Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ

Chương 29



Tuy biết rằng không thể có cơ may thoát khoải, nhưng ngồi chờ chết hiển nhiên không phải là phong cách của bản tiên cô.

Hội Âm sơn chủ nhào tới, trước tiên ta thuận tay tóm lấy những vật có thể
tóm được mà ném tới, chờ khi bóng dáng nhanh như cắt của hắn đến gần
trong một khoảng nhất định, ta liền sử dụng tấm bùa hộ mệnh Ngũ Hành
Thiên Lôi.

Song, lại không hề đánh trúng.

Trong
thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, ta hét thảm một tiếng rồi nhắm mắt lại. Lúc này, cơn đau đớn mà ta tưởng tượng lại không hề ập xuống, ngược
lại, lại phát sinh một chuyện vô cùng bất ngờ.

Ta nghe thấy tiếng thết đau đớn của Hội Âm sơn chủ, sau đó là âm thanh nặng nề ngã lăn ra đất.

Ta ngạc nhiên mở to mắt, thấy vị thiên niên ấy ôm cánh tay đẫm máu tươi,
mở to đôi mắt nhìn ta, trong đó rõ ràng mang theo thần sắc nghi hoặc và
khiếp sợ.

“Cô cô, người chính là cô cô? “, ta nghe thấy hắn
hét lên một câu kinh thiên động địa, sau đó cứ như thể động vật nhỏ lạc
đường đã tìm thấy chốn về, bò thẳng tới chân ta. Nếu không phải do bản
tiên cô phản ứng nhanh thì cẳng chân suýt chút nữa bị hắn ôm lấy: “Cô
cô, cứu con! “.

Ta rõ ràng đã bị hắn dọa cho lông tóc trên
người dựng đứng cả lên, suy nghĩ đầu tiên chính là: Không lẽ Hội Âm sơn
chủ ngay tại thời khắc then chốt lại lên cơn điên? Nếu không, sao lại có sự thay đổi lớn như vậy được. Một khắc trước còn là kẻ hung ác xuống
tay tàn độc, giờ này lại ôm cánh tay chảy máu, nước mắt nước mũi đầm
đìa, tạo thành những đường ngang dọc đan xen trên khuôn mặt trét đầy
phấn trắng của hắn.

Bản tiên cô bình thường không sợ thần
quỷ, chỉ sợ người thần kinh không bình thường như vậy. Gắng kiềm chế
trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, ta cuống quýt nói với hắn: ” Ngươi
đừng kích động như vậy, có chuyện gì thì từ từ nói. ”

“Cô cô, là con đây mà! “, Hội Âm sơn chủ vẫn rất kích động nói. Sau đó thân
hình liền ánh lên một tia sáng rồi tiêu biến, hóa thành một vật rơi
xuống đất, lúc tiếp xúc với mặt đất còn vang lên một tiếng thanh thúy.

Đây rõ ràng là một vỏ kiếm, những biểu tượng thần bí cổ xưa ở mặt trên đã
nói rõ lại lịch không tầm thường của nó. Đây rõ ràng là…

Ta đột nhiên bừng tỉnh.

Kể ra, đây chẳng qua là chuyện của bốn năm trước. Khi đó ta hạ phàm, còn
mang một cái bụng to, trên tay chỉ cầm mỗi thanh kiếm này. Chỉ là, khi
đó kiếm liền với vỏ, kiếm là kiếm tốt, đem chầm cũng khá được giá.

Tuy hơi ngạc nhiên, nhưng Cơ Canh kiếm là thượng cổ thần vật, có thể hóa
thành hình người cũng chẳng phải là chuyện hiếm lạ gì. Nhưng thân kiếm
đâu rồi? Vì sao lại trở thành Hội Âm sơn chủ?

Ta đang nghĩ,
trong bàn tay đột nhiên nóng rực. Ta xòe tay ra xem thì thấy đôi ngọc
linh lung Trữ Cốt từ khi lấy ở chỗ của Bán Nguyệt Lão Tổ vẫn yên lặng ẩn náu ở trong lòng bàn tay ta, bây giờ lại đột nhiên hiện ra. Âm thanh
lách cách thanh thúy vang lên, lục lạc buộc ở phần đuôi đột nhiên bắn
lên, không hề sai lệch mà đánh trúng trên vỏ kiếm, sau đó lập tức thu
về. Trong khi ta còn chưa hoàn hồn, nó lại ẩn đi không thấy nữa.

