Bách tính ai ai cũng nói rằng Hội Âm sơn chủ vô cùng giàu có, châu báu trên núi nhiều vô số kể.
Khi chúng ta đến Hội Âm sơn, Hoành Thanh triệu Thổ thần của ngọn núi này
lên hỏi chuyện. Thổ thần nói: “Vị Hội Âm sơn chủ này mùa xuân năm ngoái
mới đặt chân đến đây, vừa tới đã thu phục tất cả yêu quái lớn nhỏ trên
núi rồi lập động phủ. Bởi vì hắn pháp lực cao cường nên tiểu thần cũng
không làm gì được. Còn may, vị Hội Âm sơn chủ này ngoại trừ bản tính dâm ô phóng đãng, hắn cũng không làm chuyện gì xấu quấy nhiễu dân chúng.
Còn về lai lịch của tên yêu quái này, tiểu thần hổ thẹn, thực sự là
không biết”.
Hoành Thanh nói: “Nghe nói động phủ của tên sơn
chủ này có cất giấu vô số bảo vật trân quý. Ta hỏi ông, trong đó có
thanh kiếm nào gọi là Cơ Canh không? “.
Thổ thân kinh ngạc đáp: “Cơ Canh, đó là thượng cổ thần vật mà!, sau đó lắc đầu: Chưa từng thấy qua”.
Hoành Thanh hỏi: “Vậy quanh đây còn yêu quái nào lợi hại không? “.
Thổ thần đạp: “Theo như tiểu thần được biết thì tất cả yêu quái lớn nhỏ
trong vùng này đều quy phục dưới trước Hội Âm sơn chủ hết rồi, không còn yêu quái nào mạnh hơn nữa cả”.
Chúng ta có chút thất vọng,
Hoành Thanh lại hỏi vị trí động phủ của Hội Âm sơn chủ, sau đó từ biết
Thổ thần rồi ngậm một cọng cỏ trong miệng, chớp chớp mắt nhìn ta, bộ
dáng giống như “muội bảo gì ta làm nấy”. Hắn hỏi ta: “Sư muội, vậy chúng ta có đi gặp cái tên Hội Âm sơn chủ kia không? “.
Ta gật đầu như chuyện đương nhiên. Lúc chạy qua đây hơi gấp, cơm cũng chưa ăn no. Ở đây, phía trước không có thôn làng, phía sau không có quán rượu, không
tới nhà Hội Âm sơn chủ ăn chùa thì còn tới nàh ai?
Hai người
đang định xuất phát thì Hoành Thanh đột nhiên kêu lên: “Cẩn thận! “, hắn vươn tay qua kéo mẫu tử ta xoay hai vòng rồi để chúng ta đứng phía sau
hắn. Xoay nhiều quá nên đầu ta có chút choáng váng, định thần nhìn lại
thì thấy chỗ ta đứng lúc nãy có một con gấu đen thui bị đánh ngã, mắt nó lộ tinh quang, khóe mõm chảy nước dãi, nhe hàm răng trắng mà ồ ồ thở
dốc.
Gấu đen quỳ xuống oạch một cái, lại nói ra tiếng người: “Cầu xin thượng tiên hãy cứu tiểu nhân! “.
Vừa nghe âm thanh này thì ta liền nhận ra đó chính là kẻ nói chuyện với
Hoành Thanh làm ta thức dậy vào sáng nay, ta chỉ thẳng tay vào mặt Hoành Thanh mà hỏi hắn: “Huynh sai nó đi đánh Nhị sư huynh? “.
Hoành Thanh tỏ vẻ vô tội nhìn ta: “Sư muội, muội nghe nhầm rồi! “. Ta cười
lạnh, không thèm nói nữa. Đương nhiên con Hắc hùng tinh này cũng chả làm nên trò trống gì đâu, ta biết mà.
Hoành Thanh uể oải hỏi Hắc hùng tinh: “Vậy người muốn bổn tọa giúp ngươi việc gì? “.
Hùng tinh hai chi chạm đất, dường như muốn bò về phía Hoành Thanh, khóc đến
nước mặt nước mũi lèm nhèm: “Sơn chủ đại nhân muốn giết ta! Cầu xin
thượng tiên hãy đến nói vài lời tốt đẹp trước mặt sơn chủ giúp ta! “.
Hoành Thanh hứng thú hỏi: “Ồ, thế sơn chủ của ngươi sao lại muốn giết ngươi? “.
Hắc hùng tinh vừa khóc vừa nói: “Đám điêu dân của Kê huyện hận ta đến tận
xương cốt. Hôm trước sơn chủ vừa mới rước một tiểu thiếp từ trong thôn
về, còn đang nồng nhiệt, gắn bó như keo sơn. Nhất định là tiểu thiếp đó
đã ở bên gối của sơn chủ đại nhân mà châm ngòi thổi gió, sơn chủ tin là
thật rồi nảy ý định giết ta”.
