Trong ảo mộng, mọi vật xung quanh đều mờ ảo nhìn không rõ, trước mắt như bị bao phủ bởi một
tầng sương mù. Ta đạp lên đám mấy ngũ sắc, bên cạnh có hai nam tử, tuy
rằng bộ dáng khó phân biệt, nhưng ta lại biết rằng, đứng bên trái ta là
Hồ đế của Thanh Khưu – Chi Liên đế quân; còn bên phải là vua của tộc
Phượng Hoàng trên Hỏa Đồng sơn – Hoành Văn đế quân.
Trên thiên giới, ta là một thượng tiên tên gọi Bích Chỉ, phẩm cấp của hai vị đế quân kia đều không cao bắng ta.
Ta đi ở phía trước, đối với cả hai miếng “cao da chó” phía sau đều mang theo tâm tình soi mói không hài lòng.
Nhất là Hoành Văn đế quân bên cạnh, vẻ mặt cười đùa cợt nhả khiến bản thượng tiên cực kỳ chán ghét.
Vị Chi Liên tiên quân kia tuy rằng phong thái đoan chính, nhưng khuôn mặt
lạnh như băng đá, phỏng chừng chẳng lúc nào nở nụ cười, nhìn y cũng
khiến người ta chán ngán vô cùng.
Cảnh vật phía trước biến
đổi nhanh chóng, dường như đang ở hậu viện chỗ ta ở tại Tha Nga sơn, ta
vung nhẹ cánh tay cầm kiếm rồi thu về, ngọc Linh Lung nghe lệnh mà rung
đông, phạch một cái, đập vào mặt của đối phương, người nọ cười đùa tí
tởn bắt lấy chiếc lục lạc, mặt mày hớn hở.
Công chúa tộc Hồ đến cùng với Chi Liên đế quân là tiểu nàh đầu tên Tư Đàn, ả đang núp vào một góc mà trợn mắt tức giận nhìn ta.
Ta lập tức thu lại đôi ngọc Linh Lung, lạnh lùng nói: “Hoành Văn đế quân,
xin ngươi hãy tự trọng một chút”, tên này quả thực không còn gì để nói,
ta cũng chẳng muốn đôi co nhiều với hắn, tạo một kết giới phía sau rồi
quay đầu bỏ đi.
Lúc này chắc là mùa xuân, ta đang nằm ngủ nướng trong phòng.
Cửa phòng bỗng “cạch” một tiếng, cánh cửa mở toang, ánh nắng cũng theo đó tràn vào.
Nhóc trọc đầu lấm la lấm lét đi vào, mở ra một bức tranh: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đệ
phát hiện ra cái này trong phòng Nhị sư huynh, trông giống tỷ lắm đó! “, ta uể oải nhìn qua, trong tranh vẽ một bóng lưng đứng dưới cây hoa hạnh rực rỡ, đích thực chính là ta.
Bán Nguyệt Lão Tổ đến trước
mặt chúng ta mỉm cười: “Lần này tiên tử và hai vị đế quân đến đây vừa vì diệt ma trừ yêu, vừa để học hỏi thêm nhiều điều. Vậy thì trước khi lệ
khí xuất hiện, sao không đi đây đi đó để tôi luyện thêm? “.
Ta cười nói: “Nếu như có thể tìm thấy một bình rượu ngọn, một phong cảnh
đẹp như tranh vẽ, vậy thì quả thật không uổng phí chuyến đi này”.
Chuyến ngao du này, chúng ta đã đi khắp đại giang nam bắc, thập trượng hồng trần.
Rượu ngon không ít, cảnh đẹp cũng rất nhiều.
Y cầm một bình rượu đi đến trước mặt ta.
“Tất cả mọi vật trên thế gian chẳng qua chỉ như chớp mắt ngàn năm, sao không vui vẻ ngay lúc này, cùng thưởng thức rượu ngon? “.
Ta tán thưởng lời y nói mà gật đầu, hơi buông lỏng phòng bị trong lòng.
Lần này, ba người chúng ta uống rượu hết từ trên những đám mấy rồi đến cạnh bờ suối, đổi đến mấy địa điểm, cuối cùng là uống say túy lúy.
Hoành Văn đế quân trông thì có vẻ hiếu thắng, nhưng thực chất chỉ là gối thêu hoa[1]. Vừa mới uống được vài ly đã mặt đỏ tía tai, giống như mọi khi,
không biết lại say bí tỉ mà lăn đến chỗ đám mấy nào rồi. Chỉ còn ta và
Chi Liên đế quân sắc mặt lạnh băng vẫn tiếp tục luân phiên mỗi người một ly.
[1] Gối thêu hoa: Ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài, nhưng không có tài cán gì.
Uống mãi, uống mãi, Chi Liên đế quân trước mặt đã biết thành ba người.
Ta chống đầu, không biết từ lúc nào y đã tạo ra một chiếc giường bằng mây
bên khe suối, lại gần dìu ta rồi nhẹ nhàng nói: “Cô cô nằm ở đây đi”.
Ta lơ mơ đáp: “Đa tạ”, nhưng lại vung tay đẩy y ra, lảo đảo dựa trên chiếc giường mây nhỏ. Cảm giác bồng bềnh như thể ngã vào một núi bông gòn.
Suối reo róc rách, hương hoa rừng thơm ngát.
Giống như thân thể đang ở trong một giấc mơ tươi đẹp nhất, bờ môi bỗng dưng cảm thấy trĩu nặng như có vật gì áp lên.
Ta mở tỏ hai mắt, nhíu mày, khó hiểu nhìn khuôn mặt nam tử đang gần trong gang tấc.
