Hư Tử Uyên kinh ngạc liếc nhìn Tô Phong, rõ ràng nàng cũng không tin những gì Văn Sư Hào nói, nửa tháng vừa qua, mặc dù vẫn chưa thể coi là hoàn toàn quen biết, nhưng trong mắt nàng, Tô Phong tuyệt đối không phải loại người đó.
Trên thực tế, đúng là như vậy, Tô Phong không chủ động đi làm mấy chuyện vớ vẩn này, nếu như không phải Hoàng Phủ Cực và Đặng Phi chủ động mò đến, hắn làm sao cố ý đi tìm chúng?
Hoàng Dược Tiên liếc nhìn Tô Phong, ánh mắt cũng có chút dị sắc, lúc Tô Phong mới nhập môn, Hoàng Dược Tiên đã để ý đến hắn, nên có ấn tượng rất sâu sắc. Rõ ràng ông không ngờ, tên đệ tử khốn kiếp mà Văn Sư Hào nhắc đến lại chính là Tô Phong.
Ánh mắt Hoàng Dược Tiên dừng lại chỗ Vệ Tử Kì, hỏi:
– Tử Kì, đệ tử này nhập môn ba tháng là ngươi hướng dẫn, ngươi thử nói xem, biểu hiện của hắn thế nào?
Vệ Tử Kì liếc nhìn Tô Phong, có chút sợ hãi, nói:
– Thủ tọa sư bá, đệ tử… đệ tử.
Thấy Vệ Tử Kì như vậy, mọi người đều khó hiểu không biết Vệ Tử Kì vì sao lại ấp a ấp úng không chịu nói.
– Bảo ngươi hướng dẫn đệ tử mới là các trưởng bối tín nhiệm ngươi.
Văn Sư Hào quát:
– Xem ngươi dạy dỗ thế nào? Dạy ba tháng, mà chẳng có một chút ấn tượng? Thời gian ba tháng đó, ngươi làm những gì?
Lúc này, Hoàng Phủ Cực mới tiến lên trước một bước, nói:
– Thủ tọa sư bá, đệ tử có điều muốn nói.
– Nói…
Hoàng Dược Tiên giơ tay.
Hoàng Phủ Cực nói:
– Lúc dạy bọn đệ tử, Vệ sư huynh chỉ biết tự mình tu luyện, rất ít quản giáo bọn đệ tử, từ sáng đến tối, hiếm khi nhìn thấy bóng sáng sư huynh, Tô sư đệ như vậy, một phần rất lớn là do lỗi của Vệ sư huynh…
– Hoàng Phủ sư đệ, ngươi ngậm máu phun người.
Vệ Tử Kì giận dữ nói, hắn mặc dù sợ Tô Phong, nhưng những chuyện khác thì hắn cũng không giám làm bừa. Tôn Thường phái hắn dạy dỗ đệ tử mới, mỗi ngày hắn đều làm việc chăm chỉ, đâu có dám lười biếng?
– Vệ sư chất, tên đệ tử khốn kiếp ngươi dạy còn đang đứng đây mà ngươi còn dám cãi.
Văn Sư Hào giận dữ quát, nói:
– Thủ tọa sư huynh, Vệ sư chất lơ là nhiệm vụ, theo quy định phạt đòn tám mươi gậy.
– Hoàng Phủ sư huynh nói đúng, đệ tử có thể làm chứng.
Đặng Phi tranh thủ góp lời.
Thấy mọi mũi dùi đều chĩa về phía Vệ Tử Kì, sắc mặt Hoàng Dược Tiên cũng phủ lên một tầng sương mù, nói:
– Tử Kì lơ là nhiệm vụ dạy dỗ đệ tử mới, phạt đòn tám mươi gậy, lập tức thi hành.
– Vâng, thủ tọa…
Từ đám đệ tử canh gác hai bên điện bước ra hai người, nhất tề lên tiếng, đi về phía Vệ Tử Kì.
Vệ Tử Kì giật mình, sắc mặt chuyển sang trắng bệch, vội vàng nói:
– Thủ tọa sư bá, oan cho đệ tử, oan cho đệ tử quá… Đệ tử không có lơ là nhiệm vụ, là Văn trưởng lão muốn hại ta, sư bá…
Văn Sư Hào quát:
– Trong điện mà còn dám lớn tiếng, chẳng ra thể thống gì cả, ngươi nhập môn mười năm mà chút quy tắc này cũng không biết, chẳng trách không dạy được người khác.