Xem ra Hội Âm sơn chủ đã biết
việc Hắc hùng tinh tới Kê huyện tác quái, cho nên muốn trừng trị nó. Ta
thầm gật đầu, vị sơn chủ này xem ra cũng không phải một yêu quá hồ đồ.
Hoành Thanh vẫn tỏ ra ỡm ờ: “Ta giúp ngươi thì được lợi gì chứ? “.
Hắc hùng tinh liên tục dập đầu: “Nếu thượng tiên giúp thì tiểu nhân nguyện
đánh đổi tất cả những gì mình có, nó khóc nức nở: Sau này tiểu nhân cũng sẽ không dám làm chuyện xấu nữa”.
Hoành Thanh nói: “Thế à. Vậy thì ngươi nói ta nghe xem. Sơn chủ của các ngươi có lai lịch như thế nào? “.
Hắc hùng tinh mặt mày nhăn nhó: “Cái này thì tiểu nhân không biết…”.
Hoành Thanh hỏi lại: “Vậy ta hỏi ngươi cái khác, chắc ngươi biết được sơn chủ của các ngươi có binh khí hay bảo vật gì lợi hại chứ hả? “.
Hắc hùng tinh đáp: “Sơn chủ chúng ta từ trước đến nay đều đánh bằng tay
không. Lúc đầu khi hắn thu phục được ngọn núi này liền đem tất cả vàng
bạc châu báu ở đây chiếm làm của riêng. Còn thượng tiên hỏi về vũ khi
hay pháp bảo lợi hại thì tiểu nhân chưa từng nghe nói tới…”.
Hoành Thanh tức giận quát: “Cái này không biết, cái kia không có, vậy ta còn cần ngươi làm gì! “.
Hắc hùng tinh hoảng loạn cực độ, nức nở nói: “Tiểu nhân còn biết được một
bí mật lớn của Sơn chủ, hắn cưới nhiều nữ nhân như vậy là để luyện một
môn đại pháp lấy âm bổ dương! Cầu xin thượng tiên hãy ra tay cứu giúp,
sau này tiểu nhân sẽ ngày ngày thờ cúng bài vị trường sinh cho thượng
tiên! “.
Hiểu nhiên là Hoành Thanh không hề hứng thú gì với
bài vị trường sinh của Hắc hùng tinh, liếc nhìn nó một cái rồi mỉm cười
với ta: “Sư muội, ta đang lo chúng ta đi uống rượu mừng của người ta mà
không mang gì theo, vậy mà giờ lễ vật lại tự động dâng đến cửa rồi”.
Vẻ mặt Hắc hùng tinh lập tức biến đổi, chỉ sững ra trong chốc lát rồi
“oái” một tiếng định bỏ chạy. Hoành Thanh cười nói một chữ: Đính, Hắc
hùng tinh lập tức không thể cử động, đứng sững tại chỗ, ánh mắt đằng
đằng sát khí chỉ hận là không thể xe xác Hoành Thanh thành trăm mảnh.
Ta rất đồng tình với nó.
Hắc hùng tinh vừa bi thảm vừa đáng thương, chỉ trách mệnh nó không tốt, có
mắt không tròng, tìm ai không tìm, lại tìm đến một tên thần tiên thất
đức như Hoành Thanh. Lần này thì coi như nó gặp phải vận xui rồi nhỉ?
Ta sờ sờ hầu bao, dạo gần đây tiêu tiền hơi quá tay, hầu bao chũng xẹp đi
nhiều rồi. Có Hắc hùng tinh này, khiến ta cũng tiết kiếm dược một khoản
hồng bao ngân lượng, vậy cho nên ta cũng chẳng phản đối.
Chúng ta kéo Hắc hùng tinh, đi theo hướng mà Thổ thần đã chỉ lúc nãy, rất
nhanh đến một đáy cốc có dáng vòng cùng. Nhưng nhìn đáy cốc bốn bề tĩnh
mịch, hương hoa thơm ngát, ở giữa còn có một tòa nhà nguy nga tráng lệ,
lầu các mái ngói xanh biếc cong cong, dường như đâu đó còn truyền đến
tiếng lá trúc, quả thật là tiên cảnh tại nhân gian.
Cơ ngơi
như thế này, cho dù là thần tiên trên trời cũng khó mà có được. Xem ra
bách tính ở sơn ngoại nói Hội Âm sơn chủ cực kỳ giàu có, đúng là sự
thật.
Chúng ta vừa xuất hiện ở trên mây, phía dưới đã có
tiếng hô to: “Mau đi bẩm báo cho Sơn chủ đại nhân, lại có tiên nhân
không biết từ ngọn núi nào đến chúc mừng! “.
