Người nọ bước đến, rút con dao nhỏ trong tay ta ra, khẽ nói: “Loại quả này không phải được gọt như vậy đâu”.
Ta trợn mắt há mồm nhìn y khom người ngồi xuống ghế, thuận tay nhặt lên một quả, rồi chuyên chú gọt vỏ.
Ta thật sự rất sợ hãi. Bởi vì trong khi bổ hoa quả, trong đầu ta toàn nghĩ tới những suy nghĩ cực kỳ độc ác. Lúc này bỗng nhiên lại nhìn thấy
người mà một khắc trước bị mình chửi mắng, tâm trạng thật giống như bị
bắt gặp khi đang làm chuyện xấu vậy, trái tim ta đập nhanh như sắp vọt
ra khỏi lồng ngực.
Khi đó chúng ta ngồi sóng đôi trên chiếc
giường La Hán[1] bằng gỗ tử đàn, ở giữa còn có một chiếc bàn trà nhỏ đã
bị nước quả bắn ướt. Mặt ta bất giác nóng bừng lên, trong lòng thầm mắng bản thân vô dụng mấy trăm lần.
[1] giường La Hán: Một loại giường được bao quanh ba phía, vừa có thể được dùng như chiếc giường, vừa có thể để ngồi.
Trải qua chuyện lục đục tối qua, nếu muốn trong lòng ta còn chút mơ tưởng gì thì thật sự rất khó, huống hồ, tư chất hiện tại của bản tiên cô, cũng
chẳng phải là nghiêng nước nghiêng thành gì cho cam. Có câu “không dưng
lại trở nên vồn vã, không phải kẻ gian thì là kẻ trộm”. Trong lòng ta vô cùng cảnh giác.
Nhưng Đế quân chỉ nghiêm nghị ngồi một bên,
cho dù là tư thế cúi đầu hay động tách tỉ mỉ, đều vô cùng tự nhiên. Tựa
như y đến phòng ta chỉ để gọt trái cây cho ta ăn thôi vậy, ta không biết là do da mặt y quá dày hay da mặt ta qua mỏng. Tóm lại là ta lén liếc
nhìn y một cái, thấy tình hình địch rất là bình thản, thậm chí tên địch
này cho dù nhìn nghiêng hay là nhìn vào bàn tay thon dài sạch sẽ của y
khi gọt vỏ trái cây đều đẹp đẽ vô cùng. Ta ngồi không nổi nữa, vô cùng
gượng gão mà xoay xoay người.
Ta nói: “Nhị Nhị Nhị sư huynh, sao huynh lại rảnh rỗi đến đây thế? Hàn Nhi đâu? “.
Đế quân đáp: “Tư Đàn đang dạy nó luyện kiếm”.
Ta “ồ” một tiếng, đến bản thân ta cũng cảm thấy mình cười giả tạo, khách
khí nói: “Nghe nói số trái cây này là do huynh tự mình hái, sao có thể
làm phiền huynh gọt gọt gọt gọt…”.
Loại quả giống như táo đỏ đã được rửa sạch, gọt vỏ bày trước mặt, ta nhìn chằm chằm hồi lâu, khi thì e ngại, lúc lại bực tức.
Đế quân nói: “Đây là quả hồng hoa dại ở Hội Âm sơn, quả tuy không to nhưng lại vô cùng thơm ngọt, xốp giòn”. Ta cô gắng phụ họa theo: “Quả dại quả nhiên ngon hơn nhiều. Có câu nói như thế này, hoa trồng không thơm bằng hoa dại mà”.
Đế quân đang lau tay đột nhiên chuyển ánh mắt
nhìn ta. Ta vốn không dám mơ mộng hão huyền, được Đế quân nhìn thẳng, ta vội cúi đầu xuống, ngồi ngay ngắn hỏi: “Không biết Nhị sư huynh đến đây có điều gì cần căn dặn? “.
Nếu ta đoán không sai, Đế quân
nhất định có chuyện gì đó. Nhưng y chưa kịp nói ra thì có người gõ cửa.
Ta vội vàng bước ra mở, người tới chính là mẫu tử Nữ La.
