Buổi tối tại cung điện hoàng gia.
“Thưa ba, con muốn huỷ hôn.”
“Con nói cái gì?”
“Con và Hàn thiếu gia không hợp nhau. Buổi hẹn hôm nay cậu ấy không được vui cho lắm!”
“Con gái, cho dù con muốn huỷ hôn thì cũng phải nên suy nghĩ lại chứ. Con chắc chắn là suy nghĩ kĩ hay chưa? Ngoài Hàn thiếu gia không người nào phù hợp với con, ta thấy cậu ta cũng rất được, gia thế tốt, ngoại hình và thể lực tốt, có thể thêm vài cuộc hẹn nữa để tìm hiểu thêm,………………”
“Không thưa ba, con không muốn hôn sự lần này. Xin ba hãy huỷ hôn.” La Ngọc Khuê lập tức ngắt lời ba mình. “Con sẽ kết hôn khi nào con muốn và với người mình yêu.” Cô nói vậy để cho ba mình yên lòng nhưng thực chất tim cô đã dành cho một người, yêu đơn phương người ấy, liệu cô còn có thể hướng tới người khác được không?
“Nếu như hai đứa không được thật vậy thì ta sẽ hẹn ngày gặp gia đình bên đó và huỷ hôn. Nhưng thật sự điều này ta cũng không muốn chút nào.”
“Con xin lỗi thưa ba. Con đã không làm tròn bổn phận của một công chúa.”
“Con gái ngốc, con và Tiểu Mẫn luôn là công chúa của ta. Ta yêu ba mẹ con con hơn bất cứ điều gì.” La Đông Quân ôm lấy La Ngọc Khuê. Ông rất rất thương cô và Tiểu Mẫn. Bạn không thể tìm được người cha nào như ông ấy được đâu!
“Ba thực sự rất tốt.”
“Bây giờ con mới nhận ra sao?”
La Ngọc Khuê dụi đầu vào ngực ba mình.
Phía ngoài cửa phòng làm việc của La Đông Quân, La Tiểu Mẫn áp sát tai vào cửa lớn. “Ôi, mình yêu ba chết mất.” Cô ôm con gấu lớn, hôn chụt chụt lên mặt nó. Mới đầu nghe chuyện huỷ hôn La Tiểu Mẫn rất thắc mắc, tuy rằng hôm nay chị cô nói không hợp nhau nhưng cô thấy cũng không hẳn như vậy, nhưng cũng có thể như vậy. La Tiểu Mẫn đã theo dõi La Ngọc Khuê suốt cả ngày, cô bé nghĩ một buổi hẹn nếu không hợp thì còn có thể hẹn lại, từ trước tới giờ chị cô chưa từng giải quyết chuyện gì nhanh như vậy, luôn luôn thật cẩn thận kia mà. “Chẳng lẽ mình bỏ qua đoạn nào sao?” La Tiểu Mẫn nhớ là cô đâu có chạy lung tung đâu, kè kè sau lưng hai người đó kia mà. Cô bé lắc đầu, trở về phòng.
———————–
La Ngọc Khuê đã tra được thông tin của cô gái mà Hàn Minh Triết yêu kia. Cô có gọi điện hẹn cô ấy. Cô có vài điều muốn nói.
Ngồi trong một nhà hàng, La Ngọc Khuê cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
“Xin lỗi, cô là La Ngọc Khuê, người đã tìm tôi phải không?” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. La Ngọc Khuê ngước mắt lên nhìn. Quả là một cô gái xinh đẹp. Mái tóc xoăn ngang vai, màu vàng đặc trưng của người Anh. Cô gái ấy mặc một bộ váy màu cam, mang giày cao gót đỏ.
“Phải, mời cô ngồi.” La Ngọc Khuê mãi mới lên tiếng. Đợi sau khi cô gái kia ngồi xuống cô hỏi. “Cô lên là Mỹ Hằng?”