Hoành Thanh kéo ta cùng hạ xuống đất rồi nghênh ngang bước vào.
Vừa tiến vào tỏa nhà nguy nga tráng lệ đó, tấm mành trước mặt lay động,
theo đó vang lên tiếng nói phóng khoáng tự nhiên của Hội Âm sơn chủ: “A! Không biết là vị tốn giá[1] nào hạ cố đến thăm, thất lễ vì đã không
nghênh đón từ xa, mời vào! “.
[1] Tôn giá: Cách xưng hô tôn trọng người đối diện.
Hoành Thanh bịa đại tên tuổi lai lịch của mình rồi chỉ Hắc hùng tinh đang bị
trói gô bên cạnh nói: “Hôm nay là ngày đại hỷ của Sơn chủ, ta đến đây
thứ nhất là để chúc mừng, thứ hai là trên đường trùng hợp bắt gặp tiểu
yêu này, được biết mấy ngày nay Sơn chủ đang tìm bắt nó, ta liền tiện
tay trói nó lại, hy vọng có thể khiến Sơn chủ vui vẻ”.
Hội Âm sơn chủ quả nhiên hết sức vui mừng, luôn miệng nói: “Huynh trưởng quả là có bản lĩnh, mau vào đi. A. Vị này là? “.
Ánh mắt hắn liếc nhìn ta, thần sắc sáng rực.
Ta nhìn Hội Âm sơn chủ bằng ánh mắt soi mói, dung mạo nam tử nhưng đường
nét lại vô cùng tinh tế. Ở khoảng cách gần càng thấy rõ được lớp phấn
trắng dày cộm hắn thoa lên mặt, lúc này chắc cũng vừa uống một chút rượu nên trong mắt như bồng bềnh hơi nước, thêm nữa là đóa hoa mẫu đơn cài
trên đầu cũng thể hiện rõ cách ăn mặc lòe loẹt của hắn, đúng là nam sinh nữ tướng[2]. Nhưng hiếm có kẻ nào nhiệt tình hiếu khách như vậy, lại
không hề làm cho người khác thấy phản cảm.
[2] Là nam nhân nhưng lại có vẻ ngoài giống hệt nữ nhân.
Có điều, ánh mắt hắn cứ dán lên người ta khiến ta có chút khó chịu.
Ta còn chưa nói gì, Hoành Thanh đã mạnh mẽ nắm lấy tay ta: “Đây là thê tử của ta”.
Hội Âm sơn chủ a lên một tiếng, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi người ta, nói
tiếp: “Trông khuôn mặt phu nhân rất quen, không biết chúng ta đã từng
gặp ở đâu chưa? “.
Hoành Thanh cười lạnh đáp: “Ai ai cũng nói Hội Âm sơn chủ phong lưu phóng khoáng, hôm nay được gặp quả nhiên danh
bất hư truyền. Có điều, thê tử ta từ trước đến nay đều ở trong nhà, đây
là lần đầu tiên xuất môn”, nói xong Hoành Thanh bèn bước qua Hội Âm sơn
chủ vẫn đang quan sát ta từ trên xuống dưới mà đi vào bên trong, bộ dáng khệnh khạng như thê hắn mới là chủ nhân ở đây vậy.
Ta dứng yên tại chỗ nghiến răng nghiến lợi hồi lâu vì hai chữ “thê tử”, sau đó mới theo hắn bước vào đại sảnh.
Trong sảnh giăng đèn kết hoa, một đám yêu quái ngồi lộn xộn đầy phòng, tên
nào tên nấy đều đã hóa được thành hình người, có người ra vẻ đạo mạo
trang nghiêm, có kẻ ba hoa khoác lạc, cũng có cả những gã hành vi tùy
tiện. Hội Âm sơn chủ sau khi bị Hoành Thanh vỗ một cái mới hoàn hồn, lập tức khôi phục lại bộ dạng nhiệt tình hoạt bát, vui vẻ nói: “Nào nào
nào, để ta giới thiệu mọi người với nhau”.
Hắn kéo chúng ta
đến vị trí giành cho khách quý, vỗ tay nói: “Đây là Chi Liên công tử đến từ Thanh Khưu sơn và phu nhân huynh ấy!, tiếp theo chỉ Hoành Thanh và
ta cho nam tử ngồi trên ghế: Đây là Hoành Thanh công tử và phu nhân!
Hoành Thanh công tử vừa ra tay liền bắt được Hùng tinh đã trốn ra từ
động phủ của ta, bản lĩnh cực kỳ cao cường! “.
Sau đó Hội Âm
sơn chủ nói cái gì ta cũng không nghe rõ nữa, ngơ ngác nhìn chằm chằm vị nam tử ngồi trên ghết. Vị nam tử đó cũng ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt
nhìn ta.