Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 99: Đại kết cục (5)



Liêu Ngải lộ vẻ tàn nhẫn, nhìn Nhạc Không Thượng bắn thì trốn đi, súng ống trong tay đã bắn về phía Nhạc Không Thượng: “Đi chết đi!”

“Chú ý!” Yến Hoài nhìn Nhạc Vô Thượng bị Liêu Ngải bắn như vậy thì nghĩ tới Thương Truy Ý, Thương Truy Ý là bị thương như thế, làm sao cô có thể để Nhạc Không Thượng cũng bị thương vì mình.

Chưa kịp nghĩ, Yến Hoài đã nhào tới, trong lòng Liêu Ngải hoảng hốt, đây là con gái của mình! Mặc dù ông rất hận những người này, nhưng đây là con gái của ông! Tần Liễm sẽ không lừa gạt ông!

Liêu Ngải nghĩ thế thì dừng lại kịp thời, hơi nghiêng họng súng id, nhưng lúc này Yến Hoài lại túm lấy súng của Liêu Ngải!

Không xong! Nhạc Không Thượng hô lên trong lòng, đánh khuỷu tay về phía Liêu Ngải, chân cũng quét xuống!

Liêu Ngải bị hai bên tấn công, có chút mất phương hướng, hơn nữa ông ta còn kiêng dè, không làm tổn thương Yến Hoài.

Trong lòng Yến Hoài muốn giết chết Liêu Ngải, bởi vậy cô ra chiêu vừa hiểm vừa nhanh, đấm rất nhanh về phía Liêu NGải.

Liêu Ngải móc một cái súng còn lại bên hông, muốn bắn thẳng vào ngực Nhạc Không Thượng, Yến Hoài không ngờ Liêu Ngải sẽ bỏ qua súng ống trong tay mà cầm một cái khác, lập tức bắn ông ta!

“Bùm!” Một tiếng súng vang lên, Liêu Ngải khó tin nhìn nòng súng trước mặt, hông của ông bị Yến Hoài đánh bị thương! Mặc dù không trí mạng nhưng mà đây là con gái của ông! Đây là báo ứng sao?

Nhìn Liêu Ngải ngẩn người thì Yến Hoài cũng ngu ngơ, vì sao, rõ ràng ông ta hoàn toàn có cơ hội giết chết cô, đoạt lại súng trong tay cô, nhưng mà ông ta lại không làm như vậy, ông ta thật sự là cha ruột cô sao? Đây là có chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc đời trước có ân oán tình cừu thế nào?

Nhạc Không Thượng nghĩ phải bảo vệ Yến Hoài, cũng không biết những gì Liêu Ngải đã nói với Yến Hoài, bởi vậy lập tức lấy một con dao ra…

“Đừng!” Yến Hoài hô một tiếng, Nhạc Không Thượng không hiểu, nhìn sang Yến Hoài.

“Để tôi, tôi muốn tự mình báo thù cho cha mẹ!” Yến Hoài cầm dao tới, nhìn Liêu Ngải ôm miệng vết thương ngã trên đất: “Không phải ông rất lợi hại sao? Không phải ông thích giết người à? Hôm nay tôi sẽ cho ông hiểu được, ông cũng là người có máu thịt! Ông sẽ không thoát khỏi sự trừng phạt của chúng tôi! Bây giờ, tôi đại biểu cho tất cả những người bị ông giết, tuyên bố, ông muôn ngàn tội ác, xử tử hình, lập tức chấp hành!”

Yến Hoài nói xong, đâm vào nơi sâu nhất trên ngực Liêu Ngải!

“Từ đã!” Đột nhiên, một giọng nói vang lên, quát bọn họ.

Yến Hoài quay đầu, nhìn nơi vang lên, hóa ra là Tần Liễm!

“Tần phu nhân?” Yến Hoài nói, không thể tin được, không phải bà ta rất hận Liêu Ngải sao? Vì sao, bây giờ bà ta lại hô khoan đã?