Ta
luôn rất hiếu kỳ về lai lịch của mẫu tử này, nhưng khi đánh giá ở khoảng cách gần, ngoài việc trên người họ có một luồng khí u ám làm ta khó
chịu ra thì không thể nhìn ra được điều gì nữa. Ta nhường đường. Nữ La
vừa nhìn thấy Đế quân, trong mắt lộ ra sự khiếp sợ, nhưng nhìn thấy chỗ
trái cây được gọt sẵn để trên bàn, hai mắt nó lập tức phát sáng, bổ nhào qua đặt mông ngồi phịch lên chỗ của ta, còn vẫy tay với mẫu thân nó,
nghênh ngang nói: “Mẫu thân, ngồi đây đi! “. Mẫu thân nó lướt nhanh tới, không chút khách sáo mà ngồi xuống, yếu đuối nói với Đế quân: “Thiếp có chuyện muốn tìm chàng thương lượng, thì ra chàng ở đây”.
Ta
nghe ả nói mà suýt trợn trắng mắt, cặp mẫu tử này cả ngày cứ như miếng
cao da chó dán vào Đế quân, còn chuyện gì chưa thương lượng xong mà phải kéo đến tận phòng ta mà thương lượng?
Ta cũng chẳng thèm nổi nóng, nghĩ đến mẫu tử này tới rồi, mình đứng đó cũng chỉ để làm nền,
thôi thì bỏ đi chỗ khác để tránh khỏi tự làm mình khó chịu. Thế là ta
bèn cười nói: “Ngại quá Nhị sư huynh, cũng không còn sớm nữa, ta phải đi tìm Hàn Nhi đây”.
Nói xong ta liền đi thẳng ra ngoài, không
ngờ cánh tay lại bị nắm chặt. ta quay đầu nhìn, Đế quân khi nãy còn đang ngồi thẳng trên ghế lúc này đã đến bên cạnh, kéo lấy tay ta. Ta nghe
thấy y hướng vào trong phòng, khách sao nói câu xin lỗi rồi thong thả đi ra ngoài cùng ta.
Ta cảm thấy cục kỳ áp lực, bàn tay bị y
nắm ướt đẫm mồ hồi lạnh. Ta vùng mấy cái mà thoát được khỏi tay y, cơn
tức bắt đầu bốc lên: “Nhị sư huynh làm vậy là sao? “.
Qua một hồi lâu sau, ta mới nghe thấy giọng nói trầm trầm của Đế quân: “Sư
muội, ta muốn xuất phát đi tìm Cơ Canh kiếm, ít thì một hai ngày, nhiều
thì mười mấy ngày, muội ở tại nơi này chờ ta được không? “.
Ta sững người, vô thức truy hỏi: “Huynh định đi đâu? Ngay cả Đại sư huynh cũng không cùng đi sao? “.
“Ta đi là được rồi”.
Ta mở miệng phản đối luôn: “Không được, chuyện này phải bàn bạc lại với Đại sư huynh”.
“Ta đã thương lượng xong với Đại sư huynh rồi. Muội yên tâm đi, việc này chắc chắn mười phần, không nguy hiểm chút nào đâu”.
Ta dường như nghe trong lời nói của y có ý cười, bất giác ngẩn người.
Ngẩng đầu thấy y đang chăm chú nhìn ta chờ câu trả lời, ta liền ngu muội đáp một tiếng “được”, đáp xong mới hối hận khôn cùng.
Trong
lúc nói chuyện, chúng ta đã đi đến khu vườn, hai người dần kéo giãn
khoảng cách, một trước một sau đi tới. Mọi người đang thiết yến vui vẻ ở đó, cả Hội Âm sơn chủ và Hoành Thanh đều có mặt, Tư Đàn bám lấy Hoành
Thanh, nhóc trọc đầu thì cứ dính lấy nhi tử ta. Lúc này ta cũng không
tiện truy hỏi thêm nữa, nghĩ tối nay nhất định sẽ moi thêm chút tin tức
từ chỗ Hoành Thanh.
Thế nhưng vẫn chưa kịp hỏi Hoành Thanh
được gì, khi mặt trời khuất bóng thì viện tử của Đế quân đã vườn không
nhà trống. Ta đi một vòng quanh viện tử bỗng nhiên sực nhớ, mẫu tử Nữ La đâu rồi?