“Vâng, đúng rồi. Cô là công chúa La Ngọc Khuê?” Mỹ Hằng nhận ra người mà ti vi hay nói tới. La Ngọc Khuê gật đầu. “Tôi cũng chỉ có vài chuyện muốn nói với cô, cùng là con gái nên muốn tâm sự chút,……………………”
———————–
Hàn Minh Triết có hẹn cùng đối tác đi bàn công việc tại một nhà hàng. Sau khi bàn công việc xong xuôi, anh đứng dậy định hướng phía cửa ra về thì bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc chạy ra. Anh liền nhanh chóng chạy theo.
“Mỹ Mỹ, em làm gì ở đây vậy?” Hàn Minh Triết tiến lại phía Mỹ Hằng. Hai tay cô ôm mặt, trước ngực ướt đẫm một mảng, tiếng nức nở khiến anh trở nên sốt ruột. “Mỹ Mỹ, em làm sao vậy? Kẻ nào đã bắt nạt em?” Chưa kịp kéo Mỹ Hằng vài lòng, cô ấy đã lùi ra, vừa khóc vừa nói. “Anh là tên đáng ghét. Tại sao anh không nói là anh đã có hôn thê? Anh lừa dối em. Cô ta còn nói em đeo bám anh vì gia tài nhà anh. Nói rằng em không khác gì những cô gái ở trong quán bar. Anh là đồ dối trá, người như vậy anh định tổ chức hôn lễ cùng cô ta sao? Huhu.” Mỹ Hằng nói xong rồi chạy đi mất, trên môi cô ta thoáng nhẹ một nụ cười. Cám ơn cô La Ngọc Khuê, thực ra nhờ cô mà tôi có cơ hội thực hiện kế hoạch của tôi đấy. “Anh đừng có tìm tôi, nếu tìm tôi, tôi liền tự tử đó.”
Hàn Minh Triết mãi mới kịp tiêu hoá câu nói của Mỹ Hằng thì cô ta cũng đã chạy đi mất. Anh tức giận, quay lại thì vừa đúng thấy La Ngọc Khuê đi ra từ nhà hàng. Anh quyết định sẽ trả thù cô, thay bạn gái của mình. Anh sẽ khiến cô phải đau khổ bằng cách tàn ác nhất.
“La Ngọc Khuê, chúng ta kết hôn đi.”
Khi vừa ra ngoài nhà hàng, La Ngọc Khuê đã nghe thấy giọng nói kia, xoay người lại thì ra là Hàn Minh Triết. “Hàn thiếu gia, anh vừa nói gì vậy? Không phải hôm trước anh còn nói tôi huỷ hôn ước sao?”
“Tôi nghĩ lại rồi, kết hôn đi. Hơn nữa, nên nhanh chóng.”
“Nhưng……………………”
“Cô phản đối sao?”
“Không, nhưng………….. Nhưng mà nếu anh nghĩ lại thì tôi đồng ý.” Liệu đây có phải là kiểu cầu hôn mới không nhỉ? La Ngọc Khuê cười tươi, dù gì thì anh ấy cũng đã nghĩ lại rồi. Cô rất vui.
Hàn Minh Triết thấy biểu hiện của La Ngọc Khuê thì lửa hận càng ngùn ngụt. Phải rồi, cô ta đạt được mục đích thì nhất định phải vui. Tôi sẽ cho cô biết tội sỉ nhục bạn gái tôi. Mỹ Mỹ, đợi anh, anh sẽ tìm em sau, xin em đừng làm gì dại dột đấy.
La Ngọc Khuê không biết rằng cô đang bước vào cái bẫy của tử thần.
Phía trong nhà hàng, từ cửa kính, La Tiểu Mẫn thẫn thờ, hai mắt mở lớn nhìn ra ngoài. Không thể nào, chị, chị, chị đang đi vào bẫy đó. Chị, cô gái vừa nãy đã nói sai sự thật. Chị, huỷ hôn đi, hai người họ thông đồng đó. Chị, em đã thấy hết, không được, đừng đồng ý. La Tiểu Mẫn như bị sốc một trận rồi khi cô định thần lại, chạy ra ngoài kêu người đưa về cung điện thật nhanh.