Nếu chỉ là chọn
lựa thông thường thì đã dễ, chỉ cần rút thăm là xong. Thế nhưng hai vị
thượng tiên trước mặt lại dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc để nhìn bản
tiên cô, như thể Cơ Canh kiếm thuộc về người nào là việc cực kỳ quan
trọng, khiến ta đột nhiên cảm thấy mình thì có tài đức gì chứ, còn thấy
khó xử nữa.
Bản tiên cô từng có không ít những suy nghĩ ám
muội đối với Chi Liên đế quân. Nên theo lý mà nói, có cái lợi gì thì
phải đưa cho y đầu tiên. Chẳng qua, tên Hoành Thanh này thường ngày toàn làm những chuyện ba lăng nhăng nên không chiếm được lòng ta, có điều,
đối với sự quan tâm ngoài mặt hay là âm thầm của hắn, tuy ngoài miệng ta không nói ra, nhưng trong lòng cũng vẫn thầm mang ơn hắn. Cho nên
chuyện này phải công bằng chính trực một chút, như thế mới thể hiện là
bản tiên cô chí công vô tư.
Nhưng làm thế nào để công bằng, quả thật là quá thử thách bản tiên cô rồi.
Ta cười gượng: “Đại sư huynh đã nói là rất quan trọng, vậy rốt cuộc là
quan trọng như thế nào, xin huynh nói rõ để sư muội dễ đắn đo cân nhắc.”
Hoành Thanh nghiêm túc lắc đầu: “Đây là ước định giữa ta và Nhị sư huynh của
muội. Chúng ta cũng đã thương lượng rồi, sẽ không nói chuyện này ra
trước để tránh làm ảnh hưởng đến quyết định của muội.”, hắn chỉ vào ngực mình, “Còn quyết định như thế nào, tất cả đều phụ thuộc vào tấm lòng
của muội.”
Những lời này khiến áp lực của bản tiên cô tăng thêm bội phần.
Trước đây ta từng trầm mặt nói với nhi tử: “Mặc dù mẫu thân đã hoài thai gần
mười tháng, dọn từng bãi nước tiểu, từng bãi phân để nuôi con khôn lớn,
quả thật không dễ dàng gì, nhưng sau này con phụng dưỡng mẫu thân thế
nào, tất cả đều phụ thuộc vào tấm lòng của con”.
Tấm lòng, tấm lòng, từ này thật khiến người ta sợ hãi.
“Nếu như nhất thời không thể lựa chọn, sư muội có thể suy nghĩ kỹ rồi chọn sau”.
Ta bất giác quay qua nhìn Đế quân, thấy y nhẹ gật đầu với ta. Thế là ta
mừng rỡ, không cầm lòng nổi mà lên tiếng vỗ mông ngựa[1].
[1] Vỗ mông ngựa: Chỉ việc nịnh nọt.
Ta nói: “Xưa nay, Đại sư huynh uy phong dũng mãnh, Nhị sư huynh tiên thuật cao cường, thật khó phân cao thật… khó phân cao thấp”. Vừa nói dứt lời, Hoành Thanh liền bĩu môi, bất mãn nhìn ta. Đế quân cũng cùng lúc bắn
sang một ánh mắt lạnh sống lưng.
Hiện giờ đã quá nửa đêm, Đế
quân cởi trang phục Ngọc Lam Gìa Vương trên người xuống rồi tất cả cùng
quay trở vể phủ Diêm Vương. Bắc Âm Phong Đô Đại Đế hành sự thật nhanh
chóng, đã phái Diêm Vương tân nhiệm tiếp quản mọi thứ của phủ Diêm
Vương. Chắc là trước đó đã được dặn dò phải tiếp đãi hai vị đế quân đàng hoàng chu đáo, thế nên bản tiên cô cũng được hưởng lây.
Tuy
nhiên, sự việc sau đó không thuận lợi như dự tính của ta. Mục địch của
chuyến đi đến phủ Diêm Vương chính vì Đằng Hồ, nhưng hiện giờ tà vật
nguy hiểm này đã biến mất rồi.
Thiết nghĩ, cả phủ Diêm Vương, kể cả vị Diêm Vương tân nhiệm đều chẳng có gan mà cất giấu chiếc bình
yêu này. Ta chắc tám, chín phần là việc Đằng Hồ biến mất có liên quan
tới Nữ Na, mà cũng chỉ có ả mới biết khẩu quyết để khai mở chiếc bình.
