Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Chương 101



Khi nàng thức dậy vào ngày hôm sau, mặt trời đã mọc qua ba cây sào. Tân Hà ngồi dựa vào đầu giường. Tứ thúc không ở bên cạnh…

Vân Linh lờ mờ nghe thấy tiếng động từ gian tây, vén rèm tiến vào hầu hạ nàng rời giường.

“Ta không muốn mặc cái đồ màu đỏ thẫm này… Chọn một chiếc bội tử màu sắc  trang nhã là được.” Tân Hà giương mắt nhìn quần áo trên tay Vân Linh, lắc đầu nói. Dung mạo của nàng có một chút nhạt, mặc đồ màu sắc quá chói trái sẽ rất quê mùa, đại hôn và hồi môn không thể khước từ, để cầu vận may, sự tốt lành… Bình thường thì quên đi.

Vân Linh cười gật đầu, từ trong tủ lấy ra bội gấm hai mặt thêu bướm Mộc Lan Thanh, váy dây màu trắng nguyệt.

“Tứ thúc đâu rồi?” Tân Hà ngáp dài hỏi.

Vân Linh sửng sốt, sau đó liền hiểu ra: “Nhị gia sáng sớm ngồi xe ngựa đi rồi, nói là đi ra ngoài làm việc, không cho quấy rầy người nghỉ ngơi…”

“À.” Hôm qua ngủ quá muộn, mặt Tân Hà vẫn vẻ buồn ngủ.

Các nha đầu lần lượt tiến vào bày biện bữa sáng.

Tân Hà ăn một bát cháo sữa bò, nói chuyện với Vân Đóa: “Lát nữa ngươi đi gọi các bà già quản sự các nơi trong phủ, ta muốn xem sổ sách một chút.” Mẫu thân nói, muốn nắm được trái tim của một người đàn ông, trước tiên phải quản lý chặt chẽ tiền của hắn.

Vân Đóa đáp vâng rồi lui ra. Qua một khoảng thời gian ngắn, nàng bước vào với một vài bà già. Nhìn đều mặc quần áo mộc mạc, diện mạo cũng hiền lành.

Tân Hà hỏi chi tiết, liền biết được đại khái tình hình là như thế nào. Từ thuở nhỏ nàng đã đi theo Tần thị học quản gia, vẫn có chút bản lĩnh này.

Sổ sách đều được ghi lại rõ ràng, dễ nhìn, chi tiêu hàng ngày và thu nhập đều chỉ cần liếc qua là biết.

Bên ngoài truyền vào giọng nói của tiểu nha đầu, nói là nhị gia đã trở lại.

Cố Vọng Thư cất bước đi về phía gian tây, mấy bà già quản sự sau khi gập người hành lễ liền lui ra ngoài.

“Nàng đang làm gì vậy?” Hắn đi vào tịnh phòng để rửa tay.

Tân Hà như cười mà không phải cười: “Kiểm tra sổ sách.”

Cố Vọng Thư dùng khăn lau tay, ngồi xuống trường kỷ hoa nhài: “Kiểm tra sổ sách?” Hắn thấy trong cái đ ĩa trước mặt tiểu thê tử có quả trứng luộc đã ăn một nữa, liền trực tiếp cầm lấy ăn.

Mặt Tân Hà đỏ lên, cái người này, cũng không kiêng kị nước miếng của nàng.

Vân Linh cúi đầu, xua tay với các nha đầu đứng trong phòng hầu hạ cùng nhau lui ra gian ngoài.

“Đúng vậy, thiếp đã gả cho chàng rồi…. Tất cả phải các thứ ăn mặc dùng đều dùng đến tiền bạc… Hơn nữa, chàng ở bên ngoài làm quan, cũng không thể quá khó coi được…” Lời của Tân Hà không rõ ràng lại ấp úng, đem ý kiến của mình biểu đạt ra.

Tiểu thê tử nói quá rõ ràng, Cố Vọng Thư cố nén cười, trêu chọc nàng: “Cho nên, ý của nàng là?”

Tân Hà: “…”

Người đời đều truyền rằng Tứ thúc thông minh tuyệt đỉnh, tin tức đó là giả sao… Nàng đòi tiền đòi đến mức này, hắn lại không hiểu…

Tân Hà nhìn hắn chăm chỉ ăn cơm, hoàn toàn không thèm để ý. Thì có chút nhụt chí.

