Hôm nay là buổi hẹn hò của La Ngọc Khuê và Hàn Minh Triết. Sau khi nói chuyện cùng nhau ở nhà hàng Wonderful, hai người họ đã được hai bên gia đình đồng ý. Với La Ngọc Khuê, tuy rằng cô đã hứa sẽ giúp Hàn Minh Triết huỷ hôn ước nhưng cô không chắc điều đó sẽ được chấp nhận. Ba cô rất chiều chuộng hai chị em nhưng La Ngọc Khuê cô là một công chúa mẫu mực cho toàn vương quốc cũng là do ba cô dạy dỗ, rèn luyện từ bé.
Tối hôm qua trời mưa to như muốn đè sập các mái nhà, chớp rạch ngang trời như muốn xé toạc cả bầu trời. Nhưng ngờ đâu hôm nay trời lại rất đẹp. Trời trong xanh, không khí trong lành, những hạt mưa còn đọng lại trên cành lá xanh mướt, ánh mặt trời nhẹ nhàng rải lên vạn vật,…………………. Hôm nay quả thật là một ngày phù hợp để hẹn hò.
Mới 6 giờ sáng La Ngọc Khuê đã dậy, phấn khởi chuẩn bị. Là một công chúa đương nhiên phải chú ý tới từng cử chỉ, lời nói và điều đó với cô là rất quen thuộc nhưng chưa bao giờ cô lại khẩn trương như thế này. Mở toang tủ quần áo ra, đứng trước gương thử từng bộ, từng bộ, từng đôi giày,………………… Không được, không được!……………….. thử hoài mà vẫn không được.
Bỗng La Ngọc Khuê thấy lạnh sống lưng, nhìn ra phía cửa……………… Một bóng dáng nhỏ bé đang ôm một con gấu, trên người vẫn là bộ đồ ngủ. La Ngọc Khuê giật mình thét lên một tiếng.
“Chị hét cái gì vậy?” La Tiểu Mẫn trợn mắt nhìn chị mình đang ngập chìm trong đống quần áo.
“Em xuất hiện thình lình như vậy ai nghĩ là người thường cơ chứ?”
“Chị đang làm gì thế hả?”
“Thử quần áo, hôm nay là ngày hẹn hò của chị và Hàn thiếu gia.”
“A, em nhớ rồi. Hôm qua hai người đã nói chuyện gì vậy?” La Tiểu Mẫn ôm con gấu, tiến tới nằm lên giường La Ngọc Khuê.
“Chuyện đó không thể nói được. À, em xem chị mặc bộ nào đẹp. Đúng rồi, lát nữa chị nên để tóc như thế nào? A, làm sao đây…….!” La Ngọc Khuê vò đầu bứt tóc, xong nghe được câu nói phun ra từ miệng em gái của mình thì muốn ném nó bay đi xa. “Mặc giẻ rách, tóc bù xù, dép tổ ong. Mốt đấy!” La Tiểu Mẫn thong thả từng từ phun ra, chẹp miệng một cái.
La Ngọc Khuê quyết định rồi. Cô sẽ ném La Tiểu Mẫn đi lập tức.
“Chị, cái váy màu hồng kia đẹp, cái áo màu trắng kia xinh, đôi giày kia rất dễ thương, làm tóc như vậy rất đẹp nè,………………….” Thấy trên đầu chị mình đã bay lên khói, La Tiểu Mẫn giật nảy mình đứng dậy chỉ chỉ lung tung. “Thật hả? Vậy em xem thử nhé!” La Ngọc Khuê nghe em gái nói xong, những ý nghĩ kia liền bay đi mất, tâm trạng phấn khởi cầm cái đầm màu hồng vào phòng tắm. La Tiểu Mẫn ngáp một cái, nằm xuống giường. “Gấu con à, em có muốn đi chơi cùng chị không?”
“Ta-da, chị xong rồi Tiểu Mẫn. Em thấy thế nào?” La Ngọc Khuê dang hai tay, xoay một vòng. Cô đang mặc một cái đầm hai dây màu hồng phấn, chân váy xoè, giữa eo bên trái là một bông hồng đậm hơn.
“Thêm cái áo màu trắng kia kìa.” La Tiểu Mẫn chỉ tay về phía một chiếc áo mỏng vắt trên ghế. La Ngọc Khuê cầm áo, mặc vào. Ừm, rất đẹp và rất thời trang. “Em rất có mắt thẩm mĩ đấy.” Cô giơ ngón cái lên hướng La Tiểu Mẫn. “Không phải chị từng nói với em câu đó rồi sao? Chị còn nói em sẽ phù hợp với ngành thiết kế. Chị quên hả?” La Tiểu Mẫn mở to hai mắt nhìn chị mình. Không giống với chị cô trước kia.
“À à, chị không quên. Chỉ là chưa từng thấy trong lòng nôn nao như hôm nay.” La Tiểu Mẫn mỉm cười, tiến lại bàn trang điểm chải lại mái tóc của mình.
“Chị, để khuôn mặt tự nhiên sẽ đẹp hơn.” La Tiểu Mẫn lên tiếng. “Chị biết rồi, chỉ cho chút son vào thôi.”
La Tiểu Mẫn nằm sấp nhìn chị mình, cô xác nhận chị mình vẫn còn chút bình thường. Bôi chút son, sau đó La Ngọc Khuê đứng dậy giơ tay chào La Tiểu Mẫn. “Chào nhé công chúa tí hon, chị đi đây.”
“Bai bai.” La Tiểu Mẫn giơ tay lên chào lại. “Mọi việc suôn sẻ.” Câu nói đó, La Tiểu Mẫn không biết tại sao mình lại nói vậy nữa, phải chăng cô bé có linh cảm gì chăng? Quên đi, quên đi, chắc không có gì đâu.