Thời gian mẫu tử này xuất hiện cũng rất khả nghi,
tạm thời bỏ qua quan hệ trước đây vơi Đế quân, dựa vào chuyện xảy ra vào sáng nay, ta cảm giác dược giữa hai nguòi này hình như có một thỏa
thuận nào đó, mà thỏa thuận này lại có liên quan đến việc tìm thanh
kiếm.
Ta nhíu chặt chân mày, đang muốn đi tìm Hoành Thanh,
đột nhiên trong viện tử vang lên một giọng nói có vẻ tùy tiện biếng
nhác: “Vị phu nhân này, ngươi định đi đâu đây? “.
Từ sau gốc cây hoa quế, một người mà ta không thể ngờ tới đang bước ra.
Hội Âm sơn chủ.
Ta rất kinh ngạc, một là bởi vì Hội Âm sơn chủ trông thường ngày không hề
xấu xa lại không tiếng động xuất hiện ở đây; hai là, ta nhìn thấy thần
sắc nham hiểm từ trên khuôn mặt của vị thiếu niên ăn vận lòe loẹt này.
Ta âm thầm cảnh giác, may mà trong tay vẫn còn lưu lại Ngũ Hành Thiên
Lôi của Hoành Thanh, cho nên cảm thấy an tâm hơn chút ít.
Ta thản nhiên chào hỏi, cười nói: “Sắc trời cũng không còn sớm nữa, phu quân ta chắc đợi sốt ruột rồi, vậy ta xin cáo từ trước”.
Hội Âm sơn chủ cười khúc khích nhưng cũng không ngăn cản ta. Ta xoay người
bước về phía ngoài, sau đó trong khi đang mang một bụng nghi hoặc thì
đầu lại đập vào một bức tường vô hình trong không trung.
Có kết giới!
Ta kìm nén tâm trạng hoảng sợ, quay đầu miễn cưỡng cười nói: “Không biết Sơn chủ làm như vậy là có ý gì? “.
Hắn thong dong tiến lại gần ta: “E là phu nhân không thể quay về được nữa rồi”.
Ta hỏi: “Tại sao? ”
Hắn thở dài: “Có người muốn ngươi chết”.
“Là ai? “, ta hỏi.
Hội Âm sơn chủ cười nói: “Nói cho ngươi biết cũng không sao, chính là phu nhân của Chi Liên công tử”.
Ta sững sờ, dù thế nào cũng không thể nghĩ tới Hội Âm sơn chủ với ả ta cùng một phe.
Trên mặt Hội Âm sơn chủ lộ ra thần sắc hoang mang nghi hoặc: “Thật kỳ lạ, có phải trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi không? Càng nhìn ngươi ta
càng thấy quen mắt”.
Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn,
hai con mắt của Hội Âm sơn chủ trong bóng đêm phát ra ánh nhìn khiến
lòng người bất an. Ta kề sát vào kết giới không thể sờ được giữa không
trung đó, trong lòng thầm hoảng hốt. Tuy chưa từng thấy pháp lực của Hội Âm sơn chủ, nhưng chỉ với năng lực có thể thu phục hết yêu quái ở ngọn
núi này, có dùng đầu ngón chân mà nghĩ thì cũng có thể đoán ra hắn nhất
định là không hề yếu kém, e rằng Ngũ Hành Thiên Lôi của Hoành Thanh chỉ
đủ để gãi ngứa cho hắn mà thôi.
Ta cố tỏ ra bình tĩnh mà nói: “Nói thật với Sơn chủ, Hoành Thanh và vị Chi Liên công tử kia chính là
sư huynh đồng môn của ta, Sơn chủ làm tổn thương ta mà không sợ hai vị
sư huynh của ta báo thù sao? “.
Hội Âm sơn chủ mang vẻ tiếc
nuối nói: “Đương nhiên sợ, vì để giết ngươi, ngay cả ngọn núi mà ta đã
ẩn mình hoạt động suốt hai năm trời này ta cũng không cần nữa. Xong việc rồi ta tất nhiên sẽ tìm một nơi khác để ẩn náu, chuyện này không cần
ngươi phải nhọc tâm”.
Trong lúc nói chuyện hắn từ từ giơ cánh tay lên: “Phu nhân cứ yên tâm ra đi, ta hạ thủ rất gọn gang, sẽ không
làm ngươi phải khó chịu quá đâu”.