Quên đi, vẫn nên nói thẳng thì hơn.

“Tứ thúc, chàng ăn cháo đi.” Tân Hà múc một chén cháo sữa bò đưa cho Cố Vọng Thư.

Cố Vọng Thư đưa tay tiếp nhận, ăn một ngụm, vô cùng ngọt ngào… Giống như uống thuốc vậy.

“…… Thiếp thấy trên sổ sách có một số điền trang, cửa hàng thu nhập rất tốt. Còn có mấy cái tài khoản riêng dưới danh nghĩa của chàng, kim ngạch qua lại cũng rất lớn… Dù sao đi nữa thiếp ở trong phủ cũng không có việc gì, không bằng giúp chàng quản lý sổ sách?” Trong giọng nói của nàng ấy mang theo sự nịnh hót.

Cố Vọng Thư ” Phù” một tiếng bật cười, rốt cục nàng vẫn nhịn không được mà nói thẳng, “Tài khoản riêng của ta thì bỏ đi, sau lưng nó dây dưa đến vô số quyền lực, lợi ích… Nàng không thể quản nổi đâu.”

Hắn đưa tay ôm tiểu thê tử vào lòng, hôn lên má nàng: “Sổ sách trong nhà đều do nàng quản lý.” Chút bạc kia, hắn còn không để vào mắt. Quản tốt quản xấu gì cũng không sao cả, coi như mua vui cho nàng. Trong lúc nói chuyện, vẫy tay gọi quản gia đến, đem các nơi điền trang, cửa hàng gạo v.v. đối bài giao cho Tân Hà.

Tân Hà cực kỳ hài lòng, nắm giữ được quyền tài chính trong nhà chính là không giống nhau, cảm giác lúc đi bộ thắt lưng cũng thẳng hơn.

“Chủ tử, thế tử Trường Ninh Hầu tới, đang ở thư phòng chờ người, nói là có việc cần thương lượng.” Hổ Tử đứng ở ngoài cửa chính phòng thông báo.

Cố Vọng Thư hôn lên trán của tiểu thê tử, muốn đi ra ngoài.

“Tứ thúc, chàng chờ một chút.”

Tân Hà đặt đối bài ở đầu giường trong Đa Bảo Các, cầm thước đi đến bên cạnh Cố Vọng Thư để đo kích thước.

“…… Tứ thúc, thiếp muốn làm cho chàng mấy cái áo lót trong.” Ngày hôm qua Tân Hà đã phát hiện, tay áo của hắn có chút ngắn, không biết được làm từ khi nào. Trong lòng nàng liền cảm thấy rất thương tiếc.

Bàn tay của Tân Hà bị một bàn tay lớn nắm lấy.

“Hà nhi, ta thích nàng quan tâm ta.” Bàn tay cố Vọng Thư hơi dùng sức, tiểu thê tử đã nhào vào trong ngực hắn.

Những nụ hôn ùn ùn kéo đến.

Trái tim hai người đều đập kịch liệt, không thể chịu được gánh nặng hơn nữa.

“…… Tứ thúc, chàng còn có khách… Thế tử Trường Ninh Hầu…” Nàng kháng cự.

Sắc mặt Cố Vọng Thư trầm xuống, lúc này nàng lại nhớ đến người đàn ông khác? Hắn quay đầu lại phân phó Hổ Tử: “Để Trịnh Nghiễn thoả thích chờ đi.”

Hổ Tử “Vâng” một tiếng, kinh ngạc nhìn vào trong phòng, đáng tiếc bị ngăn cách bởi rèm vải rất dày, cái gì cũng nhìn không thấy. Hắn có ảo giác, hình như chủ tử đang tức giận.

Tân Hà bị Tứ thúc ôm ngang lên, hướng về bên giường. Nàng sợ hãi, đêm qua mệt mỏi vẫn chưa trở lại bình thường…

“Tứ thúc, Tứ thúc.” Tân Hà ôm cổ hắn làm nũng, “Chúng ta phải khắc chế một chút.”

Cố Vọng Thư không hề động đậy.

“…… Đợi đến tối được không?”

Vẫn không động đậy.

