Sorry các bn nhiều :(( t/g hk giữ được lời hứa 2 ngày ra 1 chương :'( tại t/g bận xíu việc mong các bn thông cảm :))
…
5h Sáng
Trước cửa phòng học nó có hai con ả chảnh choẹ cầm cả đống đồ [ trang trí ] , miệng thì lép nhép
– cái tát hôm đó tao sẽ ko bỏ qua đâu , hôm nay tao sẽ cho mày biết
– hôm nay cho nó chết lun chị
– okey! Chúng ta vào trang trí lớp học thui
– chúng ta phải trang trí thiệt là đẹp vào
…
6h tại căn tin
Có 8 đứa đang ngồi ăn sáng , ko ngừng loi nhoi
– hôm nay trời sập hay sao mà con Nhi thức sớm thế – Yến chế giễu nó
– chắc hồi bão cấp 12 đổ bộ về trường mình quá – Nam
… Bla…blo…
Ai nói gì thì nói còn nó phải thực hiện một nhiệm vụ hết sức là quan trọng, liên quan đến tính mạng con người đó chính là…ĂN
Tự nhiên từ đâu ra một con bánh bèo lai bánh bao chạy tới, la inh ỏi
– Nhi ơi , chết rồi…chết rồi – bánh bèo
– ai chết – nó
– không…lớp… mềnh…lớp mềnh…toàn… là…chuột ko – con bánh bèo thở hồng hộc
– chuột hả…chuột cống hay chuột bạch
– mày giỡn hoài…lên xử lý đi…tụi lớp mình loạn hết ùi – nhỏ bánh bèo nói mà mắt nhìn tụi hắn nháy mắt , hiếm có khi được đứng gần hotboy như vậy , phải biết tận dụng thời cơ chứ , hihi
– mấy đứa con trai chết hết à – nó
– lên đi rồi biết – bánh bèo
Nhỏ bánh bèo kéo tụi nó lên lớp. Vừa mới vào lớp đã nghe tiếng hét chói tai của cả nam lẫn nữ, tụi lớp nó nhảy tới nhảy lui như cá mắc câu. Con trai thì ôm nhau run rẩy, còn con gái thì lấy cây đập chết cái đám chuột, nó nhìn mà lắc đầu đúng là… Loạn Luân
Tự nhiên con nhỏ đứng gần nó hét lên, tụi nó theo phản xạ quay lại nhìn nhỏ đó, thấy nhỏ lấy tay che miệng mặt đầy hoảng sợ, tay còn lại thì chỉ chỉ cái gì đó, tụi nó nhìn theo hướng tay của nhỏ, thấy một cái bao ni lông , trong cái bao có 7- 8 con chuột chết, ruột gan đều lồi ra, máu từ trên cổ chảy xuống ướt hết cái bao.
Lúc nãy nghe nói lớp nó có chuột tụi hắn thấy tò mò nên đi theo, vừa kịp lúc chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này, ko khỏi trợn to mắt.
“Á…á…á” lại một tiếng hét nữa vang lên, nhưng tiếng hét này phát ra miệng của Yến. Yến đang còn hoảng sợ bởi mấy con chuột chết, thì bàn tay xinh đẹp đặt trên bàn đụng phải vật gì đó mềm mềm, ẩm ướt. Nhìn qua thì thấy một con búp bê to làm bằng vải giống như thời cổ đại, phía trên ngực trái có cả chục cây kim đâm lên, chất lỏng màu đỏ từ đó chảy ra ướt một phần thân, trên khuôn mặt búp bê bị trầy xước, đen đúa, mái tóc đen rối bời, dính một mảnh chất lỏng đỏ. Yến giật mình hét lớn lên, hất văng con búp bê đó xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt đầy kinh hãi. Nam thấy tình hình không ổn, chạy lại ôm Yến vào lòng ko ngừng an ủi
Nó bước lên, tay run run cầm con búp bê lên, vừa cầm lên thì đầu nó rớt xuống đất, lăng vòng vòng rồi dừng lại dưới chân hắn. Hắn khom lưng xuống định lấy cái đầu con búp bê, những bị nó vươn tay ra ngăn lại rồi cầm lấy đầu búp bê lên. Thấy bên trong có vật gì đó, nó khẽ liếc mắt nhìn xung quanh, không gian khá căng thẳng. Nó lấy vật đó ra, là một chiếc hộp nhỏ, nó chậm rãi mở chiếc hộp ra, bên trong là một mảnh vải nhỏ, nồng nặc mùi máu tanh, nó mở mảnh vải ra thấy dòng chữ đỏ tươi “Uyên Nhi Mày Phải Chết”. Nó trợn tròn mắt, chưa kịp định thần lại đã bị hắn nhảy tới ôm trọn nó ngã xuống đất.
