Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ

Chương 26



Đầu óc ta cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, một lúc lâu mới sực nhớ ra mình đã dắt tay nhi tử đi vào hậu viện.

Thật ra ấn tượng của ta đối với Hội Âm sơ chủ không phải là tệ, nhưng nhớ
đến những lời mà Hắc hùng tinh từng nói, hắn nạp nhiều thê thiếp như vậy chẳng qua là để luyện một loại tà công lấy âm bổ dương, trong lòng lại
nảy ra một cảm giác khó chịu.

Cho nên ta đã sớm lưu tâm hỏi
tiểu tư chỗ mà các phu nhân của Hội Âm sơn chủ ở. Lúc này áng chừng cũng biết được hướng đi. Chắc hôm nay tại bàn tiệc ta khoe mẽ quá nên bọn
tiểu yêu nhìn thấy ta đi vào hậu viện, ngoại trừ đưa ánh mắt thằm dò thì không có kẻ nào chạy ra cản đường.

Tháng Bảy, tháng Tám
chính là mùa sen nở, chưa bước tới nơi đã ngửi thấy hương hoa thơm ngát. Vận may của ta khá tốt, mục tiêu vô cùng rõ ràng, từ xa đã nghe thấy
tiếng một đám nữ nhân đang chơi đùa. Đi đến cuối con đường nhỏ thì thấy
một nhóm nữ nhân mặc y phục sặc sỡ đang cười vui vẻ chơi trò ném thẻ vào bình rượu.

Ta thật không ngờ lại có thể nhìn thấy vị “phu nhân” của Đế quân tại đây.

Ả ôm hài nhi, ngồi ngay ngắn ở giữa đám nữ nhân kia, trên mặt vẫn tỏ ra
thanh cao kiêu ngạo. Nhóm tiểu thiếp của Hội Âm sơn chủ đều không dám
đụng đến ả, có vài người can đảm bước lên bắt chuyện nhưng cũng đều lộ
ra thần sắc sợ hãi.

Ta kéo một tiểu yêu quái đang lẩn trốn bên cạnh hỏi: “Nữ nhân mặc áo đỏ đang ngồi kia là ai? “.

Tiểu yêu quái ngẩn người nhìn ta: “Không biết. Còn ngươi là ai? “.

Ta tự động bỏ qua câu hỏi của gã: “Vậy sao các ngươi lại sợ ả ta như vậy? “.

Tiểu yêu quái mặt trắng bệch không còn giọt máu nói: “Tiểu yêu quái mà ả ả ả ta ôm trong lòng rất đáng sợ, vừa mở mồm đã nuốt chửng Đại Hoàng và Hoa Hoa rồi. ”

Ta thấy tóc gã màu xanh lục, đoán chắc Đại Hoàng và Hoa Hoa là bạn của gã.

Lòng bàn tay ta có Ngũ Hành Thiên Lôi mà Hoành Thanh vẽ cho, nên lá gan của
ta cũng lớn hơn một chút, vẫn tiếp tục dắt tay nhi tử tiến về phía
trước. Đám nữ nhân đó dường như vẫn còn kinh sợ khi thấy Nữ La vừa mở
mồm đã nuốt chửng hai con tiểu yêu, nên tuy đang chơi đùa những vẫn sợ
đông sợ tay. Vừa thấy ta tới, vẻ mặt của họ dường như cũng có chút vui
mừng. Thậm chí có người thấy nhi tử ta thì lập tức hai mắt sáng rực, vây lấy hỏi này hỏi nọ.

Ta trông thấy Nữ La ở trong lòng của nữ nhân kia, vừa nhìn thấy Hàn Nhi nhà ta liền giống hệt như con khỉ sắp
xổng chuồng, tứ chi quẫy đạp lung tung, bộ dạng tựa như muốn nhảy xổ vào A Hàn vậy. Một tiểu thiếp của Hội Âm sơn chủ chỉ mới đụng vào nhi tử ta một chút liền nghe thấy Nữ La thét lên thảm thiết, hai mắt sắp bốc hỏa: “Đừng có sờ vào ca ca ta, ca ca là của ta! “.

Nữ nhân kia ôm chặt Nữ La, từ đầu đến cuối đều chỉ lạnh lùng mà quan sát.

Mấy vị tiểu thiếp ngoại trừ sự sợ hãi đối với hai mẫu tử toàn thân tỏa sát
khí đằng đằng này, thì cũng chẳng có điểm gì khác thường, xem ra tuy nói là lấy âm bổ dương, nhưng có lẽ cũng không ghê gớm như ta tưởng tượng.