“Chờ đến buổi tối, đến buổi tối tùy chàng có làm gì, giày vò thế nào cũng được…” Vẻ mặt Tân Hà buồn bã.

Cố Vọng Thư dừng bước, không đi về phía trước, ôm chặt lấy nàng, cực lực áp chế cảm xúc của mình. Nàng là ánh nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời hắn. Là một phần nhỏ nhân tính của hắn. Hắn không muốn nàng nhắc đến hoặc nhớ đến bất kỳ người đàn ông nào.

Cảm giác không an toàn khi còn là thiếu niên đã trở lại.

Hắn nhớ rất rõ ràng, đó là mùa đông thứ ba Tân lão thái gia qua đời, Tân phủ phát quần áo mùa đông cho hạ nhân… Hắn run rẩy đi ngang qua. Quản gia thương hại hắn, nên cho hắn một cái. Sau đó, việc này bị Tân lão thái thái biết được, trong mùa đông khắc nghiệt phái người đi đánh quản gia một trận… Quả nhiên, từ sau lần đó, không còn ai đối xử tốt với hắn nữa, ngay cả đồng tình cũng không dám có…

Chỉ có nàng không sợ bất cứ gì vì hắn mà kháng cự.

Dùng bờ vai nhỏ bé yếu ớt gánh một khoảng bầu trời quang đãng thay cho hắn lúc còn là thiếu niên.

Nàng tốt đẹp như vậy, nếu như biết hắn vì quyền thế mà làm ra nhiều chuyện dơ bẩn như vậy… Nàng sẽ tiếp tục ở lại bên hắn không?

Tứ thúc vẫn không nói gì, rất lãnh đạm. Không biết vì sao, Tân Hà lại cảm nhận được sự bất an của hắn. Nàng đấu tranh để ra khỏi vòng tay đó và nhẹ nhàng ôm hắn. Sử dụng tư thế chính diện.

“Tứ thúc, thiếp thích chàng. Thích chàng nhất…” Nàng không rõ rốt cuộc hắn bị làm sao, từ ngữ không đủ, lặp đi lặp lại những lời hắn thích nghe. Sắc mặt thẹn thùng đỏ bừng.

Thân thể cứng ngắc của Cố Vọng Thư chậm rãi thả lỏng, sờ sờ tóc nàng: “Được rồi, ngoan. Ta đi đến tiền viện bận việc đây.”

Tân Hà nhìn bóng dáng Tứ thúc đi xa, mới gọi cá nha đầu tiến vào dọn hết bát đũa.

“Lấy một tấm vải bông màu trắng tới đây.” Tân Hà gọi Vân Linh.

Vân Linh gập người đáp vâng, vén rèm đi ra ngoài.

Tân Hà cắt may hai bộ áo lót trong theo kích thước đo đạt được. Mới chỉ khâu hai tay áo. Đại nha đầu của “Tĩnh An Đường” Đào Chi tới, nói là nhà tả đô ngự sử Phùng lão phu nhân đích thân dẫn theo người làm mối đến “cầu thân” cho Đại tiểu thư, lão thái thái bảo nàng cũng đi qua để góp ý.

Nàng và Diệp Thần Tuyết luôn luôn không hòa thuận, đi qua đó để làm gì… Tuy nói như vậy, Tân Hà cũng không thể từ chối, dù sao cũng là Diệp lão thái thái sai người đến mời nàng.

Tân Hà bảo Tuệ Mẫn búi tóc lại lần nữa, đeo một châu thoa treo song ngư vờn sen có điểm thúy(*), đi về phía chỗ ở của Diệp lão thái thái.

(*)Điểm thúy: Kỹ thuật chế tác đồ trang sức cổ đại. Dùng kỹ thuật khảm lông chim bói cá lên trang sức đã được mài dũa thành hình.

Mới bước vào viện, liền nghe thấy tiếng cười huyên náo trong chính đường.

Đào Chi vừa cười vừa vén rèm cho nàng.

Đi vào liền thấy bên trong một phòng toàn người, ba người con dâu của Diệp gia Tưởng thị, Lâm thị, Điền thị đều ở đây. Cháu dâu đích trưởng Trịnh thị đang ôm con trai ngồi cùng Diệp lão thái thái trên trường kỷ. Hai vị còn lại đều đã lớn tuổi, một người mặc bội gấm màu xanh lá đậm thêu hoa văn hoa sen, người còn lại mặc bội dài màu nâu, mặt mày đều hiền hậu.