“Ông ấy, ông ấy…” Tần Liễm đi tới, nhìn Liêu Ngải, mà Liêu Ngải cũng nhìn bà: “Bà cũng tới sao?”

“Ông ấy, đúng là cha ruột của con!” Rốt cuộc Tần Liễm cũng nói ra, nhìn Yến Hoài: “Con không thể giết ông ấy, nếu giết ông ấy thì chính là bất hiếu!”

“Cạch”, Con dao trong tay Yến Hoài rơi xuống, hai tay vô lực.

“Này, A Kiệt, là, là…” Trong lòng Nhạc Không Thượng kinh ngạc, nói.

Mà Khấu Kiệt ở xa chạy tới nhìn thế thì kêu lên: “Cái gì?” Anh kinh ngạc nhìn mọi người: “Sao có thể như vậy? Tại sao lại như vậy? Tần Liễm, Tần Liễm, bà nói cho tôi biết đây không phải sự thật đi!” Khấu Kiệt kích động nắm chặt hai vai Tần Liễm.

“Con mới là con trai của Yến Tư Thiếu và Thái Viện Viện, mà Yến Hoài, Yến Hoài, con bé là con gái của ta, của ta và ông ta…” Tần Liễm cúi đầu xuống: “Là ta không tốt, là ta không tốt!” Tần Liễm lắc đầu, nhìn toàn bộ những điều trước mắt: “Ta không nghĩ là sẽ thế này, ta không nghĩ…”

“Ngoan ngoãn, đi về với ba ba.” Liêu Ngải dùng sức đứng lên, nói với Yến Hoài: “Ba là ba của con, con gái ngoan, về với ba ba đi!”

“Không!” Yến Hoài lùi về sau, lắc đầu: “Ông không phải! Ông không phải!”

Quay đầu, nhìn Tần Liễm, nhìn những trước người mặt cô, Yến Hoài có chút tức giận: “Mấy người đều lừa tôi, toàn bộ đều đang lừa tôi! Hừ!” Nói xong, cô xoay người bỏ chạy!

“Hoài tử!” Liêu Ngải la lên, nhưng, đúng lúc đó, ở một nơi khác, một viên đạn bắn Yến Hoài!

Tất cả mọi người lo lắng nhìn Yến Hoài! Đi chết đi! Triều Trạch đứng ở xa, cây súng trong tay bốc khói đen.

“Hoài tử!” Liêu Ngải nhào về phía Yến Hoài, sau đó bắn Triều Trạch.

“Liêu Ngải!” Tần Liễm nghẹn ngào hô, Yến Hoài xoay người, nhìn Liêu Ngải nằm xuống sau lưng mình, trong miệng còn phun máu tươi.

Người ở đây đều kinh ngạc, ngơ ngác nhìn mọi chuyện, bây giờ là thế nào? Làm sao vậy? Rốt cuộc là thế nào!

Liêu Ngải đưa tay về phía Yến Hoài, trong miệng cố gọi: “Hoài tử… Hoài tử…”

Yến Hoài từ từ bước tới chỗ ông ta, trong đầu hiện lên những hình ảnh Yến Tư Thiếu và Thái Viện Viện yêu thương mình, là người trước ặt đã cướp hạnh phúc của cô! Nhưng bây giờ, ông ta lại nói rằng, ông ta là cha ruột của mình, thế là thế nào? Rốt cuộc thế giới này đảo điên ra sao? Tại sao ông ấy lại làm thế với cô? Cha ruột đoạt đi hạnh phúc của con gái mình?

Khấu Kiệt nhìn người trước mặt, anh phải hận ông ta, không phải sao? Bây giờ lại nói, là ông ta, là người đàn ông này đã giết chết cha mẹ ruột của anh! Giết hại mẹ anh! Nhưng mà, ông ta lại là cha ruột của A Hoài! Đúng vậy, A Hoài lại càng đau lòng hơn!