Khi nghỉ giải lao sau trò ném thẻ vào bình rượu, ta đang cho nhi tử uống
nước dưới bóng cây, thì bỗng nhiên có một bóng đen che khuất ánh sáng
phía trên đầu.

Chẳng cần nghĩ ta cũng biết đó là ai, huống hồ ta còn nghe thấy tiếng cười ngây ngô của con bé Nữ La đang chảy nước miếng kia.

Nữ nhân nọ chỉ nói với ta hai câu, một là: “Ta đã quen chàng từ lâu rồi”;
hai là: “Chàng đã từng ở trước động phủ của ta thổi tiêu ba ngày ba
đêm”.

Bản tiên cô nghe mà tức tới mức răng lợi cũng ngứa
ngáy, nhưng nét mặt vẫn tỏ ra khinh thường, thuận miệng tiếp lời: “Thổi
tiêu thì có sá gì? Đế quân từng đứng trước cửa nhà ta, chỉ cách nhau có
một cánh cửa mà tỏ tình với ta ba ngày ba đêm, thiết tha van nài ta ra
gặp y ấy chứ”.

Nói khoác thôi mà, ai chẳng biết!

Nhưng lần này bản tiên cô khôn ngoan hơn rồi, trước khi nói khoác phải đưa
mắt nhìn xung quanh đã, sau khi xác định là an toàn thì mới mở miệng
huênh hoang.

Ta thừa nhận, nói ra những lời này ta cũng
cảm thấy da mặt mình cũng hơi dày một chút. Có điều, trước mặt nữ nhân
này, bản tiên cô bất giác lại trở nên cực kỳ có lòng tự trọng, cực kỳ tự ái, tính cố chấp lúc nào cũng cho rằng thua người nhưng không bao giờ
thua khí thế lại hừng hực nổi lên trong ta. Bản tiên cô cũng phải thừa
nhận, nếu Đế quân tỏ tình với ta ba ngày ba đêm thì thật sự… trời sắp
sập tới nơi rồi.

Khi chúng ta quay trở lại thì Hoành
Thanh đã về rồi, hắn đang ung dung thoải mái ngồi trên ghế, vô cùng buồn chán mà nghịch con thuyền nhỏ khắc bằng hạt quả. Ta nhìn hắn toàn thân
nhẹ nhàng khoan khoái, không có chút hơi rượu nào, liều rất hài lòng.

Trên bàn đặt hai ly trà, ta ngạc nhiên hỏi: “Ai đến thế? “.

Hoành Thanh cười nói: “Nhị sư đệ và Lục sư muội”.

Tim ta giật thót một cái, nhưng vẫn giả vờ như vô ý hỏi: “Họ nói những gì? “.

Hoành Thanh nhìn ta, ánh mắt còn mang theo sự dò xét: “Sư muội, muội hy vọng Nhị sư huynh nói gì đây? “.

Ta nghiêm nghị đáp: “Hiện nay lệ khí hoành hành, bất cứ lúc nào cũng có
thể có yêu ma xuất thế, gây hại nhân gian, Cơ Canh kiếm còn chưa rõ tăm
tích, huynh nói xem ta hy vọng Nhị sư huynh nói những gì? “.

Hoành Thanh bị chính khí hào hùng của ta làm giật mình, dịu dàng mà nói: “Sư
muội lo lắng cho thiên hạ như vậy, thật sự khiến sư huynh vừa khâm phục
vừa hổ thẹn, chỉ có điều kế hoạch của chúng ta không thể to tiếng rêu
rao, chi bằng chúng ta đóng cửa cài then rồi nói nhỏ với nhau thôi nhé?
“.

Ta miễn cưỡng nhếch miệng, không biết tại sao da mặt lại có chút khô nóng.

Nghe giọng điệu của Hoành Thanh, hình như Đế quân có chút manh mối trong
việc tìm thanh kiếm, nhưng cụ thể vẫn chưa thể tiết lộ. Nửa ngày nay ta
đều ở trong tình trạng đầu óc không tập trung, thời gian còn lại là thẫn thờ, mãi tới khi nhi tử kéo tay ta, nói muốn đi tìm sư phụ thì ta mới
tỉnh lại.

Lúc này Hoành Thanh không có ở đây, chắc đã đi thám thính bảo khố của Hội Âm sơn chủ rồi. Ta có thể tưởng tượng được, hắn
vừa ra ngoài, Tư Đàn liền bám theo như thể con chó con dán mắt vào chiếc bánh bao thịt. Đế quân ở viện tử kế bên, ra khỏi cửa chỉ cần rẽ trái,
sau đó đi theo một hành lang thẳng là tới. Trời vẫn chưa tối lắm, nhưng
lúc chúng ta đến, Đế quân đã khóa kín phòng. Nhóc trọc đầu buồng rười
rượi đứng canh ở bên ngoài, nói là Nhị sư huynh sai nó đứng trông cửa,
không được để bất kỳ người nào đi vào. Nó làm vẻ mặt như bị tổn thương
mà nói với ta: “Tỷ tỷ, tại sao các người lại đi mà không một lời từ
biệt? Bọn đệ đã chờ ở khách điếm đến hai ngày trời, Nhị sư huynh rất
giận đấy”.

