Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai

Chương 12: Mẹ con thật là yêu nghiệt



“Lạc, anh đang ở đâu vậy?” Thanh âm của vợ yêu truyền đến từ đầu bên kia.

“Anh còn ở ngoài đường, anh sẽ về ngay” Thanh âm của Hạ Tư Lạc vẫn thản
nhiên như cũ nhưng Dương Phỉ Phỉ vẫn không bỏ qua khóe miệng đang nhếch
lên của hắn. Cô ta đố kỵ, đố kỵ Tô Khinh Lăng có thể làm cho một Hạ Tư
Lạc tuấn mỹ lãnh khốc này mỉm cười.

“Chắc là Khinh Lăng gọi đúng không? Thật ngại quá, đều do em mà khiến anh trễ giờ” Dương Phỉ Phỉ cố ý dùng âm lượng có thể khiến cho Tô Khinh Lăng đầu bên kia điện thoại
nghe thấy.

“Hồ ly tinh nào đang ở bên cạnh anh vậy?” Tô Khinh
Lăng đương nhiên nghe ra thanh âm của Dương Phỉ Phỉ, đương nhiên hiểu rõ ý định của cô ta. Nếu cô ta đã muốn kiếm chuyện với cô thì cô đương
nhiên sẽ không khách khí.

Âm lượng ba chữ “Hồ ly tinh” rất cao
của Tô Khinh Lăng truyền tới từ bên kia điện thoại khiến cho sắc mặt
Dương Phỉ Phỉ lúc trắng lúc xanh, đồng thời cũng làm cho Mạch Cao nhịn
không được mím môi cố nén cười.

Từ đầu tới đuôi, không thay đổi sắc mặt chỉ có Hạ Tư Lạc.

“Là Dương Phỉ Phỉ” Giọng nói hờ hững khiến Dương Phỉ Phỉ càng thêm xấu hổ,
hơn nữa Hạ Tư Lạc tiếp lời khiến cho người ta nghĩ hắn đang đáp lại câu
‘Hồ ly tinh nào đang ở bên cạnh anh vậy?’ của Tô Khinh Lăng, mà đáp án ở đây chính là ‘Dương Phỉ Phỉ’.

“A, thì ra là Phỉ Phỉ, hại em ta
còn tưởng hồ ly tinh không biết xấu hổ nào lại quấn quít lấy anh đó chứ. Nói xin lỗi với cô ấy dùm em nhé!” Tô Khinh Lăng đặt mông ngồi lên sô
pha, hai chân bắt chéo nhau, miệng thì nói xin lỗi nhưng biểu cảm trên
mặt lại gian trá mười phần.

Hạ Thiếu Lăng cùng cậu nhỏ Tô Mặc Thần cùng trợn trắng mắt: mẹ / em gái cũng giỏi diễn trò đó chứ!

Mà vợ chồng Tô Diệu Đức cũng chỉ biết lắc đầu. Con gái bọn họ từ trước đến nay cũng không phải dễ xem thường, cho nên bọn họ không lo lắng cô phải lội ngược dòng cực khổ trong giới giải trí, càng không biết có ai đủ
bản lĩnh đi hại con rễ đến từ cổ đại của họ…

Hạ Tư Lạc không lên tiếng, hắn đương nhiên sẽ không ngốc mà đi nói lời xin lỗi với Dương Phỉ Phỉ.

Sắc mặt Dương Phỉ Phỉ lại thay đổi, Tô Khinh Lăng này quả nhiên không đơn giản.

Mạch Cao cũng mím môi, thật ra hắn sợ một khi mình hé môi sẽ không ngăn được tiếng cười bạo phát. Con gái nhà Tô gia quả thật lợi hại, Dương Phỉ Phỉ này cũng có tâm tư không an phận trên người Hạ Tư Lạc như nhiều minh
tinh khác. Thế nhưng Hạ Tư Lạc xưa giờ luôn duy trì biểu cảm lạnh lùng
với những nữ diễn viên khác, mà bây giờ người vợ yêu nghiệt thích hung
hăng càn quấy của hắn cũng đã hiện thân, những cô nàng có tâm tư chắc
cũng không còn đất dụng võ nữa.

“Đúng rồi, khi nào thì anh về? Ba mẹ đang chờ cơm anh đó” Tô Khinh Lăng giống như đã quên hết đoạn nhạc
đệm vừa rồi, trực tiếp đá Dương Phỉ Phỉ đi chỗ khác.

“Anh về ngay” Hạ Tư Lạc đáp, nếu không phải gặp Dương Phỉ Phỉ thì hắn đã về nhà từ lâu rồi.

“Vậy anh mau lên đi” Tô Khinh Lăng nói xong, khóe miệng khẽ nhếch, đột nhiên phát ra một câu ngọt đến làm cho người ta nổi da gà qua điện thoại:

“Chồng, em chờ anh ở nhà!”

Oa…

Tô Mặc Thần cùng Hạ Thiếu Lăng cúi người nôn mửa, ngay cả vợ chồng Tô Diệu Đức cũng dở khóc dở cười.