Hung thủ? Là hắn ta? Khấu Kiệt quay đầu, nhìn Triều Trạch cầm cây súng, anh xoay người, nhảy lên phía trước, cầm súng bắn qua!

Súng trong tay Triều Trạch cũng bắn loạn vào anh!

“Đừng!” Tần Liễm hô lên một câu, ông trời đang trừng phạt bà!

Hai mắt Yến Hoài sáng ngời, khôi phục tinh thần, kéo Liêu Ngải chỉ còn một hơi tới một góc, sau đó định rời khỏi, nhưng Liêu NGải lại bắt lấy cánh tay Yến Hoài: “Con đừng đi, ba không cho con đi!”

“Buông ra!” Yến Hoài nhẫn tâm hất tay!

“Chẳng lẽ con muốn ba chết trước mặt con sao?” Liêu Ngải gào lên.

Xoay người, Yến Hoài nhìn bộ dạng hiện tại của ông ta, trong lòng cảm thấy đau đớn, vì sao lại đối xử với cô như thế? Vì sao?

Cô không biết, có một khẩu súng đang nhắm vào cô lúc đang trầm từ, Liêu Ngải giết chóc nhiều năm tự nói, đây là muốn mạng của con bé!

Trong lòng Liêu Ngải tự nói, nghiêng người qua chỗ Yến Hoài, đúng lúc đó một viên đạn xuyên qua trái tim Liêu Ngải…

Yến Hoài há miệng, nhìn người đàn ông đang ôm mình, người đàn ông trong tay dính đầy máu, người bị chính mình bắn thương, vì mình trúng hai viên đạn… Ông ta, ít nhất bây giờ rất yêu mình…

“Đừng… Đừng!” Nước mắt Yến Hoài rơi xuống, nhưng, ánh sáng trong mắt Liêu Ngải từ từ tắt…

“Gọi, gọi ba ba…. gọi, gọi…. ba…. ba…”

“Ba… Ba…” Câu này, không biết Liêu Ngải có nghe được không, tóm lại, ông mỉm cười rời đi…

Yến Hoài lặng yên nhìn Liêu Ngải, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười.

Cô từ từ đặt Liêu Ngải xuống đất, xoay người, đi ra khỏi góc đó, không biết từ lúc nào trong tay đã có một cây súng ngắn, tìm kiếm người mà bây giờ cô muốn lóc từng miếng thịt!

Nhạc Không Thượng che chở Tần Liễm đi tới một nơi khác, nhìn thấy Vân Khoáng và Diệp Phương Hoa đi tới thì hô lên: “Chú Vân, cô Diệp, hai người giúp bọn cháu chút!”

“Đến đây!” Vân Khoáng nhanh chóng nhảy lên, nâng Tần Liễm đi lên.

Diệp Phương Hoa nhìn Tần Liễm, lập tức hỏi: “Tên Liêu Ngải kia đâu? Tôi muốn giết ông ta!”

“Đừng!” Tần Liễm giằng co: “Ông ấy là cha ruột của Hoài tử đấy! Hai người đừng làm tổn thương ông ấy!”

“Cái gì?” Hai người mở to mắt: “Bà đang nói đùa đúng không? Yến tâm, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho ông ta, bà ở đây chờ tin tức của chúng tôi!”

Tần Liễm bắt lấy tay Vân Khoáng, không cho ông rời đi, nói chuyện vừa rồi…

Nhạc Không Thượng lo lắng cho Yến Hoài và Khấu Kiệt, cả vết thương của Lý Hoàn Suất, lập tức đi ra ngoài.

Lúc này Triều Trạch lại lên thuyển định rời khỏi, Khấu Kiệt nhìn, lập tức chạy tới chỗ bến tàu, làm sao anh có thể để hắn ta chạy trốn được!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.