“Bụp”. Ngay chính vị trí lúc nãy nó đứng, có bình thuỷ tinh rơi xuống, mảnh vỡ văng ra tứ phía, theo đó là một bầy rắn bị cắt cỗ, bò ngoằn ngoèo trên đất, máu theo đó mà chảy xuống, một lúc sau nền lớp sạch sẽ đã nhuộm một màu đỏ tươi
Tụi con gái hoảng loạn chạy lung tung, một số thì ngất xỉu Yến cũng không ngoại lệ. Còn nó thì ngồi trên người hắn, mắt nhìn chăm chăm vào những dòng máu không ngừng chảy xuống từ những con rắn, những con rắn bò dần dần về phía nó rồi dần bất động, nằm yên dưới chân nó, máu vẫn chảy từ cổ xuống. Trong đầu nó chợt nhớ đến người mẹ quá cố, bà cũng dần dần chết trước mặt nó, máu từ đầu chảy xuống ướt đầm một nữa khuôn mặt. Trong khoảng khắc bà nhắm mắt lại, xung quanh nó chợt tối sầm, trống vắng vô cùng, nó không ngừng rào thét kêu bà, nhưng đáp lại là sự im lặng.
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt vô hồn nhìn chăm chăm vào con rắn. Cảnh tượng đáng sợ đó cứ lập đi lập lại như nhắc nhở nó không được quên cảnh tượng này, hãy nhớ kỹ lấy. Nó vô hồn, kéo khéo môi lên, lẩm bẩm
– chết rồi… chết hết rồi… haha
Hắn thấy nó vô hồn ngồi trên người mình, khóc lóc lẩm bẩm cái gì đó, nhìn mà đau lòng. Hắn khẽ lay nhẹ nó, nhưng nó không phản ứng gì, rồi chợt nói lớn
– chết hết đi… HAHA…
Nó cười lớn cười đến tang thương rồi lại khóc. Hắn không nhịn được đau lòng, ôm chặt nó vào lòng, rồi chạy xuống phòng y tế cùng với Nam.
…
Đã qua nữa tiếng, Yến cũng đã tỉnh lại mà nó vẫn ngồi bất động trên ghế, còn hắn ngồi kế bên nó ko rời khỏi một giây. Ngân bước lại, huơ tay qua huơ tay lại trước mắt nó, nhưng ánh mắt nó vẫn bất động trong không trung. Ngân tức giận cắn răng:
– mẹ nó! Đứa nào giám bày trò đê tiện như vậy hả
Hân ngồi lạnh mặt cũng không che được tức giận, lên tiếng
– lũ chó đẻ! Tao biết ai làm cái trò này, không để chúng mày yên với tao đâu
Bỗng ngoài cửa phòng nghe có tiếng người vào, mọi người đều quay lại nhìn. Thì thấy Thủy bước vào, vẻ mặt đầy lo lắng, chạy lại nắm chắc tay nó, khóc lóc
– Nhi à, sao bạn lại như vậy, tỉnh lại đi, mình hứa với bạn sẽ tìm ra người bày trò này, bạn…
Thủy còn chưa nói hết lời đã bị Ngân đẩy ra, rồi cho Thủy một bạt tai, làm mặt Thủy sưng lên
– mày còn dám đến đây nữa à, còn bày đặt tìm người bày ra trò này, tao ko ngờ mày mặt dày đến thế, tao đến giờ vẫn ko biết mày đeo bao nhiêu lớp mặt nạ, mày biến đi cho tao- Ngân nắm chặt cổ áo Thủy, hét lên
– sao bạn lại như vậy hả, mình chỉ có lòng tốt thôi mà – Thủy nức nở
– IM ĐI – Yến quát to – không phải mày bày ra cái trò này sao còn bày đặt giả nai, cút đi cho tao
– tại sao bạn lại nói vậy chứ, huhu
– ở đây ngoài tao với Ngân ra chỉ có mày hiểu Nhi nhất, không phải mày thì là ai
– Suka sao e…- Đăng sao khi tiêu hóa hết những chuyện trước mắt mới hoàn hồn lại hỏi, chưa kịp nói hết đã bị Thủy bám lấy tay
– anh Đăng anh về nước khi nào vậy… không cho em biết gì hết vậy – Thủy thay đổi sắc mặt 180°, kề tai Đăng nói nhỏ “Hay tỏ ra chán ghét, có gì nói sao”, rồi lớn tiếng nói
– anh Đăng anh phải làm chủ cho em, em không hề bày trò này… Huhu ( lại thay đổi sắc mặt nữa -_- bà này là chong chóng à )
Mặt dù Đăng không hiểu gì hết, nhưng vẫn nghe lời Thủy tỏ ra chán ghét cô
– buông ra, tôi đã nói không muốn gặp cô rồi mà – Đăng lạnh lùng
– ĐI RA HẾT – hắn chứng kiến hết một đống lộn xộn thì thấy sắc mặt nó càng tái nhợt hơn nên muốn đuổi người
Mặc dù không ai muốn ra ngoài những nhìn thấy sắc mặt hắn rất… rất… rất khó coi nên đành ngậm ngùi đi ra ngoài
===========
Cho t/g cướp câu của edit truyện nào đó (t/g quên tên ùi) ” truyện này diễn biến chậm, nhưng lúc cao trào những tình huống máu chó sẽ diễn ra” kaka