– Mẹ ơi! Con về rồi nè. Mẹ ơi! Mẹ…
Tôi chạy từ trước ra sau, từ sau ra trước. Ồ chắc mẹ đi chợ rồi. Tôi ngồi lên bàn rót vội ly nước. Khát quá!
Dưới ấm nước có một lá thư.
” Tự à. Năm nay mẹ sẽ lên chùa chăm sóc mấy cháu trẻ mồ côi. Dạo này thời tiết thay đổi mấy đứa bé khuyết tật đáng thương ấy hay bị bệnh hành lắm. Năm nay con hãy lên thành phố ăn Tết với Choi nhé! Thằng bé mà biết chắc nó mừng lắm. Con trai mẹ ăn Tết vui vẻ.”
Nỗi buôn rười rượi từ từ xâm chiếm trái tim tôi. Nhìn dòng chữ thân yêu của mẹ càng nhớ mẹ da diết. Chưa có năm nào đón Tết mà không có mẹ. Cảm giác – giờ thì tôi phần nào hiểu cảm giác của Choi. Khi buồn cực điểm, liên tục kéo dài hệ quả tất yếu là “ngủ”
Trước khi đi tôi tranh thủ tâm sự vài lời gọi là chút tri ân: “nhà ơi, năm nay mày cô đơn nhé. Nhưng yên tâm, tao sẽ thay áo mới cho mày. Thế nào áo xanh rất đẹp đúng không?”
Tôi đứng khoanh tay đắc ý với công trình hì hục quét vôi từ sáng sớm. Rồi tôi dọn dẹp nhà. Tình cờ tôi nhìn thấy cái hộp bảo bối của mẹ. Thật sự tôi không thể cưỡng lại sự tò mò. Nhưng vì mẹ không muốn, tôi mỉm cười lau chùi ngắm nhìn nó. Hồi nhỏ vì nằng nặc muốn xem nó mà tôi khóc lóc ăn vạ mẹ. Còn nhớ lúc đó mẹ chỉ nhắm mắt cho nước mắt tràn qua khoé mi.
– Đó là tuổi thơ… là quá khứ của mẹ. Hãy đóng nó lại. Vì mẹ đã có tương lai là con.
Không biết trong này là gì? Rõ ràng mẹ luôn trân trọng khắc cốt ghi tâm những ký ức này nhưng lại buộc lòng quên nó đi. Càng cố quên nỗi nhớ càng day dứt, để rồi mỗi lần ôm chiếc hộp vào lòng mẹ không dám mở ra. Nước mắt chảy xuôi. Tôi cất chiếc hộp vào vị trí vốn có của nó “Mẹ ơi. Hãy chấp nhận nó là một phần quá khứ nhé. Dù có buồn, dù có đau… thì đã có con là hiện tại, là tương lai của mẹ…”
** Khóe mắt thầy ướt nhuốm màu nước mắt của tôi. Màu đen đau đớn, xót xa. Gương mặt này…sao đến tận bây giờ tôi mới nhận ra. Người hàng xóm luôn hiện ra mỗi lần tôi mở cửa sổ. Người chưa bao giờ chào hỏi tôi câu nào. Người đi ngang qua cũng như chưa từng quen biết. Người đưa tôi cánh tay khi tôi bị ai kia chọc té ngã chỏng chơ giữa sân trường. Có lẽ là người đặt gói thuốc cảm trước cửa nhấn chuông rồi biến mất… Người vô hình tồn tại bên cạnh tôi từ lúc sống nơi đất khách quê người.
Có giọt mưa lất phất bay bay.
Tôi từ từ mở mắt. Lại là mơ sao? Tôi đang ở trong phòng, trên chiếc giường êm ái. Hoang mang. Cuốn sổ. Phải rồi, tìm ra cuốn sổ là sẽ rõ ràng thôi.
Tôi chạy lại nơi đó. Đường vẫn còn ướt mèm. Hôm qua chắc vừa có một cơn mưa lớn. Không một chút dấu hiệu nào chứng tỏ đã từng xảy ra tai nạn chết người. Dĩ nhiên cũng chẳng có chút vết tích của cuốn sổ. Không hiểu sao tôi lại có chút thất vọng.
Tôi lang thang dọc bờ sông. Càng lúc thực tế và mộng mị càng khó phân biệt. Tôi bước xuống bậc cầu thang, chạm chân vào mặt nước, sóng gợn lăn tăn, gió thổi lào xào bên tai. Đầu tôi đầy rẫy suy nghĩ hỗn loạn. Rất nhiều giả thiết cần được chứng minh. Không lẽ người đó đúng là người hàng xóm. Thực sự mình cũng không nhớ rõ mặt người hàng xóm đó nữa. Nếu đúng thì sao? Một người thầm lặng bên cạnh mình không thể nào có những hành vi thú tính như vậy. Chỉ có mơ mới không cần logic.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Là ba:
– Dạ thưa ba.
– Ba muốn nhắc nhở con rằng, dù hai đứa đã đính hôn nhưng không có nghĩa là có thể cùng nhau đi chơi tới 12 giờ khuya vẫn chưa về. Con hiểu ý ba chứ.
Tôi sững người, đã 12 giờ rồi sao? Tôi ấp úng:
– Vâng thưa ba. Con về ngay.
– Tút tút – Tiếng cúp mấy bất thình lình.
Lần đầu tiên ba nổi giận. Không biết nên cảm ơn hay oán hận tên xấu xa kia nữa. Tôi gọi taxi về. Những giọt nước đọng trên cửa kính từ từ chảy xuống, giọt nhỏ kéo giọt to. Những giọt mưa nóng hổi rớt trên tay tôi. Những giọt mưa ấy đến như thế nào, tại sao tôi không thể giải thích.