Diệp lão thái thái cười kéo Tân Hà ngồi ở bên cạnh, nói với hai vị lớn tuổi kia: “Đây là cháu dâu của ta.”

Hai người liền cười: “Người thật tốt phúc, cả một đại gia đình con cháu đầy đàn, khiến người khác hâm mộ.”

Diệp lão thái thái cũng cười, Tân Hà với giới thiệu: “Vị mặc quần áo màu xanh lá đậm chính là Phùng lão phu nhân. Còn vị này là trung hiếu bác gia, là bà mối nổi danh của kinh đô chúng ta, phàm là hỏi cưới, tất cả đều thành công.”

Diệp lão thái thái nói chuyện hài hước, mọi người trong phòng đều cười theo.

Tân Hà cúi người hành lễ với từng người, trong lòng bàn tay toát mồ hôi hột. Nàng gặp người lạ là không cảm thấy an toàn.

Bằng nhi ở trong ngực Trịnh thị trèo lên bò xuống nhìn thấy Tân Hà, cậu hình như có chút ấn tượng, ầm ĩ đòi muốn Tân Hà ôm.

Tân Hà rất thích trẻ con, Bằng nhi mập mạp đáng yêu, nàng đưa tay ôm lấy cậu.

“Cầu thân” là môn có học vấn rất lớn, Tân Hà nghe một hồi, có nhắc tới phong tục, hỏi Diệp gia gả con gái có quy củ gì không. Còn có chuyện thỏa thuận sính lễ.

Diệp Thần Tuyết là cháu gái đích trưởng của Diệp gia, đãi ngộ đương nhiên là sẽ không kém.

Phùng lão phu nhân đích thân hỏi Tưởng thị, Diệp Thần Tuyết thích loại trang sức, quần áo gì.

……

Tân Hà đang chơi đùa với Bằng nhi trong lòng, cảm thấy trận thế hôm nay nàng hoàn toàn không cần phải tới đây. Phía trên Diệp Thần Tuyết có tổ mẫu, mẫu thân, đại tẩu… Một họ hàng như nàng đến góp vui gì.

Nàng ngẫu nhiên xoay người, thấy Phùng lão phu nhân thấp thoáng đánh giá nàng, nét mặt rất thận trọng.

Tân Hà bỗng nhiên tỉnh ngộ, Diệp lão thái thái bảo nàng tới đây, sợ là không phải để cho nàng góp ý hôn sự gì đó. Mà là dùng danh tiếng các lão phu nhân của nàng để áp đảo Phùng gia. Để sau khi cháu gái gả qua đó, cuộc sống sẽ suôn sẻ thuận lợi hơn một chút.

Bây giờ Tứ thúc không còn như xưa, những thế gia quý tộc ở kinh đô này, còn có ai dám xem thường chứ.

Sau khi thương lượng thỏa đáng, hai nhóm người đều vui mừng. Diệp lão thái thái thịnh tình giữ Phùng lão phu nhân hai người họ ở lại ăn bữa trưa, sau đó lại để các nàng dâu cùng họ đánh mã điếu, bài cốt.

Tân Hà không thể trở về “Thu Thủy Cư” được, bảo Vân Linh đi tiền viện nói với Cố Vọng Thư một tiếng, kêu hắn tự mình ăn bữa trưa, không cần chờ nàng.

Lúc Vân Linh đến “Tùng Bách Đường”, Trịnh Nghiễn còn chưa đi. Cửa thư phòng đóng chặt. Nàng đứng ở cửa và bày tỏ ý của phu nhân một lần nữa.

Trong chốc lát, giọng nói của Nhị gia truyền ra, nói là đã biết rồi. Trong giọng nói còn xen lẫn tiếng cười của một nam thanh niên khác.

Vân Linh không để ý, xoay người rời đi.

“Vân Linh cô nương, ta có một hộp trà tốt…. Cô nương có thích uống trà không?” Hổ Tử đuổi theo từ phía sau.

Vân Linh xấu hổ bước nhanh rời đi, cũng không quay đầu lại. Gần như đang chạy.

Hổ Tử thở dài một hơi, đứng tại chỗ bất động. Dường như hắn lại làm người ta sợ rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.