Đế quân hơi nhíu mày, Hoàng Thanh nói: “Đành phải thượng tấu lên Thiên Đế, trả hỏi Đông Hoa thần nữ về tôn tích của chiếc bình thôi”. Đế quân gật
đầu. Bản tiên cô lựa đúng lúc này mà tự nhiên đánh một cái ngáp, tỏ ý
hai người họ ai về phòng nấy đi, để bản tiên cô còn nghỉ ngơi. Hai con
mắt Hoành Thanh liếc tới liếc lui, chắc lại đang có suy nghĩ quỷ quái gì nữa đây. Ta lập tức nghiêm mặt, hắn mới chịu làu bàu cùng Đế quân đi ra khỏi phòng.
Khi ta tới đóng cửa, Đế quân đang bước đến chỗ ngã rẽ bỗng dưng ngừng lại, quay đầu nhìn ta, giống như có điều gì muốn nói.
Dù thế nào đi nữa ta cũng không thể nào đóng cánh cửa này ngang mặt Đế
quân như vậy được, đành phải đứng yên ở chỗ cũ, cười khan nói: “Nhị sư
huynh, ngủ ngon”.
Y hơi gật đầu, thình lình giớ tay lên, nhè nhẹ cử động ngón út.
Sơi dây vô hình cũng khiến ngón tay út ta cử động.
Thần sắc dịu dàng như vậy chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt Đế quân.
Ta sững người, trái tim nhỏ bé trong lồng ngực đập mạnh. Ta đóng sầm cửa
lại, hồi lâu sau vẫn cảm thấy chân tay mềm nhũn, mặt nóng bừng. Chỉ là
đến khi mặt hết nóng, ta lại cảm thấy bi thương.
Nghĩ kỹ
nguyên nhân của nỗi bi thương này, chắc là vị cảnh ngộ của Nữ Na khiến
bản tiên cô dấy lên niềm thương cảm cho ả và cũng là cho chính mình.
Đế quân bạc bẽo như vậy, lúc nóng lúc lạnh, hôm nay thì vui vẻ, biết đâu ngày mai bản tiên cô lại giống hệt Nữ Na?
Tuy nhiên, ta lại chẳng thể nào từ chối. Ta ngồi ngẩn người trên giường,
tinh thần suy sụp, lúc thì mừng vui, lúc lại bi thương. Sau khi kéo đứt
ba sợi tóc, cuối cùng ta quyết định, những chuyện dằn vặt như vậy nghĩ
nhiều chỉ tổ mau già, vì để gìn giữ vẻ đẹp thanh xuân, tốt hơn hết là
bản tiên cô không nên nghĩ nữa.
Nằm trên giường hơn nửa canh
giờ, áng chừng ngủ thế cũng đủ rồi, ta bèn viết một mảnh giấy, để lại
cùng với Cơ Canh kiếm rồi len lén chuồn đi. Trên đường có gặp vài phó
dịch đang đi tuần bước lên tra hỏi, nhìn thấy lệnh bài của ta liền cho
đi.
Ta đã suy nghĩ thông suốt rồi, ta chẳng có chút pháp
thuật nào, muốn ta cùng họ đi giết Ma Vương chẳng khác nào lấy tính mạng nhỏ bé của ta ra chơi.
Trên thiên giới có hàng ngàn hàng vạn thần tiên giỏi, đều có thể tùy tiện bắt đại một người thay thế mạnh hơn ta gấp bội.
Nếu đã quyết định làm con rùa rụt đầu thì thôi cứ dứt khoát làm con rùa cho triệt để luôn, vấn đề Cơ Canh thuộc về ai thì cứ để người thê chân ta
phiền não. Bản tiên cô đã tính toán cả rồi, lến chuồn khỏi âm phủ, sau
đó vê dắt nhi tử đi rồi tìm một tam hợp viện[2] nho nhỏ có phong cảnh
tuyệt đẹp và ở đó nuôi con dưỡng già.
[2] Tam hợp viện: Một kiểu nhà truyền thống của nông thôn Trung Quốc, ba phía là nhà, ở giữa là sân, phía trước là tường ngăn.
Còn về vấn đề tương tư Đế quân… Ta thở dài buồn bã. Dù gì ta cũng đã hớ
nhung y vài năm nay, thôi thì về sau vẫn cứ tiếp tục nhớ nhung Đế quân
như vậy là được.