Hai đệ tử canh gác kéo Vệ Tử Kì ra ngoài, Hoàng Phủ Cực nhìn bộ dạng khóc lóc của Vệ Tử Kì, khóe miệng thoáng nhếch lên, mắt ánh lên một tia đắc ý, bụng thầm nghĩ:
“Ai bảo lúc trước ngươi nghe lời Tô Phong phạt ta, bây giờ, cho ngươi biết tay.”
Đồng thời, ánh mắt dừng lại chỗ Tô Phong, đầy vẻ khoái chí, giống như Tô Phong cũng đang bị đệ tử canh gác kéo ra ngoài đánh.
Gậy dùng để phạt là một loại pháp khí đặc chế, đánh lên người tu sĩ, cũng phải trầy da tróc thịt, rất nhanh, từ ngoài truyền vào những tiếng kêu thảm thiết của Vệ Tử Kì.
Vệ Tử Kì đã bị phạt, bây giờ mọi mũi dùi lại lại quay sang phía Tô Phong.
Văn Sư Hào nói:
– Thủ tọa sư huynh, Tô Phong coi thường tông quy, đánh sư huynh đệ đồng môn, bất kính với trưởng bối trưởng lão, tội này phải phạt đòn trăm roi, nhốt trong phòng kín kiểm điểm một năm.
Đặng Phi chỉ vào mặt mình, nói:
– Thủ tọa sư bá, Văn trưởng lão, hai người nhìn mặt đệ tử, chính là Tô sư huynh đánh, đệ tử và Hoàng Phủ sư huynh đang ở Long Nha Cốc hái long nha thảo, Tô sư huynh bất ngờ tập kích, tấn công đệ tử và Hoàng Phủ sư huynh. Mọi người nhìn mặt Hoàng Phủ sư huynh, huynh ấy còn bị đánh nhiều hơn.
Hoàng Phủ Cực hai má nóng bừng, mặc dù việc thừa nhận bị Tô Phong đánh khiến hắn cảm thấy rất mất mặt, nhưng để cho Hoàng Dược Tiên trừng phạt Tô Phong, hắn đành phải lên tiếng nói:
– Đăng sư đệ nói đúng, những vết tay trên mặt đệ tử đều là của Tô sư đệ.
– Chuyện này là thật chứ?
Hoàng Dược Tiên hỏi.
Trương Hoài lập tức tiến lên trước một bước, nói:
– Tuyệt đối chính xác, đệ tử tận mắt chứng kiến, Tô sư đệ tát Hoàng Phủ sư đệ ngã lăn xuống đất.
Hư Tử Uyên lộ vẻ kinh ngạc, liếc nhìn Tô Phong. Rõ ràng bản thân nàng cũng thấy khó tin, Tô Phong mới Tiên Thiên tầng hai tu vi sao có thể một tát đánh ngã Tiên Thiên cảnh tầng bốn như Hoàng Phủ Cực.
Ánh mắt Hoàng Dược Tiên cũng ánh lên một tia nghi hoặc, rõ ràng hắn đang cảm thấy chuyện này có chút kì lạ, một đệ tử Tiên Thiên cảnh tầng hai đi đánh đệ tử Tiên Thiên cảnh tầng bốn, hơn nữa còn là một đánh hai?
Văn Sư Hào nói:
– Long Nha Cốc cách chủ phong rất xa, Tô Phong cố ý đến một nơi xa như vậy đánh sư huynh đệ đồng môn, hành vi độc ác này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến phong khí bổn tông, thủ tọa sư huynh, phải phạt Tô Phong thật nặng, coi như giết gà dọa khỉ.
Tô Phong trợn mắt, nghĩ thầm: Giết gà dọa khỉ? Nói vậy mấy người là khỉ hết?
Hoàng Dược Tiên giơ tay, ánh mắt dừng lại ở chỗ Tô Phong, nói:
– Tô Phong, ngươi có gì muốn nói không?
Tô Phong nói:
– Đệ tử phụng mệnh Văn sư thúc, đi…
– Nói láo, lão phu sai ngươi đến Long Nha Cốc hái long nha thảo bao giờ?
Tô Phong còn chưa nói xong, Văn Sư Hào đã quát lớn, ngắt lời Tô Phong:
– Thủ tọa sư huynh, Tô Phong nói dối đấy, đừng nghe hắn nói nhiều, may thi hành hình phạt đi.