“Ngươi làm gì đấy? ”
…
Trước Tam Sinh thạch, ta kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chiếc giường mây với lớp sa mỏng màu tím như ẩn như hiện, một tiên nữ mặc y phục chỉnh tề đang nằm trên đó.
Mái tóc mềm mại, đen như mực của tiên nữ gần như rủ xuống chạm mặt đất, lộ
ra vành tai và chiếc cổ trắng ngần thanh nhã, nhìn nghiêng dường như có
thể thấy được lớp lông tơ mỏng trên gò má, cả vầng ánh đỏ hây hây sau
khi uống say, trông bộ dạng thật mềm yếu động lòng người.
Vẻ
mặt nam tử vốn luôn lạnh lùng, nhưng giờ khắc này lại chẳng hề lạnh
lùng. Y nhìn chằm chằm bóng lưng nằm nghiêng của tiên nữ, ánh mắt mang
theo lửa nóng và cả sự kìm nén.
Y dường như không thể khống
chế được nữa mà từng bước đi về phía chiếc giường mây, thình linh bừng
tỉnh rồi chạy lại bên khe suối, vốc nước hất vào mặt, tựa như muốn làm
bản thân tỉnh táo lại. Cứ làm như vậy mãi cho tới khi nửa thân trên ướt
sũng, y mới chán nản ngồi trên bãi cỏ. Đôi mắt vẫn còn men say nhàn nhạt lại tiếp tục không thể khống chế mà nhìn về phía chiếc giường mây.
Bỗng nhiên, một cánh hoa rừng trắng muốt không biết từ đâu bay đến, đậu trên má tiên nữ. Tiên nữ đang nhắm mắt chìm trong giấc mộng lúc này hơi nhíu mày. Nam tử như thể cuối cùng cũng có lý do để bước lại, cùng lúc y
phủi đi cánh hoa, đầu cũng từ từ ghé sát xuống.
Môi y nhẹ hôn lên môi tiên nữ.
Lông mi tiên nữ khẽ rung động, nàng mở đôi mắt mơ màng: “Ngươi làm gì thế? “.
Lông mi nam tử cũng rung nhẹ,đôi môi hơi rời ra một chút, yên lặng nhìn tiên nữ.
Trên khuôn mặt tiên nữ lộ ra vẻ mờ hồ, nàng khẽ liếm môi mình, đôi mắt nửa mở nửa khép.
“Ở đây có mùi rượu… ưm, ta vẫn chưa uống đã mà, tiếp tục cạn ly…”
Bản tiên cô đau đớn nhìn thấy tiên nữ ngốc nghếch kia giữ chặt lấy đầu nam
tử, chủ động ghé sát vào mà “tiếp tục uống rượu”, kết cục của việc “tiếp tục cạn ly” là hai người quấn lấy nhau trên chiếc giường mây, từng lớp y phục bị cởi xuống.
Đôi môi mềm mại tan vào làn da nóng bỏng.
Nam tử nâng cao một cẳng chân của tiên nữ lên, khuôn mặt vì phải kiềm chế
khổ sở mà đỏ rực nhăn nhó: “Cô cô… Bích Nhi… Bích Nhi…”
Sắc mặt ta lúc xanh lúc trắng, thật sự không có đủ dũng khí để tiếp tục xem.
Đúng vậy, tiên nữ trong đó, hai mắt to to, chiếc cằm thon thon, đích thực là dáng vẻ lúc trước của bản tiên cô.
Vị Bích Chỉ thượng tiên trông thì thông minh lanh lợi nhưng thực tế lại
ngốc nghếch đến mức khiến ta đấm ngực giậm chân khi biết nàng đích thực
là mình.
Nhưng tại sao những chuyện này ta lại chẳng hề nhớ chút gì, sau đó tại sao ta lại biến thành dáng vẻ như thế này?
“Họ đều bị ta dọa chạy hết rồi, người lại chẳng sợ ta chút nào”, bên tại lại vang lên tiếng nói chói tai.
Ta hốt hoảng nhìn lại bóng đen bên cạnh đã đi thêm một bước gần ta, cảm giác khó chịu lại ấp đến.
“Ngươi không phải là yêu cũng chẳng phải là người, ta biết ngươi là gì rồi, ngươi là tiên”, giống nói lạnh như băng cất lên.
Ta nghe thấy âm thanh hít sâu cảu Tam Sinh lão nhân, bóng đen thôi một
luồng sương đen đến chỗ lão, lão nhân phát ra một tiếng “hự”, sau đó
liền im ắng hẳn. Lúc ta hiểu ra chuyện bất thường, tay chân đã bị sương
đen trói chặt. Ta ngạc nhiên phát hiện tinh khí trên người giống như
dòng nước xiết chỉ trong phút chốc đã bị rút hết ra, mềm oặt ngã trên
mặt đất.
“Tốt lắm, ta đang cần một thân xác, cùng cần tinh
khí cảu một vị thần tiên để nuôi dưỡng nguyên thần của mình, ngươi rất
thích hợp”.
Tinh thần ta uể oải, không còn chút sức lực, ta
phát giác ra thân thể mình đang nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ
bằng một cuộn bông nhỏ. Bóng đen nọ phát ra một luồng ánh sáng xanh, hóa thành hình dáng của ta, rồi nhìn ta đầy âm hiểm.
Ta muốn mở miệng nói chuyện, nhưng thanh âm phát ra chỉ là một tiếng “meo meo”.
“Cục cưng ngoan, tốt lắm. Hình như có người đến rồi, chúng ta cứ nấp ở bụi
hoa đằng kia trước đi”, nói xong, tên yêu quái biến thành hình dáng của
ta ôm ta lên, chớp mắt đã biến vào chỗ bóng râm.
Ta mở miệng, phí công phát ra một tiếng “meo meo”.