đã bỏ rơi ta một lần, nhưng ta cũng không thể quên chàng đi vì ta yêu chàng tha thiết, ta có thể tha thứ tất cả cho chàng.
– Nhưng mà giang sơn thì dễ thay đổi, bản tánh thì khó mà đổi thay!
– Không phải thế! Chàng đã sám hối rồi.
– Cô tin lời hắn sao? Bạc Mệnh Nữ gật đầu.
Nhưng thật ra nàng không còn cách nào khác, hôn nhân đã chiếm đi toàn bộ sinh mạng của một người phụ nữ, nàng không còn sức để nhấc đôi chân lún sâu trong vũng bùn kia vả lại càng lún càng sâu và tạo thành một mối hận suốt đời.
Ngộ Tâm Sư Thái thở dài nói:
– Nhưng ta phải giết hắn trước rồi tính sau.
– Sư thái, chàng đã bị thương nặng, tuy rằng có chết cũng không chuộc được tội lỗi, mong rằng sư thái từ bi hải hà tha cho chàng một lần.
– Không, tha thứ cho kẻ ác nhân cũng như thả hổ về rừng, hắn sẽ tàn hại càng nhiều người hiền lương.
– Ta muốn cầu xin sư thái.
– Không được! Bạc Mệnh Nữ biến sắc nói:
– Ta cầu xin một lần nữa, hãy tha cho chàng!
– Không, như vậy có hại cho cô.
– Có hại gì?
– Hắn là một con rắn tàn nhẫn, sau này cô sẽ bị hắn hại.
– Không đâu! Chàng đã hoàn toàn hối hận rồi.
– Hối hận thì sao? Cô nên biết, vừa rồi nếu không phải là ta hét to một tiếng, làm cô giật mình thì e rằng cô đã chết dưới tả chưởng của hắn rồi.
Bạc Mệnh Nữ sắc mặt nhợt nhạt, thối lui hai bước, nhưng lời lẽ ngọt ngào của Bạc Tình Lang đã chiếm ngự trong lòng nàng, một Chương lâu Bạc Mệnh Nữ lên tiếng:
– Hừm! Bà là một người xuất gia, lại dùng lời lẽ dịu ngọt để ngăn cách tình cảm của chúng tôi.
– Cô là một người say đắm trong tình cảm chứa đầy chất độc ấy, và không có chút tỉnh ngộ, nếu có một ngày cô bị hại thì không kịp hối hận nữa rồi.
– Dù thế nào ta cũng bảo vệ chàng.
– Ta nhất định phải giết hắn.
– Bà không được giết chàng.
– Ta muốn thử xem cô có bảo vệ được hắn không.
Nói xong, một luồng kình phong mạnh như núi Thái Sơn ập đến.
Bạc Mệnh Nữ quát ra một chưởng kình khí mạnh mẽ chống cự lại.
Đúng lúc ấy, bụi cát mịt mù cây cỏ rào rào, tiếng chưởng phong như sấm.
Phút chốc hai người đã đấu hơn mười chiêu vẫn không phân thắng bại.
Từ nơi xa vang lên một luồng âm thanh chấn động không trung. Hai người bất giác dừng lại, thối lui ra sau.