Tô Phong không động thần sắc, nói:
– Văn sư thúc, đệ tử vẫn chưa nói gì, sao sư thúc biết là sư thúc sai đệ tử đến Long Nha Cốc tìm long nha thảo?
– Ngươi… Ta…
Văn Sư Hào không nói được gì, lúc nãy quá kích động nên mới lấy đá tự chọi vào chân mình, giận dữ nói:
– Tóm lại là ta biết ngươi sẽ nói như vậy.
Tô Phong cười khẽ, hướng ánh mắt sang phía Hoàng Dược Tiên, nói:
– Thủ tọa sư bá, đệ tử có lời muốn nói, xin hãy nghe đệ tử nói hết rồi sư bá phán đoán cũng không muộn.
Hoàng Dược Tiên gật gật đầu, nói:
– Ngươi nói đi, những người khác không được ngắt lời.
– Tạ ơn sư bá.
Tô Phong cúi người, chắp tay nói:
– Văn sư thúc phi kiếm truyền ân cho Tôn sư thúc, nói cần một ít linh thảo, bởi vì bên cạnh không có ai nên mời Tôn sư thúc phái người đưa đến. Đệ tử giúp Tôn sư thúc chăm sóc vườn thuốc, nên Tôn sư thúc phái đệ tử đi Mộc U Cốc đưa linh dược cho Văn sư thúc, chuyện này Tôn sư thúc có thể làm chứng, Văn sư thúc, đệ tử nói có đúng không?
– Đúng…
Văn Sư Hào gật gật đầu, chuyện này Tôn Thường cũng biết, hắn đương nhiên không thể bảo Tô Phong nói dối.
Tô Phong nói:
– Văn sư thúc nhận linh dược xong, nói muốn đệ tử đến Long Nha Cốc, giúp sư thúc hái hai gốc long nha thảo…
– Nói láo, ta đâu có…
Văn Sư Hào lại quát lên giận dữ.
Nhưng, Văn Sư Hào chưa nói hết câu, Hoàng Dược Tiên đã lên tiếng:
– Văn sư đệ… Để Tô Phong nói hết.
Văn Sư Hào nghiến chặt răng, hừ một tiếng, nói:
– Vâng.
Tô Phong nói tiếp:
– Đệ tử đến Long Nha Cốc hái hai gốc long nha thảo, lúc này Hoàng Phủ sư đệ và Đặng sư đệ đột nhiên chạy đến, Hoàng Phủ sư đệ nói: “Lần này không có sư tỷ đến cứu ngươi, xem ngươi chạy đi đâu.” Đặng sư đệ cũng huênh hoang là sẽ tát cho sư đệ một ngàn cái, hai người nói xong thì động thủ, đệ tử không biết làm thế nào, đành phải tự vệ.
Nghe Tô Phong nói, Hư Tử Uyên đã đoán ta tám chín phần.
Hoàng Dược Tiên hỏi:
– Theo như ngươi nói, thì đây không phải lần đầu Hoàng Phủ Cực và Đặng Phi đến tìm ngươi?
Tô Phong gật đầu:
– Sư bá minh xét, chuyện này sư tỷ có thể làm chứng, nửa tháng trước, Trương Hoài sư huynh, Hoàng Phủ sư đệ, Đặng sư đệ từng đến vườn thuốc, ba người liên thủ đánh đệ tử hộc máu mồm, nếu như không có Tử Uyên sư tỷ cứu giúp đệ tử sớm đã mất mạng rồi.
Hoàng Dược Tiên lộ ra một tia giận dữ, quay sang nhìn Hư Tử Uyên, Hư Tử Uyên gật gật đầu.
– Hừ…
Hoàng Dược Tiên đập tay lên thành ghế, quay sang nhìn ba người Trương Hoài, Hoàng Phủ Cực, Đặng Phi, nói:
– Các ngươi thật to gan?
Tô Phong có chủ động đánh Hoàng Phủ Cực và Đặng Phi hay không, Hoàng Dược Tiên chưa thể khẳng định, nhưng Hư Tử Uyên là đệ tử thân truyền của hắn, Hư Tử Uyên đã gật đầu, vậy thì chuyện ba người Trương Hoài, Hoàng Phủ Cực, Đặng Phi đánh một mình Tô Phong chắc chắn là đúng.
Cộng thêm, mấy người đánh một người, tính chất thế nào cũng ác liệt hơn một người đánh mấy người, bảo Hoàng Dược Tiên không giận sao được?