Ta loáng thoáng hiểu được, vừa nãy đúng vào giờ phút cấp bách cũng là do
đôi ngọc linh lung này bảo hộ ta. Vỏ kiếm trên mặt đất đã hóa lại thành
hình mặt mày buồn rười rượi, nước mắt đầu đìa quỳ trên mặt đất, tỏ vẻ
đáng thương mà nhìn ta, luôn miệng xin tha thứ: “Cơ Canh không biết là
cô cô cho nên mới làm ra những việc ngỗ ngược phạm thượng như vậy, con
tự biết là đại tội, ngay cả Linh Lung muội muội cũng không tha thứ cho
con! Nhưng cầu xin cô cô hãy xem xét trước kia Cơ Canh không hề phạm lỗi lớn gì mà tha cho con lần này đi! “.

Tên này hình như đã
quên mất, bản tiên cô bây giờ không có pháp lực, có muốn xử lý hắn thì
cũng lực bất tòng tâm. Tiến triển của sự việc trước mắt quả là vượt ra
ngoài sự suy đoán của ta, tuy trông hắn khóc lóc khẩn cầu khiến ta có
chút hả hê, nhưng ta nghĩ, tốt hơn hết vẫn nên tận dụng lúc hắn còn đang hồ đồ, tránh khỏi đây trước rồi an ủi hắn sau. Vậy nên, ta kìm nén con
tim đang run bần bật, cố tỏ ra trấn tĩnh nói với hắn: “Bây giờ không
phải lúc thích hợp để nói rõ chuyện này, trước tiên ngươi hãy loại bỏ
kết giới, sau đó sửa soạn sạch sẽ rồi tới tìm ta nói chuyện”.

Khi tên này đến tìm ta, mặt đã rửa sạch sẽ, trên người mặc bộ y phục màu
xanh chỉnh tề. Rõ ràng là một thiếu niên trắng trẻo tuấn tú, so với khi
hóa trang thành Hội Âm sơn chủ ăn vận lòe loẹt thì trông trẻ hơn ít nhất phải mười tuổi, làm ta hết sức kinh ngạc.

Tuy đã xác định
được hắn chính là linh thể của thanh Cơ Canh kiếm mà chúng ta đang tìm,
nhưng ta vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm, liền gọi thêm cả Hoành Thanh tới. Cơ Canh vừa thấy chúng ta, lập tức cúi rạp xuống đất, miệng nói:
“Bái kiến cô cô, bái kiến Hoành Thanh đế quân” vô cùng cung kính.

Hoành Thanh hỏi: “Sao ngươi biết sắc hiệu của ta là Đế quân? “.

Cơ Canh ngoan ngoãn đáp: “Có thể ở bên cạnh cô cô, nhất định là hai vị Đế quân trên thiên giới rồi”.

Hoành Thanh uống trà, cũng không cho Cơ Canh đứng lên, khép hờ mắt, mập mờ
nói: “Chỉ với đại tối ngày hôm nay ngươi phạm phải đã có thể bẩm báo với Thiên Đế giam ngươi mãi mãi dưới Trấn Yêu tháp rồi”.

Mặt Cơ
Canh trắng bệch, trộng bộ dáng chắc lại muốn đến ôm chân ta mà cầu xin
thống thiết. Ta cũng chẳng muốn rề rà với nó, phất tay cho nó kể vắn tắt từ đầu đến cuối. Thằng nhóc tội nghiệp này vẫn quỳ dưới đất kể lại
những gì nó đã gặp phải.

Năm đó, chân thân[1] của Cơ Canh bị
ta đem cầm ở tiệm cầm đồ, linh giác của nó vẫn chưa thức tỉnh, sau khi
rơi vào tay chưởng quỹ, vì nhìn ra giá trị bất phàm của thanh kiếm, ông
ta đã đem nó cất giấu trong mất thất. Không lâu sau, tiệm cầm đồ phát
hỏa, toàn bộ cửa tiệm ngay cả chưởng quỹ, tiểu nhị và cả gia quyến, tổng cộng mười mấy người đều mất mạng. Bọn tiểu quỷ từ âm phủ đi lên bắt hồn đã phát hiện thanh kiếm trong đống tàn tích bèn mang nó về âm phủ,
nhanh chóng hiến cho Diêm Vương.

[1] Chân thân: Thân thể thật sự.

Diêm Vương là một tên tham lam tàn bạo, vừa nhìn thấy Cơ Canh kiếm, lập tức
biết được lai lịch của nó, muốn đem thanh thượng cổ thần khí này chiếm
làm của riêng. Không ngờ thành kiếm đã bị thiết lập một phong ấn, chỉ có chủ nhân thực sự của nó mới có thể sử dụng. Có vài lần Diêm Vương muốn
thao túng nó nhưng không có kết quả, thậm chí còn suýt bị Cơ Canh – linh thể của thanh kiếm đã thức tỉnh – làm bị thương. Trong cơn thịnh nộ,
hắn liền làm phép tách tinh phách của Cơ Canh ra làm hai phần, một phần
cùng với thân kiếm Cơ Canh bị phong ấn trong kết giới do Diêm Vương lập
ra ở địa phủ, phần khác chính là vỏ kiếm, bị đưa đến nhân gian.