Tất cả những gì xảy ra ở âm phủ chỉ là phù
phiếm hư vô, ta cầm đèn lồng, bởi vì không muốn lại bị tên quỷ lái đò
tham lam kia vơ vét nữa, thế nên ta liền đi đường vòng qua cầu Nại Hà.
Nhật Du thần và Dạ Du thần canh giữ tại cầu thấy ta liền dò xét ta từ
đầu đến chân.Ta chìa ra tấm thể bài: “Diêm Vương tân nhiệm sai ta xuất
phủ mua chút đồ”. Hai vị quan sai cuối cùng cũng cho ta qua.
Dưới cầu Nại Hà, máu đỏ tươi chảy cuồn cuộn, tựa như có vô số ma quỷ đang gào thét dữ tợn.
Hoa Bỉ Ngạn mọc đầu hai bên bờ, nở mãi không tàn, diễm lệ mà thê lương.
Ba chữ to màu đỏ tươi “Tam Sinh thạch” xuất hiện trước mắt ta, ta bất giác dừng chân, sau đó lại không thể kiềm chế bản thân mà bước qua đó.
Lúc bình thường vào thời khắc như thế này, trước tảng đá luôn có tốp năm
tốp ba quỷ hồn đứng đó hoặc khóc hoặc cười, nhưng hôm nay lại vô cùng
yên ắng. Phía trước tảng đá chỉ có một bóng người mặc áo đen đứng lẻ
loi, giống như vì nhìn thấy chuyện kiếp trước của mình mà trở nên mê
muội. Sự tĩnh mịch này rất hợp với tâm trạng của ta, ta không nghĩ nhiều mà bước qua bên đó, nhìn hai bên đều không trông thấy Tam Sinh lão nhân đáng lẽ phải đứng đây trông coi phiến đá đâu cả.
Ta gọi vài
tiếng, bóng đên nghe thấy nên quay lại nhìn ta, trong chớp mắt trái tim
ta đập mạnh, bởi vì theo ánh mắt ấy, một cảm giác khó chịu đập thẳng vào linh hồn ta. Ta vội vàng trấn tĩnh tinh thần. Lúc này trong góc bỗng
vang lên tiếng nói run rẩy của một lão nhân: “Muốn xem chuyện kiếp
trước, kiếp này hay kiếp sau, chỉ cần tập trung tinh thần, đọc thầm sinh thần bát tự[3] của mình vào kiếp đó là được, mỗi lần xin trả mười lượng bạc”.
[3] Sinh thần bát tự: giờ, ngày, tháng, năm sinh theo Thiên can và Địa chi.
Ta móc ngân lượng ra rồi ném lên bàn. Một giống âm trầm mà chói tai vang
lên: “Trông ngươi không giống quỷ, cũng chẳng giống người”.
Thì ra là bóng đen kia mở miệng nói. Ta nhíu mày, thanh âm chẳng phải nam
cũng chẳng phải nữ này lại khiến ta có cảm giác khó chịu. Ta chỉ nhẹ gật đầu với hắn rồi đứng phía trước tảng đá Tam Sinh thạch cao lớn, phía
trên có khắc rất nhiều ký tự phức tạp, trong phút chốc ta có chút thất
thần.
Theo lý mà nói, mấy vị đế quân đã hạ phàm, nhập vào
thân xác phàm trần, tại Luân Hồi ti[4] và Tam Sinh thạch ắt hẳn phải có
ghi chép về họ.
[4] Luân Hồi ti: Sở quan xử lý việc luân hồi.
Cho dù ta có phải Tam sư muội của họ hay không, ta và vị nữ thượng tiên đó
cùng dùng chung một thân xác là sự thật rành rành. Trong Tam Sinh thạch
ta sẽ nhìn thấy những cảnh tượng như thế nào đây?
Ta cố gắng loại bỏ tất cả tạp niệm trong lòng khép hai mắt lại.
Trong thoáng chốc, ký tự phức tạp trên Tam Sinh thạch tựa như những gợn sóng
màu vàng kim khi mặt nước rung động, tất cả đều bừng lên sáng rực.
Trước mặt ta tựa như có một quyển sách cực lớn theo tiếng gió thổi qua mà
trang sách được lất mở, từng trang từng trang, khắc họa lại bao gian khổ của ngàn năm.
Nhất thời tim ta đập loạn cả lên, sau đó ta liền bước vào ảo mộng.