Thịch… thịch… thịch…
Thấy Hoàng Dược Tiên nổi giận, ba người Trương Hoài, Hoàng Phủ Cực, Đặng Phi cùng quỳ mọp xuống đất, Trương Hoài nói:
– Sư bá bớt giận, lần đó là Văn trưởng lão và sư bá phê chuẩn đệ tử mới đến vườn hái thuốc, nhưng Tô sư đệ cố ý làm khó, không cho bọn đệ tử hái thuốc, đó là bất kính với thủ tọa sư bá và Văn trưởng lão, đệ tử thay mặt sư bá và Văn trưởng lão, dạy cho Tô sư đệ một bài học, đệ tử ra tay rất có chừng mực, mong sư bá minh xét.
Hoàng Phủ Cực quỳ mọp dưới đất, nói:
– Thủ tọa sư bá, Tô sư đệ ôm hận trong lòng nên mới tìm đến Long Nha Cốc báo thù bọn đệ tử.
Văn Sư Hào lên tiếng nói:
– Sư huynh, lần trước đệ có nói với huynh là muốn hái một số thảo dược, kết quả Tô Phong không đưa thảo dược đến nên lần này đệ mới bảo Tôn sư huynh phái người đưa đến, lần đó Tô Phong bị thiệt, ôm hận báo thù, lần này đến đưa thuốc xong, liền chạy đến Long Nha Cốc tìm đánh Hoàng Phủ sư chất và Đặng sư chất.
Nghe mấy người giải thích, sắc mặt Hoàng Dược Tiên dịu đi một chút, nói:
– Các ngươi đứng dậy hết đi.
– Tạ ơn sư bá.
Trương Hoài, Hoàng Phủ Cực, Đặng Phi mừng rỡ.
Có Văn Sư Hào giúp đỡ, Tô Phong bất luận thế nào cũng ở thế yếu, trừ phi đánh gục Văn Sư Hào, để Hoàng Dược Tiên nhìn rõ bộ mặt thật của hắn, nếu không Tô Phong sẽ bị gán cho tội báo thù.
Tô Phong nhìn Văn Sư Hào, nói:
– Văn sư thúc, sư thúc khăng khăng nói không phái đệ tử đi Long Nha Cốc, vậy đệ tử có vài câu hỏi, không biết sư thúc có trả lời được không?
Văn Sư Hào nhìn Tô Phong khinh bỉ, nói:
– Hỏi đi.
Tô Phong hỏi:
– Hoàng Phủ sư đệ và Đặng sư đệ sao lại xuất hiện ở Long Nha Cốc?
Văn Sư Hào nói:
– Ta phái họ đi hái long nha thảo.
– Hái long nha thảo chỉ cần một người là đủ, tại sao lại phải phái hai người?
– Vừa hay họ đang đi cùng nhau.
– Vậy tại sao sư thúc phi kiếm truyền âm nói với Tôn sư thúc là bên cạnh không có ai?
– Chuyện này…
– Nếu như không phải bên cạnh sư thúc không có ai, tại sao Tôn sư thúc lại phải phái đệ tử đi đưa thuốc? Nếu như không phải bên cạnh sư thúc không có ai, tại sao lại bảo đệ tử đi hái long nha thảo? Hoặc là Hoàng Phủ sư đệ và Đặng sư đệ đều ở bên cạnh sư thúc, sư thúc tại sao lại phải lừa Tôn trưởng lão? Tại sao lại phải lừa đệ tử đến? Mục đích chính của người là gì?
– Chuyện này…
– Long Nha Cốc rất ít người đến, sao đệ tử biết Hoàng Phủ sư đệ và Đặng sư đệ đang ở đó? Trương Hoài sư huynh, tại sao vừa hay lại có mặt ở Long Nha Cốc ngầm quan sát mọi chuyện?
– Chuyện này…
– Đệ tử chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng hai, Hoàng Phủ sư đệ có Tiên Thiên cảnh tầng bốn, Đặng sư đệ cũng có Tiên Thiên cảnh tầng một, nếu như không phải hai người họ ép đệ tử phải tự vệ, sao đệ tử dám chủ động gây sự với họ?
– Chuyện này… chuyện này… chuyện này…
Sắc mặt Văn Sư Hào lúc xanh lúc trắng, bị hỏi mà không biết trả lời thế nào, chỉ có thể giận dữ nói:
– Ngươi nói láo, toàn là nói láo hết.
Tô Phong cười lạnh, nói:
– Chân tướng thế nào, cứ để thủ tọa sư bá phán đoán.