Mà phía bên kia điện thoại, Dương Phỉ Phỉ cực kỳ tức giận, cô ta bảo đảm
Tô Khinh Lăng này nhất định đang nhắm vào mình. Đáng giận, một khi đã
như vậy thì cô ta nhất định phải đoạt Hạ Tư Lạc vào tay mình. Thế nhưng
người đàn ông này lại quá không hiểu phong tình, lại càng không biết
thương hương tiếc ngọc, dường như những thủ đoạn dùng để đối phó với
những tên đàn ông khác không hề có tác dụng với hắn. Xem ra cô ta phải
xuống tay với con trai họ là cách tốt nhất. Thằng nhóc quỷ kia dám làm
cô ta mất mặt hôm đó, quả nhiên là con trai của Tô tiện nhân, cũng hạ
tiện như nhau… @#$^&*(

“Được” Hạ Tư Lạc đáp, sau đó cúp điện thoại. Hắn quay mặt lại, vẫn bộ dạng lạnh như băng.

“Chúng ta phải về” Lời này là hắn nói với Mạch Cao, tuy rằng biểu cảm duy nhất của Hạ Tư Lạc là lạnh nhạt nhưng Mạch Cao vẫn có thể nhận ra hắn đang
tức giận.

“Được, tôi đưa anh về” Mạch Cao đáp, nghĩ thầm chắc Hạ
Tư Lạc nghĩ mình đang lo chuyện bao đồng khi quan tâm đến Dương Phỉ Phỉ. Mạch Cao quay sang nói với Dương Phỉ Phỉ: “Cô Dương, chúng tôi đi
trước”

Mà Hạ Tư Lạc chỉ gật nhẹ đầu với cô ta, sau đó rời đi.

Dương Phỉ Phỉ nhìn chiếc xe chở bọn họ đi, ánh mắt vốn dĩ dịu dàng lại chuyển sang đầy giận giữ. Hạ Tư Lạc khiến cho cô ta nếm được mùi vị thất bại,
nhưng càng như vậy thì cô ta lại càng không muốn nhận thua. Chờ xem, cô
nhất định phải khiến cho Hạ Tư Lạc hối hận khi đã đối xử với cô ta như
thế.

“Ha ha, cô ta như vậy mà cũng dám mơ tưởng tới
chồng con, xem con đạp bay cô ta như thế nào” Tô Khinh Lăng đứng lên,
hai tay chống nạnh cười ha hả.

“Chậc chậc, em gái à, em trở
thành kẻ bạo lực rồi” Tô Mặc Thần nhìn thấy hình tượng của em gái mình
lúc này, chỉ biết lắc đầu. Nếu để cho người khác nhìn thấy, hắn nhất
định sẽ phải ném cái bản mặt của mình đi.

“Cậu nói sai rồi. Mẹ
con không phải trở thành kẻ bạo lực mà bạo lực vốn dĩ tồn tại trong con
người của mẹ” Hạ Thiếu Lăng rung đùi, đắc ý nói.

“Thằng nhóc quỷ này, lại ngứa da rồi à?” Tô Khinh Lăng trừng mắt con trai.

Hạ Thiếu Lăng nhún nhún vai nhìn Tô Mặc Thần, ý nói: Nhìn đi, mẹ con vốn dĩ là một kẻ bạo lực.

Tô Khinh Lăng dở khóc dở cười. Con trai cũng di truyền từ gene trội của mình, sau này cô cũng không sợ nó bị người khác khi dễ.

“Tiểu Lăng, cái cô Dương Phỉ Phỉ kia có thật là… với Tư Lạc không?”

Tô Diệu Đức nhìn con gái. Dương Phỉ Phỉ, ông của không xa lạ gì. Đã từng,
một vài sản phẩm của tập đoàn Tô thị có mời cô gái này làm người đại
diện. Bên ngoài, hình tượng cô ta rất dịu dàng, luôn nở nụ cười, nhưng
ông ta vẫn chưa từng tin đó là con người thật của cô ta. Thực tế nếu
không có bản lĩnh chà xát với hiện thực thì một người phụ nữ vẫn khó có
thể đứng vững trong giới giải trí đầy giả tạo này.

“Đúng vậy, cô
ta đang mơ tưởng đến chồng của con – con rễ của cha mẹ đó” Tô Khinh Lăng nghênh ngang nói, tuyệt không một chút lo lắng.

“Vậy bây giờ
phải làm sao?” Người nói tiếp là bà Tô. Giới giải trí này như một nồi
thuốc nhuộm, bà thật lo lắng. Có lẽ Dương Phỉ Phỉ sẽ không thành công
nhưng nhất định sẽ thêm rất nhiều phiền toái.

“Yên tâm đi mẹ” Tô Khinh Lăng vỗ vỗ tay mẹ mình, nói tiếp: “Con gái của mẹ cũng không phải là người thích nhẫn nhịn, mà con rễ của mẹ cũng không phải là người ngu xuẩn sẽ bị lung lay chỉ vì vài lời nhỏ nhẹ của phụ nữ. Hồ ly tinh cứ
việc cưỡi ngựa đến đi, lúc đó con sẽ đóng cửa, thả chó, cắn hồ ly, hắc
hắc…”

Nhìn thấy phản ứng đó của em gái, Tô Mặc Thần chỉ biết quay sang nói với cháu trai:

“Thiếu Lăng, mẹ con quả thật là yêu nghiệt”

Hạ Thiếu Lăng nhún vai, đây còn phải nói sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.