—•—•—•—•—•—•—•—•—•—•—•—•—•—•—•—
Tại công viên, La Ngọc Khuê xinh đẹp đứng dưới gốc cây chờ ai đó. Mái tóc gợn sóng bay nhẹ dưới gió, cô mặc váy hồng, áo trắng mỏng, mang giày búp bê trắng, trông cô giống như một thiên thần. Đã 7 giờ, La Ngọc Khuê hướng mọi phía tìm kiếm một bóng hình. Nhưng qua hơn vài phút, vẫn không thấy gì. Cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ, chân đá đá mấy ngọn cỏ.
“Đã hơn 7 giờ được nửa?” Cạnh một hốc cây lớn, một cô bé có mái tóc màu hồng thắt đuôi ngựa, mặc áo phông dài tay màu trắng cùng với quần bò yếm xanh đậm, mang đôi giày thể thao màu tím, đội mũ le đen và còn kèm theo là cái túi chéo là một chú gấu, giơ tay lên lắc lắc cái đồng hồ nhỏ. “Chị ấy đã chờ được hơn nửa rồi.” La Tiểu Mẫn lẩm bẩm trong miệng.
Trên ghế gỗ công viên, La Ngọc Khuê thoảng nét buồn trên khuôn mặt. Cô sợ, sợ người đó sẽ không tới, sợ rằng cô sẽ không được gặp người đó cho dù hôm nay là buổi hẹn đầu tiên cũng như cuối cùng của cô với anh. Đang miên man với dòng suy nghĩ thì một giọng nói vang lên, kéo cô về với thực tại. “Xin lỗi, tôi tới hơi trễ……………….”
“À, không sao, không sao. Tôi cũng vừa tới.” La Ngọc Khuê đứng dậy, phủi phủi một chút rồi nở nụ cười tươi. Nhưng khi nghe tiếp câu nói của Hàn Minh Triết thì nụ cười của cô trở nên gượng gạo. “Tôi vừa phải đưa bạn gái tôi về nhà và giải thích cho cô ấy nên tới trễ, xin lỗi. Cô ấy hay giận dỗi quá.” Anh quan tâm tới cô gái đó rất nhiều, người con gái được anh yêu ắt hẳn sẽ rất hạnh phúc. Tim cô như thắt lại, cô không muốn nghĩ tới. La Ngọc Khuê, hôm nay là ngày duy nhất của mình và Hàn thiếu gia, phải trân trọng nó.
Trong hốc cây, La Tiểu Mẫn lửa tán quanh người, móng tay như quỷ cô cắm vào thân cây sần sùi, cào cào. Hắn ta vừa nói cái gì, đó là một sự đả kích lớn tới tâm hồn thiếu nữ của chị cô.
Hàn Minh Triết và La Ngọc Khuê đi dạo khắp công viên, xem thú, ăn uống rồi cuối cùng là đi xem phim. Đó là một đoạn phim tình cảm, người con gái yêu một chàng trai, cô ấy chấp nhận từ bỏ người mình yêu để chàng trai ấy và bạn gái của hắn được hạnh phúc. Đoạn này, nghe rất giống một cái gì đó.
La Mẫn Bối ngồi phía sau La Ngọc Khuê một hàng ghế, chăm chú theo dõi phim cũng theo dõi hai người phía trước. Cô rất thích đọc ngôn tình, thực ra tuổi của cô vẫn còn nhỏ không nên đọc truyện tình cảm nhưng cái đó là bị chị gái của mình tiêm nhiễm, thực sự là rất ghét. Phim tình cảm cũng là sở trường của cô, giống như đang đọc ngôn tình trên màn ảnh. Quả thực là ghét thật.
“Chúng ta kết thúc ở đây thôi. Cô nhớ những gì đã hứa với tôi đấy. Tôi rất vui vì cô đã giúp chúng tôi. Cảm ơn.”Ánh chiều tà phủ xuống rồi. Buổi hẹn hò kết thúc, cả ngày hôm ấy hai người họ cũng không có gì diễn biến. Kết thúc nhàm chán, kỉ niệm của La Ngọc Khuê về anh chẳng lẽ lại ngắn ngủn như vậy. Anh không thể đối cô thân thiết dù một lần sao?
“À, không có gì, được thấy hai người hạnh phúc tôi rất vui. Hi vọng ba mẹ anh không làm phiền tới cô ấy nữa.” La Ngọc Khuê mỉm cười, trong lồng ngực lại tê tái. “Cám ơn cô, khi nào tôi tổ chức hôn lễ, nhất định sẽ mời cô. Để tôi đưa cô về.” Hàn Minh Triết không lạnh không nóng nói vài lời. “Không cần đâu, tôi tự có thể về. Cám ơn anh.” La Ngọc Khuê cầm lên con gấu bông hôm nay anh thắng được từ trò chơi bắn súng lên ra về, nó là món quà kỉ niệm của cô.
“Chị, hôm nay thế nào?” Ngoài cổng công viên, La Tiểu Mẫn đã thay trang phục, giống như chưa có gì sảy ra, giống như cô bé chưa biết gì. Áo sơ mi tím cùng quần đen, mang một đôi dép tông, tóc đen buộc cao, mái thưa bay bay trông cô bé xinh xắn làm sao. Từ cửa xe cừa bước ra cô bé vừa hỏi.
“A, rất tốt, rất tốt, rất vui,……………….” La Ngọc Khuê cười gượng gạo, sợ em gái sẽ nghi ngờ. “Về thôi, chị đói rồi.”
“Bộ hắn không đưa chị đi ăn à?”
“Về thôi, về thôi.” La Ngọc Khuê đẩy đẩy em mình vào trong xe.