– Đệ tử tin những gì Tô Phong nói.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên, là Hư Tử Uyên.
Thấy Tô Phong nhìn sang phía mình, Hư Tử Uyên chỉ khẽ gật đầu, mỉm cười.
Nghe Tô Phong nói, Hoàng Dược Tiên sớm đã đoán ra bảy tám phần, lại được Hư Tử Uyên góp lời, Hoàng Dược Tiên đã tin tưởng hoàn toàn, nói:
– Văn sư đệ, tiểu bối đệ tử tranh cãi với nhau một chút không nói làm gì, đệ thân là trưởng lão, vậy còn ra thể thống gì nữa?
– Sư huynh, đệ…
Văn Sư Hào vừa lên tiếng, Hoàng Dược Tiên đã phẩy tay, nói:
– Đệ quay về Mộc U Cốc đi, trong vòng nửa năm không được ra khỏi cốc, liệu mà kiểm điểm bản thân mình.
– Sư huynh…
– Không cần nói nữa.
Hoàng Dược Tiên giơ tay, ngăn không cho Văn Sư Hào nói nữa.
– Vâng, đa tạ sư huynh.
Mặt Văn Sư Hào sắt lại, cúi đầu buồn bã nói.
Ánh mắt Hoàng Dược Tiên dừng lại chỗ Trương Hoài, Hoàng Phủ Cực, Đặng Phi ba người, nói:
– Ba người các ngươi, một là bắt nạt đệ tử đồng môn, hơn nữa còn đánh lạc hướng quan sát, nói dối không chớp mắt, căn bản không coi bổn tọa ra gì, mỗi người phạt đòn một trăm gậy, tự kiểm điểm ba tháng, lập tức thi hành.
– Vâng… Thủ tọa.
Đệ tử canh gác tả hữu đồng thanh hét lớn, lập tức bước ra vài người, đi về phía Trương Hoài, Hoàng Phủ Cực, Đặng Phi.
Phịch… Một tiếng, Đặng Phi ngã lăn ra đất, dùng giọng nói ướt nhẹp nước mắt, hét lớn:
– Sư bá, đệ tử biết tội rồi, xin sư bá khai ân… Sau này đệ tử không dám nữa, tất cả đều là chỉ thị của Hoàng Phủ sư huynh, không liên quan gì đến đệ tử… Xin sư bá khai ân…
Hoàng Dược Tiên nhìn Đặng Phi khó chịu, nói:
– Người này phạt thêm mười gậy nữa.
Cái gì? Sắc mặt Đặng Phi chuyển sang tái mét, tim như rơi xuống nước, lạnh buốt nửa người.
Đệ tử canh gác không nói nửa lời, kéo ba người ta ngoài, tám mươi gậy của Vệ Tử Kì vẫn chưa kết thúc, rất nhanh, bên ngoài có thêm tiếng thét của Trương Hoài, Hoàng Phủ Cực, Đặng Phi.
Văn Sư Hào đã rời khỏi Bách Thảo Phong quay về Mộc U Cốc. Trừ đệ tử canh gác ra, trong điện chỉ còn lại Hoàng Dược Tiên, Tô Phong và Hư Tử Uyên ba người.
Tô Phong nhìn Hoàng Dược Tiên, cung kính nói:
– Đa tạ thủ tọa sư bá minh xét, trả lại sư trong sạch cho đệ tử.
Hoàng Dược Tiên nhìn Tô Phong, mắt ánh lên một tia hứng thú, nói:
– Tô Phong, ngươi mới có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng hai, sao có thể đánh thắng một Tiên Thiên cảnh tứ tầng như Hoàng Phủ Cực và một Tiên Thiên cảnh tầng một như Đặng Phi, nói đi, làm thế nào?
Tô Phong trầm ngâm một lúc nói:
– Đệ tử là thiếu của một gia tộc nhỏ, do thể chất nên từ bé đã không thể tu luyện được, đệ tử từng trải qua hai lần kì ngộ mới bước vào con đường tu tiên. Một phần cũng là do gia tộc của đệ tử bị diệt môn, từ đấy đệ tử điên cuồng tu luyện, cũng trải qua nhiều lần vào sinh ra tử tìm đường sống trong chỗ chết, loại tu sĩ lớn lên trong sư che chở của gia tộc trưởng bối như Hoàng Phủ sư đệ, mặc dù cao hơn hai tầng, nhưng không phải đối thủ của đệ tử.