Ta đứng hồi lâu không biết phải nói sao, nó liền
như thể đói khát đã lâu mà xông tới ôm chặt lấy A Hàn. Ta thấy trên
khuôn mặt nộn thịt của nó có hai vết thương như bị mèo cào, đang định
hỏi nó tại sao, thì bỗng nghe được một tiếng thét quen thuộc: “Không
được ôm ca ca ta! “. Một bóng dáng màu đỏ bay qua, mục đích của nó là
bắt cho bằng được nhi tử ta. Ta chẳng cần suy nghĩ mà giương tay hô:
“Ngũ Hành Thiên Lôi”. Nữ La đang dâng trào nhiệt huyết bị ta chưởng
trúng, ầm một tiếng nằm bò ra đất. Khi Nữ La run rẩy ngồi dậy, mặt mũi
và toàn thân nóng như bị thiêu đốt, tóc tai nổ lách tách từng sợi. Nó
ngẩn ra một chút, sau đó khóc òa lên kinh thiên động địa.

Thật sự là tuy bản tiên cô không thích con nhóc này nhưng tuyệt đối không muốn ức hiếp trẻ nhỏ.

Thấy nó khóc, ta đứng sững sờ, trong lòng vô cùng chột dạ.

Đúng lúc này ta nghe thấy một tiếng quát giận dữ.

Nhóc trọc đầu hét lên: “Tỷ tỷ cẩn thận! “.

Một bóng dáng màu đỏ lao về phía ta, tốc độ nhanh khủng khiếp. Đừng nói ta không hề có chút phòng bị, cho dù có, cũng không thể thoát khỏi tốc độ như
vậy.

Ta giương tay hô Ngũ Hành Thiên Lôi nhưng đáng tiếc là
không trúng. Tiếng “ầm” vang lên cùng với âm thanh cánh cửa bị phá mở.
Nhưng lúc đó ta đâu còn thời gian để phân biệt mấy việc này, cuối cùng
chỉ kịp dùng toàn lực để đẩy nhi tử ra chỗ khác, mở to mắt nhìn nữ nhân
áo đỏ quắp năm ngón tay lại mà lao về phía ta.

Một trượng, một thước, một tấc… ta nhắm mắt lại.

Nhưng cái đau trong dự tính lại không xuất hiện.

Ta kinh ngạc mở mắt ra, thì thấy một bóng lưng màu trắng đang đứng che trước mặt.

Bàn tay của nữ nhân áo đỏ dừng lại chỉ cách ta đúng một tấc, đúng vào thời
khắc then chốt, cổ tay của ả đã bị một người tóm chặt.

Vì Đế
quân quay lưng nên ta không thể thấy được biểu tình trên mặt y, nhưng
lại thấy rõ ràng thần sắc oán hận trên mặt của mẫu thân Nữ La. Nhưng chỉ trong chớp mắt, ả đã trở mặt nhanh hơn lật sách mà chuyển thành vẻ yếu
đuối, rơi lệ như hoa lê trong mưa mà nói với Đế quân: “Chàng buông tay
ra đi. Thiếp chẳng qua chỉ là nhất thời tức giận một chút thôi”.

Đế quân không buông tay mà cũng chẳng xoay người lại.

Ta xấu hổ nói: “Nhị sư huynh…”.

Ta nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của Đế quân cất lên: “Muội còn không mau đi đi”.

Trong nháy mắt, trái tim ta đau đớn như bị kim châm, sau đó ta nghe được
chính mình dùng giọng điệu lúng túng và hèn mọn nói: “Xin lỗi Nhị sư
huynh, chuyện tại khách điếm không phải ta cố ý muốn bỏ đi. Còn vị tiểu
bằng hữu này, ta cũng không phải cố ý muốn làm con bị thương đâu, cả
những lời quá đáng mà ta đã nói lúc ở trên bàn tiệc nữa, xin lỗi! “. Nói xong, ta kéo nhi tử, không còn chút dũng khí nào để nán lại thêm nữa.

Ta đã làm những gì chứ, giống hệt như một con hề.

A Hàn nắm chặt lấy bàn tay ta nói: “Mẫu thân, người đừng khóc”.

Ta cũng không muốn khóc, nhưng trong lòng quá đau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.