“Hội Âm sơn này nhìn như một dãy núi bình thường, nhưng thật ra chính là
cánh cửa kết nối nhân gian với âm giới. Diêm Vương đem con nhốt ở đây
chính vì muốn con trông coi cánh cửa này”.

Tên nhóc này hoàn
toàn không hề nhắc tới nó ở đây sống thoải mái tự tại như thế nào, vừa
dùng ánh mắt vô cùng buồn tủi mà nhìn ta, vừa hình dung bản thân như là
tuyệt thế bảo kiếm trong lòng chỉ có chủ nhân, chịu nhục để hoàn thành
sứ mệnh, không khuất phục trước thế lực hung bạo, một lòng trung thanh.
Trong nháy mắt, nó đã tuôn ra hai hàng lệ, nực nở nói: “Hai năm nay chịu sự khống chế của Diêm Vương, cô cô không biết được Cơ Canh phải sống
như thế nào đâu. Bởi vì linh thể bị chia làm hai, Cơ Canh không thể
không học người ta cách lấy âm bổ dương, gắng gượng lắm mới duy trì được tinh khí của mình. Cơ Canh vẫn nhớ lời dạy bảo của cô cô, hai năm nay
không hề làm tổn thương bất kỳ người vô tội nào. Còn chuyện tối nay,
thật ra là bởi vì con bị ả yêu nữ kia uy hiếp, con vốn cũng tính là, sau khi bản thân tạo ra nghiệp chướng này sẽ xuống âm phủ thay người đó tìm một nơi đầu thai tốt để đền bù lại tội nghiệt của mình. Tất cả những
chuyện này đều không phải là chủ ý của con, cầu xin cô cô bớt giận”.

Hoành Thanh chỉ ngồi một bên uống trà, không hề nói chen vào. Ta thì sa sầm
mặt, hỏi: “Ả yêu nữ mà ngươi nói chính là nữ nhân mặc áo đỏ đó sao? “.
Cơ Canh gật đầu. Ta truy hỏi: “Ả yêu nữ đó có lai lịch như thế nào? Vì
sao lại có quan hệ với ngươi? “.

Điều làm ta không thể tưởng
tượng được đó là, hỏi đến lai lịch của nữ nhân áo đỏ đó, Cơ Canh cũng
lắc đầu: “Chuyện này con cũng chỉ nghe lời đồn thổi thôi, chỉ biết ả tên là Nữ Na, vài năm trước Diêm Vương ra ngoài dạo chơi liền vừa mắt ả,
cướp về âm phủ làm Diêm Vương nương nương. Con chỉ biết là ả luôn không
cam tâm, muốn bỏ chạy khỏi âm phủ, nhưng khổ nỗi pháp thân lại chịu sự
khống chế của Diêm Vương”.

Cơ Canh mặt mày mếu máo: “Là do
con có mắt không tròng không nhận ra được cô cô, cũng thật sự không biết ả yêu nữ kia lòng dạ độc ác muốn động đến cô cô. Chỉ bởi pháp thân của
cả con và ả đều bị Diêm Vương khống chế, đều hy vọng thoát khỏi âm phủ, cho nên mới nãy ra suy nghĩ hợp tác, lợi dụng lẫn nhau, cầu xin cô vô
và Đế quân minh giám”.

Ta cơ hồ cũng đoán ra được, nhất định
là Nữ Na dùng tăm tích của Cơ Canh kiếm làm mồi câu, trao đổi điều kiện
với Đế quân. Thù lào có lẽ là muốn Đế quân cứu ả ra khỏi bàn tay của
Diêm Vương. Nghĩ đến đây, ta không thể ngồi im được nữa, vội vàng hỏi Cơ Canh: “Theo những gì ngươi vừa nói, con đường truy tìm thanh kiếm của
Đế quân dưới âm phủ nhất định là vô cùng nguy hiểm”.

Cơ Canh
lắp bắp nói: “Diêm Vương tuy nguy hiểm, nhưng Chi Liên đế quân pháp lực
cao cường. Nhất định, nhất định…”. Ta không chờ nó nói hết, xoay đầu lại nhìn Hoành Thanh, chính khí hào hùng nói: “Đại sư huynh, truyện truy
tìm thanh kiếm chính là trách nhiệm của chúng ta đấy”.

Hoành
Thanh thở dài thườn thượt, bộ dạng không tình nguyện, nói: “Sư muội
không cần phải nói nhiều, ta cùng muội xuống âm phủ một chuyến là được
chứ gì”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.